Chương 20: Khí tiết tuổi già khó giữ

Bối Tịnh Sơ không biết là, một quyền này của nàng phải trả giá.

Một quyền khiến tương lai cẩu hoàng đế trực tiếp tống cổ nàng tới trường luyện võ.

Hoàng đế cầm một quyển sớ, là danh sách cống phẩm năm nay mới trình lên.

Trước kia ông sẽ giữ lại một vài món mình thấy hứng thú, còn lại trực tiếp thưởng cho lục cung và các cận thần tâm phúc.

Năm nay…… thôi, đều để lại cho tiểu công chúa đi.

Kho vàng của Bối Tịnh Sơ cứ thế đầy dần dưới tình huống nàng không hay biết gì.

“Bệ hạ, Thục phi cầu kiến.”

“Tuyên.”

Thục phi xách theo hộp đồ ăn, eo mềm lay động, chậm rãi đi tới.

“Đa tạ bệ hạ đã cho thần thϊếp và Quý phi tỷ tỷ tự mình xử lý Lệ phi.”

Bà và Quý phi trước kia đều đã có con, còn là hoàng tử.

Mẫu bằng tử quý mới được ngồi lên địa vị cao.

Không nghĩ tới đứa trẻ ngày một suy yếu.

Trẻ con chết yểu cũng thường thấy, bọn họ cứ tưởng là do vận may của mình không tốt, bản thân không có phúc.

Không nghĩ tới đều là do độc sữa hại chết!

Có thể đích thân xử quyết hung thủ, cũng coi như làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, tế điển đứa con trên trời có linh thiêng.

Sau khi hai vị hoàng tử chết, Hoàng Thượng sốt ruột cầu con mới hứa hẹn ai sinh hạ hoàng tử sẽ phong Hậu.

Lệ phi kia lập tức có thai.

May mà trời xanh có mắt, con trai của bà ta cũng chết rồi.

“Tiểu hoàng tử mới phát tang, bệ hạ cũng nên chú ý sức khỏe, dùng bữa đúng giờ.”

【 Xem ra hoàng đế không công bố thân phận nam chính ra ngoài, chỉ nói hắn ngỏm củ tỏi. Như vậy cũng tốt, bằng không những người từng bị Lệ phi hãm hại, về sau khả năng sẽ giận chó đánh mèo lên người nam chính. Hiện tại hắn không còn là hoàng tử, cũng không cần mặc người xoa tròn bóp dẹt. 】

Hoàng đế thế mà có chút cảm động, con gái ông cuối cùng cũng không mắng ông là bạo quân nữa.

Thục phi dùng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nâng bát canh đến, ghé vào trên người hoàng đế, giọng nói nũng nịu: “Thần thϊếp muốn sinh thêm một đứa bé cho hoàng thượng.”

Tuy rằng đứa con trước xấu số qua đời khiến bà rất đau lòng, nhưng làm người thì vẫn phải hướng về phía trước, bà muốn sinh thêm hoàng tử.

Trước kia hoàng đế mà không bận, đối với việc phi tử ân cần, vẫn rất phối hợp thậm chí là hưởng thụ.

Nhưng ông vừa quay đầu, thấy Bối Tịnh Sơ mở to đôi mắt tròn xoe bừng bừng hứng thú nhìn mình, trong đôi con ngươi kia đầy vẻ hóng hớt.

Thái độ quá rõ ràng làm hoàng đế không có cách nào bỏ qua.

Hoàng đế: “......”

Ông đẩy Thục phi muốn ngồi lên đùi mình ra, “Khụ, tiểu công chúa còn ở đây đấy, chú ý chút.”

Thục phi cười duyên: “Tiểu công chúa nhỏ tuổi, đâu hiểu được những chuyện này.”

【 Đúng vậy đúng vậy, ta còn nhỏ không hiểu chuyện, hai người đừng bận tâm đến ta, tiếp tục làm chuyện của hai người đi, ta còn chưa xem bản phát sóng trực tiếp tại hiện trường bao giờ! 】

Hoàng đế: Thật là khí tiết tuổi già khó giữ được.

Mắt thấy Thục phi vẫn muốn tiếp tục, hoàng đế nghiêm mặt.

Thục phi thấy dáng vẻ này của ông là biết ông sắp nổi giận, không dám a dua yêu sủng, xám xịt trở về tẩm cung.

【 Mỹ nhân đã quyến rũ ngài vậy rồi mà ngài còn cự tuyệt, ngài cai giới quá đi? Không muốn tạo người nhưng vẫn muốn có con? Ngài mơ đẹp quá nhỉ! 】

Bạo quân 22 tuổi mới có nàng là trưởng nữ.

Cổ nhân ở cái tuổi này, con đi mua nước tương rồi.

Khó trách ông sốt ruột.

Hoàng đế: ...... Cũng không nhìn xem là ai phá hỏng chuyện tốt của ta.

*

Hôm nay Ngự Thư Phòng thật sự náo nhiệt, Thục phi vừa đi, Lôi tướng quân lại tới cầu kiến.

“Bệ hạ.”

Lôi tướng quân vào cửa liền bụp bụp quỳ xuống, giọng nói thô lỗ hàm chứa đau thương: “Thần đã tra được, phu nhân nhà thần là gian tế do Lỗ Vương phái tới, nhà mẹ đẻ nàng ta đã sớm đầu quân cho Lỗ Vương.”

Càng khiến Lôi tướng quân thương tâm hơn chính là: “Một ngày làm vợ chồng, trăm năm ân ái, nàng ta vậy mà lại muốn thần chết!”