Chương 29: Không ra bài theo lẽ thường

Thiên Thanh đạo nhân chờ rồi lại chờ liên tiếp mấy ngày, hoàng đế đều không có dấu hiệu để ý đến lão.

Đạo sĩ bắt đầu sinh ra hoài nghi về hiệu quả đan dược của mình.

Không đúng, đan lão luyện ra người bình thường ăn xong tinh thần phấn khởi, vui sướиɠ như lạc vào tiên cảnh.

Hoàng đế đã ăn vài ngày, chắc chắn sẽ muốn gặp lão.

“Bệ hạ, đan dược hôm nay đưa lên rồi.”

Tưởng công công bưng đồ tới, hoàng đế nói: “Sau này không cần trẫm xem qua, trực tiếp đưa đến chỗ Thẩm thái y là được.”

Bối Tịnh Sơ nằm trong nôi, chớp chớp mắt to: 【** OOC thái quá rồi, không phải hoàng đế yêu đan dược như mạng, một khắc cũng không muốn rời à? Tại sao lại không mắc mưu? Còn đưa đến chỗ Thẩm thái y? 】

Hoàng đế có chút đắc ý, cứ để nhãi con tinh ranh nhà ông nhìn xem đi, xem a gia nhà mình là bậc đế vương anh minh thần võ, nhìn thấu mọi việc, hiểu rõ tường tận thế nào.

Thẩm thái y nghe nói xuất hiện đan dược có thể khiến con người trong thời gian ngắn tinh thần sáng láng, lại không ngừng đào rỗng thân thể.

Kẻ cuồng y học như hắn lập tức mò tới, liên tục nghiên cứu thành phần có trong thuốc đạo sĩ trình lên vài ngày cuối cùng đã có kết quả.

Sau đó hắn chạy đến trước mặt hoàng đế bẩm báo: “Quả thật là đại đa số thành thần đều gây hại cho thân thể, thần đã ghi chép chi tiết dược liệu được dùng vào đây.”

Hay lắm, đến lúc đó trị tội Lỗ Vương lại có thêm chứng cứ phạm tội.

Hoàng đế thở dài một hơi, nói thật ông vẫn ôm một chút hy vọng, biết đâu thật sự là tiên đan?

Kết quả chứng minh, tiên đoán của nhãi con không sai.

*

Trải qua ngày tháng yên bình, Bối Tịnh Sơ nghênh đón ngày đầy tháng.

Hoàng Thượng thậm chí hạ chỉ đại xá thiên hạ, lấy làm chúc mừng.

Đối với một đứa trẻ mà nói, như thế là quá long trọng, mức độ đại công chúa được sủng ái làm người ta kinh ngạc cảm thán.

Nhưng các triều thần nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Thượng chỉ có một đứa bé sống sót đến ngày tròn trăng, vui đến choáng váng cũng có thể hiểu được.

Bởi vì Bối Tịnh Sơ cứ mãi muốn gặp nữ chính, cho nên hoàng đế dặn Lôi Ninh một tiếng, bảo hắn dẫn trưởng nữ dẫn tới tham gia tiệc đầy tháng của công chúa.

Lôi Ninh về phủ lập tức nói tin tức này cho di nương Lôi Niệm Nhi, Quế di nương mừng rỡ như điên.

“Ngày mai thϊếp tìm chút vải tốt cất giữ ở đáy hòm may bộ quần áo mới cho Niệm Nhi xinh đẹp đi dự tiệc.”

“Mặc thế này có gì không được?” Lôi tướng quân không hiểu mấy thứ son phấn quần áo của nữ nhân, thời điểm ông diện thánh lại chuyên mặc quan bào, ngày thường chỉ cần có đồ mặc che thân là được.

Quế di nương nhỏ giọng giải thích: “Màu vải bộ đồ trên người Niệm Nhi màu sắc không đủ tươi mới, không phù hợp với độ tuổi của con bé. Hơn nữa chất vải là hàng thứ đẳng, nếu để cho người ta nhìn ra, sẽ cho rằng tướng quân không nuôi nổi con gái đấy.”

Lôi tướng quân không vui: “Vậy nàng không biết lấy đồ tốt cho khuê nữ mặc sao?”

Quế di nương nghẹn họng, vô cùng cạn lời: “Thϊếp thân biết lấy vải tốt ở đâu mới được đây?”

Lôi tướng quân đã hiểu, hai tay đặt trên bàn của ông siết lại, chân thành đặt câu hỏi: “Ý của nàng là nói, trước đó phu nhân quản gia, cắt xén chi phí ăn mặc của hai người?”

Cái dáng vẻ kia… thật sự không được thông minh cho lắm

Lôi Niệm Nhi ngồi bên thu nhỏ lại sự tồn tại của mình, nỗ lực lắm mới không bị sặc cơm.

A gia thật ngốc, đến nàng còn hiểu ý mẫu thân là gì, sao a gia còn không rõ.

Quế di nương: Nhất định phải hỏi trắng ra như vậy sao?

Vấn đề này bảo bà phải tiếp thế nào?

Nói phải, có vẻ bà ôm rắp tâm bất lương, bán xấu chủ mẫu. Nói không phải, lỡ tên ngốc này trực tiếp tin rồi mặc kệ phải làm sao đây?

Không phải nên là ngài từ từ ngộ ra, giận tím mặt tại trận, sau đó trừng trị đám hạ nhân kiếm lời túi tiền đó, cuối cùng hỏi tội Lôi phu nhân, bổ sung những thứ bị cắt xén cho mẫu tử bọn họ ư?

Sao lại không ra bài theo kịch bản vậy?

………