Chương 2

8.

Lúc tôi đi mua sắm về, Phó Cận Châu vẫn chưa về nhà.

Trong căn nhà rộng lớn chỉ có một mình tôi, thật là yên tĩnh.

Tôi bật điện thoại lên và cân nhắc xem có nên gửi tin nhắn cho anh ấy hay không, nhưng sau một hồi chần chừ cuối cùng cũng xóa đi không có gửi gì cả.

Bật một chương trình tạp kỹ hài kịch lên, nghe mọi người cười đùa trên TV khiến tôi càng cảm thấy cô đơn hơn.

Muốn uống rượu quá.

Tôi lại bước xuống hầm rượu và lấy lên một chai rượu. Tôi vẫn còn nhớ mùi vị của nó, thanh thanh ngọt ngào, có dư vị của rượu vang.

Nhưng mà, sau đó thì sao? Hay thật đấy, tôi quên mất rồi, không nhớ gì cả.

Tôi đột ngột ngồi dậy định khỏi giường, vỗ vỗ vào cái đầu khó chịu của mình.

“Đừng vỗ nữa, vốn đã ngốc sẵn rồi.”

Phó Cận Châu bưng một ly nước mật ong đi tới, nói: “Uống đi.”

Tôi nhận lấy, ngoan ngoãn cầm ly nước uống từng ngụm.

"Tối qua... em không có làm gì cả phải không?" - Tôi cúi đầu, rồi lại ngước mắt nhìn anh ấy.

Nhìn đôi mắt rưng rưng và vẻ mặt ngây thơ của Ninh Chi, Phó Cận Châu cười, một nụ cười giễu cợt: “Quên rồi?”

“Có thể làm gì được chứ, sao anh lại cười em?”

Mặc dù chưa uống nổi vài ly, nhưng tôi vẫn luôn tự cho rằng mình là một người phụ nữ trưởng thành và thận trọng, không thể nào có chuyện tôi say sỉn đến điên cuồng được.

“Huhuhu…”

Cái quái gì vậy?

9.

Đầu óc tôi trống rỗng, ngơ ngác nhìn Phó Cận Châu lấy điện thoại ra bấm cho tôi xem một đoạn video.

Chỉ thấy người phụ nữ trong video nước mắt như mưa, vừa túm lấy cổ áo vừa mắng người đàn ông.

“Đồ khốn.”

“Tra nam.”

“Cẩu nam nhân.”

Mặt tôi đỏ bừng, nhảy lên chộp lấy điện thoại di động của Phó Cận Châu.

Nhưng đối với chiều cao 1,88m của anh ấy so với chiều cao 1,68m của tôi thật là quá chênh lệch, cuối cùng, tôi đu bám lên người anh ấy.

“Ngoan chút, anh sẽ bế em đi tắm.”

“Không, đừng hòng lợi dụng em, đồ b/iến th/ái.”

Nội dung của video không hiển thị được nhưng âm thanh trong video vẫn phát ra.

…….

Tôi và Phó Cận Châu trợn mắt nhìn nhau.

Cứu mạng, tôi thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Tôi cảm thấy mặt mình chắc chắn đang đỏ như mông khỉ, không, là đỏ như quả đào, nó dễ thương trông hợp với tôi hơn.

“Đang nghĩ gì đó?” – Anh ấy hỏi.

“Không… không có gì hết.”

“Xin lỗi mà, em sẽ không uống rượu nữa, xóa video đi…”

Phó Cận Châu nhìn đôi môi đỏ mọng mấp máy của người phụ nữ đang đu bám trên người mình, ánh mắt tối lại.

“Em có muốn anh giúp em nhớ lại chuyện xảy ra tối qua không?”

Nguy hiểm!

“Không! Không muốn…ưmm…” – Tôi còn chưa kịp nói xong đã bị Phó Cận Châu đ/è xuống giường.

10.

Mệt quá, tôi muốn quay người lại, nhưng phát hiện chỉ có đầu là còn cử động được, toàn thân như muốn rụng rời ra vậy.

Phó Cận Châu, đồ c/ầm th/ú!

“Đều tại anh, cũng không phải là em không nhớ.”

Phó Cận Châu trên mặt lộ ra nụ cười tà ác: “Đúng đúng đúng, đều là lỗi của anh, anh sẽ chăm sóc Chi Chi bảo bối.”

Nói xong anh ấy bế tôi lên và bước vào phòng tắm.

“Anh ra đi, em tự tắm được.” - Người đàn ông vẫn bắt đầu c/ởi bộ đồ ngủ của tôi, tôi cuối cùng không nhịn được nữa.

