Chương 87

Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, đến khi phát hiện thì Kỳ Nhi đã ngã vào lòng Đường Ngữ Yên. Đường Ngữ Yên sợ tới mức nhất thời không biết làm sao, nàng căm giận nhìn Cẩn Nhi. Chỉ thấy khuôn mặt nguyên bản tinh thuần Cẩn Nhi đã biến thành yêu ma đang nở nụ cười dữ tợn.

"Muội muội!" Triệu Thánh Kiệt hét lớn một tiếng, bỏ kiếm, kích động chạy qua, lại không biết vì sao lại ngã quỳ xuống trước trước mặt Kỳ Nhi. Bây giờ thì cừu hận gì cũng không để ý, liên tiếp mất đi hai thân nhân, hắn không thể chịu đựng nổi lại mất đi người cuối cùng.

"Vì cái gì, vì cái gì?" Triệu Thánh Kiệt đoạt lấy chủy thủ còn nhuốm máu trong tay Cẩn Nhi, hắn khàn giọng rống lên đến nỗi mặt đất đều rung chuyển. Hắn khó có thể lý giải được người luôn luôn thi thư đạt lễ, tiểu thư khuê các dịu dàng yếu đuối như thế nào lại biến thành kẻ gϊếŧ người không còn nhân tính.

"Vì cái gì? Để ta cho ngươi biết. Thảo Linh cũng chết trong tay ta. Ngươi muốn trả thù thì đến đây! Ha ha ha…" Nàng cười như kẻ điên tẩu hỏa nhập ma, trên mặt lại chảy nước mắt, không ai biết nàng rốt cục là khóc hay cười.

"Thảo Linh, Thảo Linh là ngươi gϊếŧ?" Triệu Thánh Kiệt kích động không kềm chế được, giận đỏ mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống Cẩn Nhi.

Một khắc trước nàng là tiên nữ của hắn, giờ khắc này nàng đã trở thành ma quỷ không hơn không kém!

"Không!" Lại gầm lên giận dữ. Triệu Thánh Kiệt giơ chủy thủ hướng về phía Cẩn Nhi, một bàn tay gầy yếu kịp thời nắm lưỡi dao lại,

"Nhị ca, đừng gϊếŧ Cẩn Nhi tỷ tỷ…"

Triệu Thánh Kiệt cả kinh, hắn giận dữ ném chủy thủ đi xa, nhìn muội muội trước mắt đã hấp hối lại còn muốn bảo hộ người khác, không biết làm sao.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Cẩn Nhi vốn không tính toán sẽ sống, nhưng đối với cử chỉ đột nhiên của Kỳ Nhi, nàng vẫn bất ngờ. Nàng biết mình hại nàng thế nhưng còn cản một dao cho mình, còn gọi mình là tỷ tỷ. Nước mắt mãnh liệt mà ra, một tiếng tỷ tỷ đã thức tỉnh lương tri ngủ say của Cẩn Nhi.

"Tỷ tỷ, tỷ thật đẹp mắt, ta thích!"

Cẩn Nhi đột nhiên nhớ nhiều năm trước, vào đêm kia, ngay trên con đường nhỏ tại ngoại thành Dương Châu. Kỳ Nhi không biết gì lại mạo hiểm cứu nàng, cô gái có nụ cười như hoa hướng dương. Hiện giờ lại bị mình "Báo ân" …

Nàng run rẩy tự bắt đôi bàn tay mình mờ mịt nhìn Kỳ Nhi, nàng nghe thấy mùi hôi trên người mình, tựa như đã nhiều năm không ai tẩy trừ, xiêm y cũng không thể che mùi lại được. Nàng đột nhiên rút huyết đao kia ra, tất cả mọi người ngăn ở trước mặt Kỳ Nhi.

Nguyệt Thiền tuyệt vọng nhìn nữ nhi khiến nàng vừa yêu vừa hận.

