Chương 25: Cha ta đâu! Cứu mạng! Hù chết bảo bảo rồi!

“Bệ hạ vạn phúc, không biết ngài tìm thϊếp thân có chuyện gì?”

Bối Tịnh Sơ cố nghển cổ xem, một mỹ nhân mày liễu mắt đẹp, yếu ớt mảnh mai đứng ở nơi đó.

Như kiều hoa trong nước, như liễu rủ trước gió.

Ai có thể nghĩ đến bàn tay giấu dưới ống tay áo rộng thùng thình kia có thể một quyền đánh bay người ta?

Bối Tịnh Sơ tấm tắc cảm thán, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

“Hiền phi, nàng nói trẫm nghe, con nít bắt đầu tập võ từ lúc mấy tuổi?”

Hiền phi dày dặn kinh nghiệm đáp: “Đương nhiên là càng sớm càng tốt.”

Sư phụ luôn cảm thán bà nhập môn quá muộn bị trì hoãn thời gian, nếu không thiên hạ không ai đấu lại bà.

Bà lên năm mới bắt đầu học mà vẫn huấn luyện tới trình độ có thể tiến cung bảo vệ Hoàng Thượng.

“Ồ ~” Hoàng đế cho rằng mình đã hiểu.

Ông dâng Bối Tịnh Sơ tới trước mặt Hiền phi, vẻ mặt chân thành hỏi: “Thế hiện tại nó bắt đầu học được chưa?”

Bối Tịnh Sơ: “???”

Hiền phi: “???” Đừng vớ vẩn.

Bối Tịnh Sơ cho rằng mình sinh làm người hoàng thất, áo cơm không lo, không nghĩ tới đυ.ng phải một người cha chuyên bắt gà con.

Nàng trực tiếp òa khóc thành tiếng.

Bối Tịnh Sơ bị cha già hoàng đế dọa rồi, dỗ thế nào cũng không nín, hoàng đế vung tay lên sai người ôm nàng đến thiên điện.

*

Bối Tịnh Sơ đang chơi thì có người tiến vào.

Cung trang màu cam hoa lệ lọt vào trong mắt Bối Tịnh Sơ, nàng thấy được gương mặt tươi cười biếи ŧɦái của Quý phi.

Cha ta đâu! Cứu mạng! Hù chết bảo bảo rồi!

Đáng tiếc hoàng đế ở Ngự Thư Phòng xa xa, nghe không được tiếng lòng của nàng.

Quý phi cười như bọn buôn người, móc ra một cái trống bỏi viền vàng nạm ngọc.

“Sơ Sơ, có thích không này ~”

Bối Tịnh Sơ không có hứng thú với trống bỏi, nhưng nàng có hứng thú với vàng, lập tức vươn tay nhỏ nắm lấy.

“Để bổn cung ôm một chút được không ~”

Nể mặt cái trống vàng, Bối Tịnh Sơ ngoan ngoãn không quậy, một đôi mắt tròn mở to, ngoan ngoãn nhìn bà ta.

Quý phi vươn tay, khẽ nâng nàng lên, thấy nàng không phản kháng, vui vẻ ôm nàng vào ngực.

“Sơ Sơ thật ngoan!” Ôm Bối Tịnh Sơ, bà ta không nhịn được nhớ tới vị hoàng tử chết yểu của mình, nếu bình an trưởng thành, hiện tại cũng đã một tuổi.

Bối Tịnh Sơ bị Quý phi ôm đến Ngự Thư Phòng, hoàng đế ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì tiểu nha đầu này cứ lẩm bẩm nhắc mãi: 【 Luôn có điêu dân muốn hại bản công chúa. 】

Ngoài ông và nhũ mẫu, nhiều nhất là cho Tưởng công công ôm.

Những người khác vừa ôm là khóc.

“Sơ Sơ lại chịu cho nàng ôm sao.”

Quý phi vững vàng ôm Bối Tịnh Sơ, cười đáp: “Công chúa rất thích thần thϊếp đấy, cho nên nếu tìm mẫu phi cho công chúa, bệ hạ có thể cân nhắc đến thần thϊếp trước, người không thiếu nhưng được con trẻ thích mới là tốt nhất.”

【 Ta nói mà, sao bà ta đột nhiên tặng đồ cho ta, thì ra là muốn làm mẹ ta, ta biết ngay bà ta không có ý tốt. 】

Nghe được tiếng lòng của nàng, hoàng đế đã hiểu, thì ra lấy đồ tới hối lộ nhãi con.

“Trẫm tạm thời không định tìm dưỡng mẫu cho công chúa, ái phi không cần xin nữa.”

Có tìm cũng không phải bà ta, hoàng đế còn nhớ vụ Bối Tịnh Sơ nói gì mà tẩu tử và đệ đệ tập đánh vần.

Quý phi của ông khả năng có tư tình với đệ đệ nào đó của ông, chỉ là hoàng đế muốn xử lý Lỗ Vương trước, chưa kịp bận tâm đến bà ta.

Quý phi vẫn chưa từ bỏ ý định, “Thần thϊếp chỉ muốn lúc bệ hạ có ý định này thì cân nhắc đến thần thϊếp trước thôi.”

Thấy hoàng đế có dấu hiệu mất kiên nhẫn, Quý phi biết điều chuyển câu chuyện, sửa lời: “Vậy thần thϊếp bế tiểu công chúa ra ngoài chơi được không?”

Hoàng đế vốn định cự tuyệt, nhưng giọng Bối Tịnh Sơ lại vang lên: 【 Ta muốn đi chơi, ta muốn đi xem náo nhiệt! Ở trong cung của Quý phi nói không chừng có thể nhìn thấy bà ta hẹn hò với Lỗ Vương. 】

………..