“Có chổ nào của em mà anh chưa thấy qua sao?”

“Em xấu hổ.” – Mà anh ấy thì không biết xấu hổ gì cả.

……

Khi đến cổng nghĩa trang, tôi xuống xe với vẻ mặt thẫn thờ rồi rời đi trước, hôm nay tôi còn để ý đến tên mặt dày này tôi sẽ là con chóa.

Khi bước đến trước bia mộ của bà ngoại, tôi đặt bó hoa xuống.

Bà ngoại tôi qua đời đã được ba năm, trong quá trình điều trị, tình trạng của bà ngày càng xấu đi, chưa đầy hai năm bà đã qua đời.

Cuối cùng thì bà vẫn chưa được chứng kiến cháu gái của mình kết hôn như mong muốn.

“Đừng buồn.” - Phó Cận Châu ôm tôi vào lòng an ủi.

Tôi nghĩ mình vẫn còn may mắn.

Tôi rất may mắn khi gặp được Phó Cận Châu, anh ấy đã trả tiền để bà tôi có thể ở trong phòng bệnh đắt tiền nhất và được chữa trị bởi những bác sĩ giỏi nhất.

Trong khoảng thời gian đó, anh ấy thường xuyên đến thăm bà. Sau khi biết anh ấy là bạn trai của tôi, bà nói rằng bà rất yên tâm khi giao phó tôi cho anh ấy, cuối cùng bà ngoại đã qua đời trong thanh thản.

Nhưng đáng tiếc, anh ấy không phải là của tôi.

Trên thế giới này, từ đầu đến cuối tôi vẫn cô độc lẻ loi một mình.

11.

Ngày sinh nhật của tôi chẳng bao lâu nữa lại đến.

Vào thời điểm này của những năm trước, Phó Cận Châu sẽ dành một ngày để cùng tôi chúc mừng sinh nhật.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

“Quà sinh nhật.” - Phó Cận Châu lấy ra một hộp quà màu hồng nhạt được gói cẩn thận: “Mở ra xem xem.”

Tôi mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc vòng cổ có đính những viên kim cương màu hồng, lấp lánh dưới ánh đèn.

"Cảm ơn anh! Em rất thích nó." - Để đáp lại, tôi hôn lên má anh ấy.

“Năm nay em muốn đi chơi ở đâu?”

"Công viên giải trí đi, em chưa bao giờ đến đó."

Sau bữa tối, tôi nóng lòng chạy lên lầu, mặc một chiếc váy hoa, trang điểm tinh tế, đeo chiếc vòng cổ kim cương màu hồng anh ấy tặng, một tiên nữ đã xuất hiện.

Phó Cận Châu vừa thay quần áo thường ngày, sớm đã chuẩn bị xong chờ tôi ở phòng khách.

Tôi bước tới, vòng qua trước mặt anh ấy: "Thấy thế nào?"

Anh đứng dậy hôn tôi: “Rất đẹp.”

12.

Ở công viên giải trí rất đông người.

Tôi nắm tay Phó Cận Châu chạy về phía tàu lượn siêu tốc trước tiên, chuyến đi công viên giải trí kinh điển lần này tôi không thể bỏ lỡ được.

"Ahhhhhh..."

Ôi Chúa ơi, sợ ch/ết tôi rồi.

Sau khi bước xuống khỏi tàu lượn, sắc mặt tôi trắng bệch. Tôi đưa tay vuốt vuốt lên ngực, cố gắng điều chỉnh nhịp tim đập nhanh của mình trở lại bình thường.

Nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn còn cười trên nỗi đau của người khác: “Gan bé tí lại còn muốn chơi.”

“Em muốn đi chơi đu quay, anh ở bên ngoài chụp ảnh cho em đi.” - Hừ, tôi không chơi với Phó Cận Châu nữa.

Tôi dường như triệt để bị tâm hồn của một đứa trẻ kích động, khinh khí cầu, bạt lò xo, xe điện đυ.ng, con lắc lớn, ngôi nhà ma ám... Tôi chơi hết tất cả các trò.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến được vòng đu quay.

Truyền thuyết kể rằng nếu những cặp tình nhân cùng nhau đi đu quay, cuối cùng sẽ chia tay. Nhưng nếu đôi tình nhân đó hôn nhau khi vòng đu quay đạt đến điểm cao nhất thì bọn họ sẽ bên nhau mãi mãi.

Vòng đu quay chậm rãi nâng lên, sắp đạt đến điểm cao nhất: "Phó Cận Châu."

"Hửm?"