"Ngươi gây chuyện đủ chưa?"

"Nương, con xin lỗi." Cẩn Nhi cười bi thảm.

Nguyệt Thiền đột nhiên ý thức được cái gì, nàng sợ hãi chạy qua, nhưng lại không thể tới kịp ngăn cản lưỡi dao Cẩn Nhi tự cắt cổ mình

Ở một khắc đó, Cẩn Nhi cảm thấy mình rốt cục cũng được giải thoát, cũng không còn lún sâu với Đường Ngữ Yên nữa. Nàng nhìn Đường Ngữ Yên một lần cuối cùng, đang lúc vô tri vô giác, nàng giống như thấy Thảo Linh vẫy tay mỉm cười với nàng. Vô số ác mộng giờ phút này cũng không còn nữa.

"Các người mau tránh ra, ta có biện pháp cứu Kỳ Nhi!"

Liễu Như ra lệnh một tiếng, những người khác đều tản ra. Đường Ngữ Yên bị Tiểu Bạch cứng rắn lôi sang một bên. Bọn họ lo âu chờ Liễu Như ra biện pháp.

Khi Liễu Như chạm vào "trứng chim to" khởi động xong, một chùm ánh sáng bắn về phía Kỳ Nhi, sau đó Kỳ Nhi biến mất không dầu vết ngay tại trước mắt bọn họ.

Triệu Thánh Kiệt tưởng "trứng chim" kia cướp đi muội muội của hắn, hai tay ra quyền, "trứng chim" bỗng dưng vỡ thành hai nửa. Liễu Như trợn tròn mắt. Công cụ duy nhất để đưa nàng trở về bị hủy dễ dàng nhanh gọn như vậy!

***

Ba năm trôi qua cũng nhanh. Nguyệt Thiền và Mai phi mang tro cốt Cẩn Nhi đi cầu y khắp nơi; sau đó Triệu Thánh Kiệt cũng không tìm Đường Ngữ Yên báo thù nữa. Hắn đã đáp ứng Kỳ Nhi không tìm Đường Ngữ Yên gây phiền toái, đó cũng là chuyện cuối cùng hắn có thể làm cho Kỳ Nhi. Tuy rằng báo không được thù, nhưng hắn biết Đường Ngữ Yên cũng không tốt, ít nhất khiến nàng thống khổ sống so với trực tiếp gϊếŧ nàng thì tốt hơn.

Đường Ngữ Yên đón Tú Lan về nhà, nàng lưu lại toàn bộ tài sản của mình cho Đường Bình Minh. Hài tử kia có tên —— Đường Ngữ Kỳ. Trung thu năm nay, Tú Lan vui vẻ mang Ngữ Kỳ đi đốt hoa đăng, đứa nhỏ lớn như vậy nhưng vẫn luôn tràn ngập mới lạ khi nhìn mọi thứ, trong thoáng chốc Tú Lan như thấy được Kỳ Nhi năm đó, cũng y chang như vậy hỏi không ngừng. Nhớ lại chuyện cũ, Tú Lan xoa khóe mắt dính nước mắt, cũng không biết tiểu thư của nàng có khỏe không?

Ba năm này, Đường Ngữ Yên trở nên ít lời, nàng chỉ mang theo chút bạc vụn và vài bộ xiêm y, đi cùng Liễu Như đến núi Trường Bạch. Đây là manh mối cuối cùng Liễu Như biết.

"Cho dù tìm được phương pháp về nhà, ta cũng không thể mang ngươi trở về đây được."

"Ta chỉ muốn gặp nàng lần cuối cùng."

"Mười lăm năm, nhiều nhất ngươi chỉ có thể sống ở bên kia mười lăm năm."

"Ta biết."

"Cho dù biết, ngươi vẫn muốn đi?"

"Chỉ cần nhìn thấy nàng, đại giới gì ta cũng trả."

