Chương 3

15.

Vừa về đến tôi đã thấy Phó Cận Châu có mặt ở nhà.

“Đi đâu thế?” – Anh ấy đang ngồi trên ghế sofa đọc tài liệu.

"Chán quá nên đến trường đi dạo thôi."

"Ừm." - Nói xong, anh ấy liền đi vào thư phòng.

Mà tôi, có cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh vào người, toàn thân tê dại.

Anh ấy cũng không có nói gì về chuyện tối qua.

Ngược lại là Phó Ngưng Âm, cô ta mời tôi gặp mặt.

Sao chứ, Bạch Nguyệt Quang muốn v/ả mặt người thay thế?

16.

Hôm đó, tôi ăn mặc chỉnh tề, đến quán cà phê mà chúng tôi đã hẹn trước.

Một người phụ nữ mặc váy trắng đang ngồi uống cà phê bên cửa sổ, phong thái vô cùng tao nhã thanh lịch.

“Cô đến rồi?” - Cô ta dịu dàng mỉm cười với tôi, gương mặt trắng hồng, khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên với Bạch Nguyệt Quang không phải kiểu ăn miếng trả miếng như tôi tưởng tượng.

Mặc dù cả hai chúng tôi có vài phần giống nhau, nhưng tính cách lại khác xa nhau, cô ta dịu dàng hiền thục, tôi thì thông minh nhưng có phần lười biếng.

Hai người rõ ràng có phong cách rất khác nhau, Phó Cận Châu tìm một thế thân như tôi không phải là do bị mù đó chứ?

“Cô Tống biết tôi đúng không?”

“Ừm, Bạch Nguyệt Quang của Phó Cận Châu? Cô tìm tôi có chuyện gì?” – Ngữ khí của tôi nhanh nhẹn, thể hiện vẻ không quan tâm lắm.

“Cô nếu như đã biết, vậy thì tôi cũng không dài dòng nữa.” – Cô ta rút ra một chiếc thẻ: “Tiền ở đây đủ cho cô tiêu cả đời, hãy rời khỏi Phó Cận Châu.”

“Phó tiểu thư, cách cô đưa tiền thật cổ hủ quá. Tôi không hiểu, trông tôi giống người thiếu tiền lắm sao?

“Số tiền mà Phó Cận Châu đưa cho tôi mỗi năm, đủ để tôi sống mấy đời rồi.”

17.

Tôi nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô ta dần dần đỏ lên, tức giận rồi sao?

"Phó tiểu thư, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước." - Đối phó với mấy thủ đoạn bé xíu như vậy thật sự rất nhàm chán, trước đây Phó Cận Châu có loại tầm nhìn hạn hẹp thế này à?

Tôi đứng dậy rời đi.

"Đợi đã." - Tay cô ta đột nhiên vươn ra nắm lấy tôi, dùng lực thật mạnh đẩy tôi về phía trước, tôi theo phản xạ giật lùi lại.

"Ah."

Cô ấy ngã mạnh xuống đất, tôi nhìn lên bầu trời không nói nên lời.

"Âm Âm."

Thật trùng hợp?

Chậc, Phó Ngưng Âm cố tình làm vậy là để Phó Cận Châu ghét tôi sao?

Có điều, thủ đoạn nhỏ này của trà xanh, Phó Cận Châu không lẽ không nhìn ra.

Tôi xoa xoa cằm, ngẩng đầu nhìn bọn họ, tình cờ nhìn thấy Phó Cận Châu đang đỡ Phó Ngưng Âm đứng dậy, vẻ mặt phức tạp.

Ánh mắt anh ấy hướng về phía tôi, tôi buột miệng nói: "Không phải em làm."

“Ừm.” - Phó Cận Châu xoa xoa ấn đường: “Anh biết.”

18.

Mấy ngày sau đó, Phó Ngưng Âm lại đến tìm tôi để diễn mấy màn kịch của trà xanh, giống như người bệnh mất não vậy.

Điều đó cũng chẳng gây tổn hại gì cho tôi cả, nhưng nhiều chuyện xảy ra liên tục khiến tôi rất phiền.

Không chỉ tôi mà ngay cả Phó Cận Châu cũng không khỏi cau mày.

Nhưng dù nhìn thế nào thì đối với tôi đây cũng là một chuyện tốt, thủ đoạn của tình địch quá thấp, không hề có sức đe dọa.

Suy cho cùng thì từ nhỏ cô ta cũng đã được Phó gia nuông chiều. Tính tình của một đại tiểu thư, tôi hiểu.

19.

Buổi tối, Phó Cận Châu vuốt vuốt tóc tôi nói: “Ngày mai cùng anh đến dự yến tiệc nhà họ Lâm nhé.”

"Được." Tôi di chuyển cơ thể, ngồi vào vị trí thoải mái hơn trong vòng tay anh ấy.

Trong những năm qua tôi đã tham gia nhiều bữa tiệc lớn nhỏ thế này, cũng đã quen thuộc với chúng.