Tôi ngẩng đầu lên và áp môi mình vào môi anh ấy.

Anh ấy không hề tránh.

Thông thường, tôi sẽ không tin vào những truyền thuyết hoang đường như vậy. Nhưng vào lúc này, tôi đột nhiên hy vọng nó có thể trở thành sự thật.

Không lâu sau đó, Phó Ngưng Âm từ nước ngoài trở về.

13.

Những thiên kim nhà giàu nhắc tôi trong nhóm chat.

"@Ninh Chi, nghe nói Phó Ngưng Âm từ nước ngoài trở về rồi."

"Có một số người nên tự biết thân biết phận nhanh chóng nhường chỗ, nếu không bị đuổi ra ngoài thì mất mặt lắm."

"Thế thân cũng chỉ là thế thân, không lẽ còn muốn bay lên cành thành phượng hoàng."

"..."

"Sao mấy người quan tâm nhiều quá vậy? Xe thu gom rác đi ngang qua nhà, các người có bốc lên ngửi thử không?" - Tôi thực sự không có lời nào tốt để nói với họ.

"Cô... thật thô tục!"

"Ôi chao, có người thẹn quá hóa giận rồi, nhìn xem đây là ai? Hình ảnh jpg."

Đây chính là trong đài KTV, tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phó Cận Châu, bên cạnh anh ấy là Phó Ngưng Âm...

Phó Ngưng Âm ôn nhu đáng yêu, còn Phó Cận Châu lạnh lùng đẹp trai, hai người đứng rất gần nhau, thoạt nhìn trông có vẻ rất thân mật.

Xung quanh họ là những thế gia công tử và thiên kim tiểu thư nhà giàu, đây là một vòng tròn mà tôi không thể hòa nhập vào được.

Thời tiết tháng ba thay đổi nhanh chóng, trời bỗng đổ mưa to vào một ngày nắng đẹp, không khí tràn ngập cảm giác ẩm ướt ngột ngạt. Cảm giác này….thực sự rất ngột ngạt.

Tôi ném điện thoại sang một bên, phủ chăn lên khắp người, lạnh quá…

Đêm hôm đó, Phó Cận Châu không về nhà.

14.

Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, nhìn căn nhà trống trải, tôi không có chút nào muốn ở lại nữa.

Tôi phóng xe ra ngoài, không biết đi đâu, lái xe vu vơ khắp trên đường phố và vô tình đến trước trường đại học của mình.

Tôi đậu xe ở bãi đậu xe và đi bộ vào trường.

Trong một năm qua, trường đại học cũng không có nhiều thay đổi. Đài phun nước ở quảng trường trung tâm vẫn sáng, cây hoa anh đào trước ký túc xá vẫn cao ngất ngưởng, ngay cả các cửa hàng ở phố ăn vặt cũng vẫn như vậy.

Một trong những quán ăn yêu thích của tôi là quán mì, tôi thường xuyên đến đây khi còn học đại học.

Phó Cận Châu cũng cùng đến với tôi vài lần.

“Dì ơi, con muốn một tô mì.” - Tôi ngồi xuống bên cửa sổ.

“Được.” - Dì ấy nhìn lại chổ tôi mấy lần: “Ồ, dì nhớ con rồi, tốt nghiệp xong quay về thăm trường à?”

"Vâng, dì vẫn còn nhớ con sao?"

"Đương nhiên rồi, con là một cô bé xinh đẹp như vậy mà. Còn có bạn trai của con, dì cũng rất ấn tượng."

Thật vậy sao?

Có một lần tôi và Phó Cận Châu hẹn nhau ăn tối ở quán ăn này, tôi đến trước đợi anh ấy, nhưng lại có một gã đàn ông xuất hiện quấy rối tôi, anh ấy tình cờ bắt gặp và lao vào đ/ánh gã kia.

Ở ngay chổ này đánh người, có thể không ấn tượng sao?

“Các con vẫn ở cùng nhau à?” – Chắc là nhìn thấy tôi đến một mình, dì ấy thấp giọng hỏi tôi.

Tôi mỉm cười: “Vâng, chúng con vẫn ở bên nhau.”

"Vậy thì tốt quá, hai người trai tài gái sắc, ở bên nhau đúng là một cặp đôi hoàn hảo." - Đôi mắt dì sáng ngời.

Ăn mì, tâm trạng buồn bực của tôi dần dần dịu đi.

Phó Cận Châu rất tốt với tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó.

Tôi thích anh ấy, vô cùng thích.

Vì sao không tranh thủ một lần?

Tôi muốn thử.