Liễu Như không nói gì. Hai người này ở chung thật đúng là tuyệt phối. Nàng lau mồ hôi trán. "Nghỉ ngơi một hồi đi, ta không đi nổi nữa." Đường núi gập ghềnh, chân của nàng đã nổi mục nước.

"Ngươi có thể cố một chút được không? Phía trước có nhà ở." Đường Ngữ Yên không dừng lại, ngược lại bước nhanh hơn.

Liễu Như trừng mắt nhìn Đường Ngữ Yên, lại thấy xiêm y phía sau lưng nàng sớm đã ướt đẫm. Tiểu thư nuông chiều từ bé, trạng thái của nàng so với mình còn kém hơn.

Sơn đạo này, đa số các nàng đều không đi được, có nhiều chỗ căn bản không phải là con đường nữa, chỉ có thể nắm tay lẫn nhau, từng bước từng bước mò mẫm đi.

Núi Trường Bạch, hiện đại là điểm du lịch, nơi nơi toàn là quốc lộ xung quanh, rất dễ đi lại. Còn ở cổ đại, đừng nói là đường lộ xi măng, ngay cả đường nhỏ quanh co cũng không thấy bóng dáng. Tuy rằng trước kia Liễu Như cũng không thích chen chúc với người ta đi cắm cảnh này nọ, nhưng hiện tại nàng cảm thấy chẳng thà chen chúc với người ta còn hơn là đi trên cái sơn đạo như thế này. Ít nhất chỗ đó còn có chỗ đặt chân. Hiện tại thì sao, cho ngươi gọi khản cổ, mấy ngày trời cũng đừng hòng thấy được bóng dáng ai.

Nguyên thủy gần như tuyệt vọng; không bóng người, không lương thực, không chỗ trú chân; còn thường xuyên phải tránh né dã thú. Ba năm đối diện với nguy hiểm trùng trùng xung quanh, vỏn vẹn dựa vào một tia manh mối như vậy, không có mục tiêu để tìm kiếm. Tại đây, dưới điều kiện quá nghèo nàn như thế, nếu không phải Đường Ngữ Yên kiên trì thì Liễu Như sớm đã buông tha.

Gần đó, phía trước rốt cục có nhà người ta ở. Hai người kéo lê thân thể mỏi mệt, đẩy cổng ngoài hàng rào.

"Có ai không?"

Lúc này, một lão phụ nhân cầm cái sọt rách đi tới. "Các người tìm ai?"

Đường Ngữ Yên đánh giá lão phụ nhân, tựa hồ đã gặp ở đâu. Lão phụ nhân cũng đánh giá nàng hồi lâu, đột nhiên mắt mạo tinh quang: "Ngài.. ngài là Đường phu nhân?" Tựa hồ khó có thể tin, lão phụ nhân chớp mắt mấy lần. Rất nhanh đã phủ định lời nói của mình. Giống, bộ dạng quá giống, nhưng nhất định không phải Đường phu nhân. Nữ tử y phục tả tơi trước mắt này làm sao là phu nhân lâm la tơ lụa vị đầy người kia.

"Đúng vậy… đại nương chúng ta đã gặp nhau sao?"

Không ngờ đối phương lại trả lời khẳng định, lão phụ nhân lại chớp mắt thêm. Bà đây là già đến hồ đồ đi, phu nhân nhân như thế nào biến thành nữ khất cái rồi?

"Gặp qua, gặp qua rồi. Lần trước ven đường bị đói, là Kỳ Nhi cô nương cứu lão phụ một mạng đó!" Lão phụ nhân cảm khái nói. Bà lúc này mới nhớ tới người còn lại đứng bên cạnh Đường Ngữ Yên, cẩn thận nhìn, không phải Kỳ Nhi, bà có chút thất vọng.

"Vị này là..? Kỳ Nhi cô nương đâu?"