Ngày hôm sau, tôi ôm cánh tay Phó Cận Châu bước vào yến tiệc, ánh mắt tôi lập tức bị Phó Ngưng Âm ở giữa thu hút.

Cô ta mặc một chiếc váy trắng dài phong cách hoàng tộc, dịu dàng uyển chuyển, một mình nổi bật giữa đám đông đầy màu sắc.

Bất thình lình ánh mắt cô ta nhìn thẳng về phía này.

Tôi đột nhiên hồi tỉnh, quay đầu nhìn Phó Cận Châu bên cạnh.

Quả nhiên, họ đang nhìn nhau trìu mến.

Có lẽ do ánh mắt của tôi quá rõ ràng nên Phó Cận Châu cũng quay sang tôi hỏi: "Sao vậy?"

“Không sao.”

Chẳng mấy chốc bữa tiệc đã bắt đầu, khách mời trò truyện và giao lưu với nhau, tiếng cụng ly cùng với tiếng cười nói hòa quyện vô cùng rôm rả.

Tôi ngẫu nhiên tìm một góc để ngồi xuống ngẫm nghĩ một lúc.

Nhưng luôn có những người không có mắt đến gây phiền phức.

Phó Ngưng Âm đến bên cạnh tôi ngồi xuống: “Ối, xin lỗi Ninh tiểu thư.”

Cô ta “vô tình” làm đổ rượu lên váy của tôi, vết rượu vang đỏ in rõ trên nền vải xanh nhạt.

Thật trẻ con, tôi thậm chí không biết phải nói gì.

“Làm bẩn váy của cô là lỗi của tôi, xin lỗi nhé.” – Nói xong cô ta gọi người phục vụ bên cạnh: “Đưa cô Ninh lên lầu thay quần áo đi.”

"Đi thôi."

Mấy ngày nay, tôi ít nhiều cũng đã quen với sự hiện diện của Bạch Nguyệt Quang một chút, vẻ ngoài của cô ta đúng là lừa người, rõ ràng phong cách rất đỗi hiền thục dịu dàng nhưng tính nết lại rất tùy hứng buông thả.

20.

"Cô Ninh, là phòng này."

“Được rồi, cảm ơn.” Tôi mở cửa và nhìn thấy vài chiếc váy được bày trên ghế sofa.

Tôi bước vào phòng và khóa cửa lại, phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng kéo cửa, một người đàn ông lạ mặt bước ra, nheo mắt nhìn tôi.

Có cái gì đó không đúng.

Tôi vội chạy lại phía cửa ra vào, vặn tay nắm nhưng không mở được, cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Tôi trở nên hoảng loạn, phải làm sao đây?

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi, hắn có vẻ rất đắc ý: "Cô bé xinh đẹp, đừng vùng vẫy vô ích nữa mà hãy nghe lời anh."

Tôi kinh tởm gần như nôn ra bữa ăn đêm qua của mình: "Cút đi đồ kh/ốn."

Tôi lại bước tới cửa sổ, mở nó ra và nhìn.

"Làm sao, muốn nhảy xuống từ đây à?"

Chổ này là tầng ba, nếu nhảy xuống không ch/ết cũng tàn tật, tôi thực sự không có can đảm.

“Anh biết tôi là ai không?” - Tôi cố gắng trì hoãn, hy vọng Phó Cận Châu có thể sớm phát hiện ra tôi đã mất tích.

"Là người phụ nữ của Phó Cận Châu. Vừa hay tôi cũng muốn nếm xem người phụ nữ của hắn có mỹ vị thế nào."

Tôi không còn cách nào khác ngoài nhặt những thứ xung quanh và ném chúng vào hắn.

Hắn bắt đầu tức giận.

Tôi cũng đã chiến đấu hết mình. Nhưng sự chênh lệch về thể lực quá lớn khiến tình trạng của tôi ngày càng tệ hơn, mắt của tôi bắt đầu mờ đi, nóng quá.

Sau khi biết mình đã trúng phải thu/ốc m/ê, trong đầu tôi chợt lóe lên, tôi lập tức bắt lấy một cây đèn thổi vào mặt tên đàn ông dung tục kia, khuôn mặt của hắn trở nên vàng vọt.

Trong lúc tầm nhìn của hắn bị che khuất, tôi vội vàng trốn vào phòng tắm và khóa cửa lại.

Ngồi xuống cuộn tròn một góc trong phòng tắm, ý thức của tôi ngày càng mơ hồ, bên ngoài truyền đến tiếng đàn ông đập cửa la hét, tôi không khỏi rơi nước mắt.

Phó Cận Châu, sao anh còn chưa tới?

Tôi mơ hồ cảm giác có người đỡ mình lên, mùi hương quen thuộc của cây tuyết tùng xộc vào mũi, tôi biết đó là Phó Cận Châu nên yên tâm ngất đi.

Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, chỉ là mấy ngày rồi không thấy Phó Ngưng Âm đến “uống trà” cùng tôi.

Có lẽ chuyện xảy ra trong bữa tiệc đã dọa anh ấy rồi cho nên mấy ngày nay Phó Cận Châu đều ở nhà cùng với tôi.

Hôm nay, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.