Chương 31: Chủ động quấn lấy (H)

Vương Lăng Phong cởi bỏ tấm áo choàng quân phục trên người, vung tay khoác lên người Thiên Nhật, giúp cậu che chắn.

Anh nói với Phó Tự Xuyên phía sau: “Xử lý bọn họ.”

Nói rồi, anh liền bế bổng Thiên Nhật, đem cậu bảo hộ trong l*иg ngực.

Thiên Nhật hơi thở nặng nề, thần trí mơ hồ nằm trong ngực anh. Dựa vào mùi hương không khác gì thuốc an thần này, cậu dễ dàng nhận ra cái người đang ôm cậu là ai.

“Lăng Phong, anh đến muộn.”

Vương Lăng Phong chớp chớp đôi mắt chứa đầy sát ý khó che giấu, động tác ngược lại vô cùng dịu dàng ôm lấy cậu: “Xin lỗi, để em chịu uất ức.”

Ôm người vào xe, Vương Lăng Phong cẩn thận đặt cậu nằm xuống: “Tới bệnh viện.”

Thế nhưng, người nào đó không chịu nằm yên. Sau khi cảm nhận được khí tức quen thuộc, cậu không ngừng dịch thân người, dính chặt lấy Vương Lăng Phong.

“Lăng Phong, em khó chịu.”

Vương Lăng Phong đen mặt, mạnh mẽ kéo người ra xa, chế trụ ở một góc: “Không được động loạn.”

Nếu như cậu còn động loạn, anh sẽ không dám chắc mình có thể giữ được lý trí hay không.

Thiên Nhật nghe không hiểu ý tứ đe dọa của Vương Lăng Phong, không khác gì rắn lớn, cuốn lấy vòng eo rắn chắc. Hơi thở nóng rực không ngừng phả vào hõm cổ của anh, theo từng động tác của cậu, vật nhỏ cứng rắn cách hai lớp vải như có như không cọ vào mặt đùi.

Vương Lăng Phong: “...”

Tài xế nắm chặt tay lái, thần kinh căng không khác gì đang đối diện với quân địch.

“Lăng Phong!” Thiên Nhật mềm mại kêu lên một cái tên, âm thanh khàn khàn nhuốm đầy du͙© vọиɠ không ngừng đánh vào tường thành đối diện. Thấy anh không có phản ứng, động tác của cậu ngày càng lớn mật.

Cậu thở ra một hơi nặng nề, bất ngờ rướn người lên, dùng đôi môi nóng bỏng ngậm lấy nơi đang truyền ra âm thanh trêu người.

Với một người đến cả nắm tay cũng phải lăn lộn cả mấy ngày như cậu, đương nhiên cậu chẳng có chút kinh nghiệm nào với việc hôn môi. Những điều cậu đang làm hiện tại, hoàn toàn đều do bản năng mách bảo.

Thiên Nhật trúc trắc ngậm lấy vành môi mát mẻ, không ngừng **** ***, giống như mèo nhỏ đang thăm dò món đồ ăn mới.

Vương Lăng Phong luôn tự hào cả hai đời với khả năng tự kiềm chế của mình. Thế nhưng, anh đã sai. Đời trước anh có thể kiềm chế không ăn tươi nuốt sống cậu là bởi vì cậu chưa từng lộ ra dáng vẻ trêu người này thôi.

Anh vòng tay, ôm lấy cánh eo mỏng, véo mạnh một cái: “Em có biết mình đang làm gì không?”

“Ưm…” Đau đớn từ eo truyền đến khiến cậu nhịn không được bật ra tiếng rên kiều diễm. Thiên Nhật khó khăn ổn định hơi thở: “Muốn ăn… anh!”

*Két*

Tài xế lệch tay lái, sợ đến mức tim đập bình bịch trong l*иg ngực.

Hắn ta sát cánh cùng phó chỉ huy bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy được một người có thể ở trên người phó chỉ huy lăn lộn, lại còn dám nói ra mấy lời câu dẫn *** **** kiểu này. Hắn ta thật sự không thể cầm chắc tay lái được nữa.

Không rõ là Vương Lăng Phong bị động tác này của tài xế chọc giận hay là do Thiên Nhật làm loạn trên người. Anh lạnh mặt đè cậu vào trong lòng, ngữ khí trầm khàn: “Xuống xe!”

Tài xế tác phong rất nhanh, chưa đầy một phút đã tìm được chỗ đậu xe vắng người qua lại, ba chân bốn cẳng nhảy xuống.

Ở trên xe, Thiên Nhật vẫn bám dính Vương Lăng Phong không buông. Cậu ngậm chặt môi anh, không ngừng cắи ʍút̼, giống như chú mèo nhỏ đang không ngừng tìm kiếm đồ ăn.

“Lăng Phong, khó chịu!”

