Chương 12: Thử

“Thần Lôi Ninh, tham kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an.”

Hoàng đế cho hắn bình thân.

“Lôi ái khanh, việc của Kim Ngô Vệ, trẫm quyết định chuyển giao cho người khác, không cần phiền đến khanh nữa.”

Hoàng đế chờ hắn phản bác, đại tướng quân Kim Ngô Vệ là chức vị quan trọng cỡ nào, trực tiếp nắm giữ mạch máu của cả Kinh Thành, võ tướng có lòng làm phản sao có thể bỏ qua.

Quả nhiên, Lôi tướng quân khó xử nhíu mày: “Nhưng mà......”

Hoàng đế thất vọng, xem ra năng lực biết trước của tiểu công chúa cũng không chuẩn xác.

Ông tương đối chờ mong Lôi Ninh là một trung thần lương tướng, dẫu sao năng lực của hắn không cần phải bàn cãi.

Hoàng đế hơi nâng tay, ám vệ trong góc chỉ chờ vận sức phát động, một kích lấy mạng người.

Ai biết.

“Nhưng thần hưởng bốc lộc mà không làm trong lòng sẽ rất bất an ạ.”

Hoàng đế: Sao cơ?

Ông thình lình thả tay xuống, ám vệ thiếu chút nữa lao xuống phải phanh gấp, thân thể không giữ được thăng bằng, lăn từ trên xà nhà xuống, may có đồng bọn túm góc áo kéo về.

Không may chính là y phục dạ hành của hắn bị kéo, lộ ra chiếc quần ngủ mùa thu bên trong.

Ám vệ mặc quần ngủ che mặt nạ một lần nữa nhảy lên xà nhà.

Không còn mặt mũi gặp ai rồi, hắn nhất định sẽ trở thành trò cười một thời gian dài sắp tới cho đồng bọn.

“Không biết bệ hạ muốn sắp xếp chức vị gì khác cho thần ạ?”

“...... Trẫm vốn muốn cho khanh ở nhà tĩnh dưỡng.”

Lôi tướng quân mặt mày rối rắm, thỉnh cầu: “Thần làm thần tử của bệ hạ, tự nhiên muốn phân ưu giúp bệ hạ. Nếu thật sự không được, thần không cần bổng lộc. Nguyện cho bệ hạ sai phái, làm tiểu tốt cũng được...”

Hoàng đế không tin trên đời lại có người thích làm cu li đến bực này, đám quan viên nắm thực quyền có ai dám nhàn rỗi.

Bởi vì một khi hưởng bổng lộc không công, tuy rằng chơi rất vui vẻ, nhưng sẽ dần rời xa trung tâm quyền lợi.

Cho nên ông cảm thấy, Lôi Ninh chỉ viện cớ thoái thác thôi, trên thực tế vẫn không nỡ vứt bỏ chức quan.

Vì thế ông hỏi: “Thế điều khanh đến Đình Bắc đóng quân, khanh thấy thế nào?”

Đình Bắc là nơi xa xôi hẻo lánh, không có chiến sự.

Vừa rời xa trung tâm quyền lực, lại khó có thể lập công.

Phàm là người ôm dã tâm đều sẽ không muốn......

"Tạ ơn bệ hạ."

Hoàng đế: ?

Thật sự không có chút dã tâm nào sao?

Thật sự chỉ muốn chia sẻ công việc với ông thôi à?

Thật sự có người trung thành đến vậy?

Thế giới này hình như dần biến thành dáng vẻ điên khùng mà ông không hiểu.

Bối Tịnh Sơ mơ mơ màng màng tỉnh lại nghe được cuộc đối thoại của bọn họ thật sự muốn cười ngất, 【 E hèm, còn thử người ta cơ đấy, người ta đang yên ổn làm công ăn lương không chọc gì ngài, ngài liền hoài nghi người ta tạo phản? Con lừa này cần cù chăm chỉ biết bao, ồ không, là người làm công. Đám tư bản chuyên bóc lột sức lao động của nhân dân vớ được hắn có ngủ cũng phải cười tỉnh. 】

Hoàng đế thấy Bối Tịnh Sơ nói có lý, là ông hiểu nhầm con lừa của mình, ồ không, là thần tử của mình.

Lôi tướng quân bên này đột nhiên nghe thấy tiếng ê a của con nít, cho rằng mình gần đây quá mệt mỏi ngủ không đủ giấc, xuất hiện ảo giác.

“Ái khanh trấn thủ Đình Bắc có khác nào nhân tài không được trọng dụng, thật ra lần này trẫm triệu khanh tới, là có chuyện khác. Khanh biết có không ít người buộc tội khanh kết bè kết cánh, mượn sức mạnh lòng dân tạo phản không?”

Lôi Ninh kinh ngạc, “Sao có thể? Thần tuyệt đối không có lá gan đó.”

Hoàng đế cạn lời, làm cũng làm rồi ngươi còn nói mình không có gan.

“Trẫm tin khanh.”

Bối Tịnh Sơ ngáp ngắn ngáp dài nghe vậy lại được một phen kinh ngạc:

【 Ủa? Sao hướng đi không hề giống trong **? 】

……..