Chương 24: Gi.ết gà dọa khỉ

Bối Tịnh Sơ từng nghe trong lịch sử một vị hoàng đế bởi vì không có hậu mà bị triều thần buộc phải nhận con của người khác làm con thừa tự.

Nhưng đứa bé kia sau khi kế vị đối xử với đám con gái của hoàng đế không tốt, đại công chúa còn bị phò mã ngược đãi đến chết.

Dĩ nhiên đó là do hoàng đế nhu nhược, đại thần mới có thể thành công bức ép.

Người cha tiện nghi của nàng sẽ không như thế.

Bối Tịnh Sơ có thể đoán trước đám đại thần sắp phải gặp tai ương rồi.

“Lớn mật, bệ hạ đang lúc tráng niên, làm sao phải cân nhắc đến việc lập trữ quân? Ngươi là đang nguyền rủa bệ hạ đoản mệnh chết sớm sao?”

“Đương nhiên không phải! Chỉ là cứ mãi không có hoàng tử, triều cục cũng không ổn định!” Đại thần phản bác, sau đó khom lưng với long ỷ.

“Thỉnh bệ hạ mau chóng lập trữ quân.”

【 Xem đi xem đi, người cha tiện nghi của ta nghiến nát răng bạc rồi. 】

Biết Bối Tịnh Sơ đã tỉnh, hoàng đế cúi đầu thấy nàng đang cắn ngón tay, dáng vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa.

Ông đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt.

Không nhìn được nàng thích ý như vậy, rất muốn cho nàng đi học.

Bối Tịnh Sơ không biết là, nửa đời sau làm đại công chúa ăn nhậu chơi bời của mình cứ thế bị thay đổi chỉ vì nàng xem diễn quá hăng say.

Phía dưới các đại thần tranh luận không dứt, hoàng đế chú ý ghi nhớ người của hai phe phái.

Dựa theo nhãi con nói, Lỗ Vương không hy vọng ông có con để kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Như vậy phe phản đối, chính là người đứng về phía Lỗ Vương rồi.

Về phần phe đề nghị ông lập trữ quân, đưa ra người được chọn, trung với ai cũng không cần nói cũng biết.

Sau khi nhớ xong các phe phái, hoàng đế nâng tay.

Tưởng công công thấy thế tiến lên, hô lớn một tiếng: “Yên lặng ——”

Chờ tiền triều lặng ngắt như tờ, hoàng đế mới lên tiếng.

Giọng ông không lớn, trong điện lại trống trải, không cẩn thận nghe sẽ nghe không rõ.

Nhưng các đại thần đứng phía dưới không người nào dám phớt lờ, ai nấy đều hết sức chăm chú, sợ nghe lọt một chữ.

“Trung thư lệnh.”

“Có thần.”

Trung thư lệnh, là thần tử có vị trí tối cao trong các quan viên có thực quyền.

Phải là tâm phúc của thiên tử mới được ngồi lên vị trí này, cho nên hoàng đế rất thất vọng về ông ta.

“Hoa Nguyên quận vương cho ngươi cái gì tốt, để ngươi đề nghị trữ quân cho trẫm?”

Trung thư lệnh không dám trả lời, lập tức quỳ xuống hô to: “Oan cho thần quá bệ hạ, thần một lòng suy nghĩ cho bệ hạ.”

Hoàng đế không cần lão trả lời, bởi vì nếu người được lão đề cử sau này lên làm hoàng đế, gia tộc của lão muôn đời hiển hách, xem ra làm quyền thần một đời đã không còn thỏa mãn lão.

Hoàng đế trầm giọng: “Nể công tích trong quá khứ của ngươi, trẫm cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ một lần.”

Trung thư lệnh bị dọa vỡ mật, khấu đầu tạ ơn long ân.

“Thần, tạ ơn bệ hạ!”

Các triều thần thấy vậy không dám nhắc đến chuyện trữ quân nữa, đảng Lỗ Vương cũng ngậm miệng hẳn.

*

Hoàng đế bắt đầu cân nhắc chuyện cho Bối Tịnh Sơ đi học, tuy rằng bình thường các hoàng tử công chúa đều phải ba tuổi mới vỡ lòng, nhưng tâm tính Sơ Sơ thành thục, một tuổi vỡ lòng không quá đáng đi?

Ngoài học văn, còn có tập võ.

Sau khi hạ triều, hoàng đế tới Ngự Thư Phòng, nói với Tưởng công công: “Ngươi gọi Hiền phi tới đây.”

Nghe đến Hiền phi, Bối Tịnh Sơ vội vểnh tai nghe, bởi vì nàng có ấn tượng với người này.

Hiền phi xuất thân là thứ nữ quan văn, ở nhà thường xuyên tranh chấp với tỷ muội, lục đυ.c đấu đá lẫn nhau.

Có lần bà bị bắt cóc, để một vị tướng quân phát hiện ra căn cốt tuyệt vời, là kỳ tài võ học hiếm có.

Tướng quân muốn nhận bà làm đồ đệ, người nhà Hiền phi dĩ nhiên phản đối. Cho rằng một tiểu thư thế gia đi luyện võ là không văn nhã.

Kết quả Hiền phi phản kháng phụ thân, cắt đứt quan hệ với người nhà, dứt khoát bước lên con đường luyện võ.

Sau khi học thành tài lại được tướng quân đưa vào cung để bảo vệ hoàng đế.

Kết quả đám tần phi trong cung thanh cao, chướng mắt người nhà kẻ vũ phu, chuyên môn đè đầu cưỡi cổ Hiền phi.

Đáng tiếc Hiền phi đã sớm không còn là thứ nữ để mặc người ta vo tròn bóp dẹt.

Hoàng đế cũng biết mục đích Hiền phi tiến cung nên so với phi tử, quan hệ giữa bọn họ càng giống đế vương và thần tử hơn.

………..