Cậu thở hắt ra, bàn tay không yên phận chẳng biết từ khi nào đã luồn vào trong bộ quân phục ôm sát người của anh. Xúc cảm lạnh lẽo từ mười đầu ngón tay truyền tới khiến cậu thoải mái mà rên lên, bụng dưới không ngừng cọ qua cọ lại bên đùi anh.

Đôi mắt đen đυ.c nhuốm đầy du͙© vọиɠ, không ngừng khẩn khoản cầu xin anh.

“Lăng Phong, giúp em!”

“Em có biết mình đang làm gì không?” Vương Lăng Phong dùng toàn bộ lý trí còn sót lại của mình, đè hai cánh tay đang làm loạn trên người lại.



Thiên Nhật mơ hồ rướn người, một lần nữa nhấn chìm anh vào hơi thở nóng rực của mình: “Muốn … ưm… làm anh!”

Bùng!

Lý trí của anh không khác gì bom nguyên tử, chỉ trong chớp mắt nổ tung, thổi tan toàn bộ kiên nhẫn của anh đi mất.

“Đây là em tự mình chuốc lấy, ngày mai không được hối hận.”

Bàn tay to lớn luồn vào trong chiếc áo phông rộng, dễ dàng tìm thấy quả anh đào nhỏ trước ngực. Anh chậm rãi xoa nắn, từng chút từng chút thổi bùng lửa nóng trong người cậu.

“Ưm… không… không hối hận.”

Vương Lăng Phong không muốn làm chuyện này trên xe ô tô, dù sao đây cũng là lần đầu của cậu, nếu ở nơi này thì sẽ khiến cậu bị thương. Nhưng nhìn tình hình cậu không ngừng bám dính trên người anh, không ngừng đòi hỏi anh không biết làm sao mới đưa được con mèo nhỏ này xuống xe.

Súng đã lên nòng, muốn thu lại sao mà kịp.

Anh nhẹ nhàng cởϊ áσ trên người cậu xuống, bỏ qua một bên. Không còn áo che chắn, cơ thể nhỏ gầy bị thuốc hun đỏ không khác gì tôm luộc bại lộ trong không khí.

Cậu run nhẹ, đôi mắt mọng nước nhìn anh chằm chằm. Dáng vẻ không khác gì hồ ly tinh đang câu dẫn người phàm.

Vương Lăng Phong nuốt nước bọt, bàn tay di chuyển xuống bên dưới.

“Ưm, Lăng Phong!”

“Anh cởi giúp em.”

Thiên Nhật thần trí mơ màng, nhưng nghe đến từ “cởi” thì lại vô cùng phối hợp. Cậu không dám động loạn, còn hơi nhấc eo lên để anh có thể cởϊ qυầи mình ra dễ hơn.

“Em… em giúp anh!”

Cậu đã không làm chủ được hành động, bàn tay động loạn trên bộ quân phục đã nhàu nát của Vương Lăng Phong thế nhưng mãi vẫn không tìm được cách cởi. Cậu gấp đến mức nước mắt tuôn rơi, uất ức nói: “Không… hức… không cởi được.”

“Ngoan! Để anh làm.” Vương Lăng Phong cưng chiều hôn lên khóe mắt của cậu, sau khi cởi hết đồ của cậu ra, anh mới tự mình cởi đồ.

Thiên Nhật ngây người nhìn vật to lớn không biết ngẩng cao từ lúc nào của người đối diện. Cậu không có bất kì động tác nào tiếp theo, chỉ không ngừng nhìn chằm chằm nó. Dáng vẻ không khác gì mèo nhỏ đang rình mồi, chỉ chờ thời cơ thích hợp lao đến cắn xé.

“T… to…”

To ghê!

Vương Lăng Phong bị cậu nhận xét, vành tai khẽ đỏ.

Không chịu nổi ánh nhìn trắng trợn của cậu, anh lập tức dùng bàn tay to lớn của mình, che mắt cậu lại: “Đừng nhìn!”

Cậu một lần nữa rướn người về phía trước, đem cơ thể nóng rực dính lấy cơ thể mát mẻ của anh. Hai vật ngẩng cao đầu chuẩn xác chạm vào nhau.

Lần này, đến ngay cả Vương Lăng Phong cũng kìm không nổi mà rên lên.

“Muốn!”

Anh dùng tay bóp nhẹ cặp đào nhỏ: “Tiểu yêu tinh.”

Thiên Nhật đã gấp không chịu nổi, thấy đồ ăn bày ra trước mặt, không khác gì hổ đói. Cậu dùng lực đẩy người nằm ra băng ghế, ngón tay thon nhỏ túm lấy vật đang ngẩng cao của anh.

Phía sau cậu vừa nóng vừa ngứa, không ngừng đòi hỏi thứ có thể giúp cậu gãi. Vật này, vừa hay có thể giúp cậu…

Cậu vắt chân ngồi trên người anh, nắm chặt lấy tiểu Lăng Phong, dựng thẳng lên.

Vương Lăng Phong phát hiện ra ý đồ của cậu, hai tay bóp chặt quả đào nhỏ: “Thiên Nhật, khoan… a!”

