Bối Tịnh Sơ nhớ ra vị Lỗ Vương này là ai rồi, là đệ đệ ruột của hoàng đế.
Hai vị hoàng tử trước của hoàng đế đều bị Lệ phi hại chết, 22 tuổi mới sinh hạ nam chính.
Tuy rằng nam chính cũng không do ông sinh.
【 Cha ta số khổ ~ Lỗ Vương thấy ngài không không có con trai, chỉ chờ ngài băng hà sẽ thượng vị đấy. Trời đất ngài có mắt như mù còn cho là vị đệ đệ này của mình thuần lương vô hại, muốn tìm một chút tình huynh đệ quý giá chốn hoàng tộc trên người gã. 】
Trong nguyên tác có nhắc tới một câu, thời điểm hoàng đế đoạt vị điên cuồng tàn sát huynh đệ.
Cho nên sau khi thượng vị, ông muốn bù đắp tình huynh đệ cho tiểu đệ đệ duy nhất còn sót lại.
Lỗ Vương lại chỉ ngóng trông hoàng huynh chết sớm, gã có thể nhặt được của hời mà kế vị.
Dẫu sao có vài vị hoàng đế đoản mệnh hai ba mươi tuổi đã chầu trời, bạo quân làm người tuy tàn bạo, song ít nhất xử lý chính sự vẫn cần cù liêm chính.
Ngay cả đến hậu cung cũng không phải vì ham mê sắc đẹp, mà vì muốn hoàn thành KPI tạo người, nên hễ có thời gian rảnh là đến.
【 Dựa theo thời gian biểu hiện tại của ngài, mỗi ngày ngủ không đủ năm tiếng, ngày nào đó chết đột tử trên án thư cũng không phải việc lạ. Hơn nữa ngài vì mắc bệnh đa nghi, tự mình động tay gϊếŧ chết mấy văn thần võ tướng trung thành với ngài, kết quả để gã thượng vị không hề có trở ngại. 】
Hoàng đế: … Con lễ phép chút được không??
Nghe thấy mấy lời sau cùng buộc ông phải suy nghĩ lại, nói thật cuối cùng bị Lỗ Vương đoạt đi ngôi vị hoàng đế, cũng tốt hơn là bị Nhan Chử giả mạo huyết mạch của ông yên vị.
Kết quả Bối Tịnh Sơ lại ném cho ông một quả sét đánh ngang tai: 【 Con mẹ nó tên kia đúng là thiên tài, tìm được nữ chính cửa nát nhà tan, bồi dưỡng đi mê hoặc nam chính, biến nam chính thành hôn quân. Cuối cùng khuấy giang sơn thành nồi cám heo, anh tài lương thần đều bị xử bay. Ngoại tộc đánh vào không hề tốn sức, có thể cảm tạ thiên nhiên ban tặng luôn. 】
Hoàng đế phun ra một búng máu tươi, cái đồ ngu xuẩn này!
Cho dù vương triều bị lật đổ ông cũng chưa tức đến vậy!
Bởi vì đó là đấu tranh nội bộ, cùng lắm thì hoàng tộc đổi họ.
Nhưng bị bọn mọi rợ thảo nguyên chiếm đóng, phải gọi là diệt tộc, mất nước!
Hoàng tộc đổi họ và diệt tộc mất nước là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Mọi văn hóa, tập tục, đều sẽ bị hủy hoại.
Mà thần dân của ông sẽ trở thành vong nô, trở thành lớp người hạ đẳng thấp kém nhất.
Hoàng đế tức sùi bọt mép, trước mắt biến thành màu đen, hận không thể hiện tại bóp chết tên khốn Lỗ Vương kia.
Lôi tướng quân thấy sắc mặt hoàng đế đen như đít nồi, lại tưởng ông bất bình thay mình, trong lòng cảm động rối tinh rối mù.
Thề sau này nhất định càng thêm trung thành với Hoàng Thượng.
“Khanh làm tốt lắm, tạm thời đừng rút dây động rừng.”
*
Thời điểm Lôi tướng quân hồi phủ chỉ thấy con gái lớn năm tuổi bị ma ma đè vai, quỳ gối trước chính sảnh.
Lôi phu nhân ngồi trên ghế bát tiên cao cao tại thượng, chậm rì rì uống trà: “Biết sai ở đâu chưa?”
Lôi Niệm Nhi quật cường không nói lời nào.
Lôi phu nhân trực tiếp ném chung trà vào người nàng, nước trà nóng xối ướt một thân.
Lôi Nam Nhi ngồi bên cạnh Lôi phu nhân, hếch cằm nhìn người tỷ tỷ gần đây không nghe lời.
“Ngươi càng ngày càng kiêu ngạo rồi, dám mắng muội muội của mình.”
Lôi Niệm Nhi cứng cổ phản bác: “Ta không mắng! Là nàng không cho phép ta học giỏi hơn nàng, ta mới biện giải một câu.”
Lôi phu nhân vỗ bàn, chén sứ bên trên rung lắc dữ dội.
Bà ta cả giận nói: “Còn dám tranh luận? Người đâu, vả miệng, để nó biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Một thứ nữ mà dám ưu tú hơn con gái ta.”