“A!”



Cảm giác bị xé rách từ phía sau truyền đến, vừa chướng vừa khó chịu, Thiên Nhật hét thảm một tiếng, nước mắt sinh lí không ngừng trào ra.

Vương Lăng Phong cũng bị cậu cắn đau, hơi thở nặng nề khẽ kéo cậu một cái.

“Sẽ… em sẽ bị thương mất… mau đứng lên!”

Hạ thân đau đớn co rút, nhưng tận sâu bên trong vẫn có thứ đang không ngừng gào thét đòi hỏi. Thiên Nhật cứng đầu giữ nguyên tư thế, cưỡng ép bản thân nuốt lấy toàn bộ anh.

“Không… ư… không sao… em chịu được.”

Vương Lăng Phong chưa bao giờ thấy được một Thiên Nhật mê người đến vậy. Một Thiên Nhật ngồi trên người anh, cơ thể đỏ như tôm luộc, không ngừng hướng anh cầu hoan.

Đối diện với tình cảnh này, còn giữ được lý trí nữa thì Vương Lăng Phong quả thật lập tức đặt một chân vào cõi niết bàn luôn rồi.

Âm thanh trầm khàn nhuốm đầy du͙© vọиɠ vang lên: “Là do em tự mình chuốc lấy.”

Sau đó, Vương Lăng Phong mạnh mẽ nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, mạnh mẽ đỉnh một cái, đem toàn bộ phân thân chôn vùi vào tầng tầng cánh hoa mềm mại.

“Ưm… a…” Thiên Nhật nhịn không được thanh âm rêи ɾỉ, nhỏ như mèo kêu, nhưng khi rơi vào tai Vương Lăng Phong lại không khác gì tiếng chuông, liên lục vang vọng trong đầu anh.

Động tác của anh ngày càng lớn, đem phân thân to lớn cứng rắn không ngừng tiến vào bên trong cậu.

“Bảo bối… ở chỗ nào?”

“Ư… hử?” Thiên Nhật hoang mang, không hiểu lời anh nói có ý gì.

Vương Lăng Phong chậm rãi rút ra lại mạnh mẽ đỉnh vào trong. Vật cứng rắn đỉnh vào vách động, ngay lập tức đem kɧoáı ©ảʍ tựa sóng biển nhấn chìm Thiên Nhật. Cậu bị thứ cảm xúc kì lạ đánh úp bất ngờ, cơ thể căng cứng, nằm rạp trên người anh, phía dưới mạnh mẽ bắn ra, đằng sau không ngừng co rút.

“A!”

Anh cười khẽ: “Là ở đây sao?”

Không để cậu kịp có thời gian nghỉ ngơi, Vương Lăng Phong tiếp tục luân động, mỗi lần đều chuẩn xác đỉnh vào một chỗ.

“Không… ưm… Lăng… em vừa mới… mới ra.”

Dường như không nghe thấy những âm thanh vụn vặt phát ra từ khuôn miệng nhỏ, anh vẫn không ngừng luân động, càng lúc tốc độ càng gia tăng.

“Ngoan, anh cho em!”

Vương Lăng Phong bóp chặt eo nhỏ, tốc độ đâm rút càng nhanh.

“Ưm,... không… không nổi, anh… chậm lại!”

Mặc dù bị thuốc tác động nhưng cậu vẫn không thể theo kịp động tác của anh. Mỗi lần đâm chọc đều chuẩn xác đâm vào điểm nhạy cảm khiến kɧoáı ©ảʍ không ngừng trào lên. Thiên Nhật bị nhấn chìm trong những đợt sóng mãnh liệt, đến hít thở còn cảm thấy khó khăn.

“Không… ưm… em… em ra… chịu… không nổi…”

“Anh cũng sắp ra, ngoan! Cố chịu một chút!” Vương Lăng Phong lập người, đem cậu đè xuống băng ghế, thân dưới vẫn không ngừng luân động.

Một giọt nước mắt chảy xuống gò má đỏ hồng, anh cúi người hôn lên nó, từng chút từng chút, tiến đến bờ môi nóng rực. Thời điểm môi lưỡi quấn lấy nhau, vách thịt non mềm bao chặt lấy anh đột ngột co rút dữ dội, ép cho phân thân cứng rắn phải tan chảy.

Anh đâm vào thật sâu, đem toàn bộ hạt giống nhỏ phóng thích vào bên trong cơ thể ấm nóng.

Không gian xe chật chội chứa đầy hương vị tìиɧ ɖu͙©.

Thiên Nhật đã xuất hai lần xụi lơ trong l*иg ngực anh. Có vẻ như dược tính của thuốc đã hết hiệu lực.

Tiểu Lăng Phong ở trong cơ thể ấm nóng trơn trượt, chậm rãi ngóc đầu.

Vương Lăng Phong: “...”

Mày quả thật không bằng cầm thú.