Vừa nghe đến hai chữ Kỳ Nhi, Đường Ngữ Yên cúi mắt. Ba năm này, Liễu Như cũng không dám ở trước mặt nàng nói về Kỳ Nhi, ai ngờ, ở chỗ này còn có thể gặp được người quen?

"Ah, nàng về nhà rồi, chúng ta tới tìm một vài thứ." Liễu Như vội vàng nói sang chuyện khác.

"Tìm cái gì?"

Liễu Như trình bày mục đích đi đến đây, nàng tận lực nói được đơn giản. Dĩ nhiên cũng sẽ chẳng có ai hiểu rốt cục nàng nói cái gì. Vốn nàng cũng không ôm hy vọng gì nhiều. Nhưng ai biết, lão phụ kia nghe xong Liễu Như nói, kích động đến nói lắp.

"Cái máy mà cô nương nói, ta đã thấy qua rồi."

Hai người nghe xong kinh hỉ nhìn lão phụ, các nàng khó có thể tin nắm tay lão phụ. Lúc này, bà chính là Bồ Tát sống của các nàng.

Vòng qua một rừng lá kim, lão phụ mang hai người đi trước một cái sơn động. Cây đuốc được thắp sáng, ánh lửa chiếu chiếu ở trên vách đá vôi.

"Là nơi này. Kỳ thật đây là bí mật lớn mà gia tộc chúng ta phải trông coi. Bởi vì tổ tiên chúng ta cũng từng thấy ảnh hình tiên nhân."

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Đó là một bức bích họa, bức tranh vẽ một cái máy hình trứng, đang chiếu một chùm sáng, bên cạnh có vài người. Tới đây thì có thay đổi, vẫn là bức tranh đó nhưng trong đó thiếu một người.

Tuy rằng hiểu được bích hoạ có nghĩa gì, nhưng không có máy cũng y như không thể quay về thôi. Bất quá Liễu Như cũng không thất vọng nhiều, ít nhất cũng biết trên thế giới này không chỉ có một mình nàng xuyên không. Nhìn bích hoạ, nàng có cảm giác tìm được đồng loại.

"Trở về thì có biện pháp đó, " bà đổi đề tài, nhưng lại cho hai người bát nước lạnh ngay sau đó: "Nhưng phải có thạch linh châu. Chẳng qua ta đã giao nó cho Kỳ Nhi rồi."

Thạch linh châu? Đường Ngữ Yên đột nhiên lấy một cái túi bằng vải thô từ túi hương bên hông ra, nàng cẩn thận vuốt ve cái túi. Đây là tín niệm để nàng sống sót qua ba năm nay. Ngay lúc Kỳ Nhi cho là mình không qua khỏi, nàng cởi cái túi đó xuống kính nhờ Đường Ngữ Yên ngày nào đó có thể trả lại cho chủ nhân. Không nghĩ tới còn có kỳ duyên.

Đường Ngữ Yên đưa cái túi cho lão phụ nhân: "Là cái này sao?"

Lão phụ nhân tiếp nhận cái túi rồi gật đầu.

"Nhưng cho dù có, cũng chỉ có thể trở về được một người." Lão phụ nhân thở dài. Bà cầm thạch linh châu trở lại nhà tranh. Vấn đề này để lại cho các nàng lo lắng đi.

Ba năm hy vọng, cơ hội duy nhất, nhất thời, hai người cùng trầm mặc.

***

Đồng hồ treo tường chỉ hướng chín giờ, Kỳ Nhi lẳng lặng khép lại《 Trung Hoa tự điển 》. Xem mấy thứ này quả lao lực, học chữ Hán thật sự cũng lao lực. Bất quá gần đây thường dùng cũng hơi quen rồi. Bình thường cũng nghiên cứu chút sách thuốc bảo điển, Kỷ Tô đưa tiền cho nàng nhưng nàng không dùng nhiều, nàng muốn mở nhà thuốc Đông y. Đây là nơi duy nhất nàng có thể ngửi được hương vị của thời đại kia.

Di động vang lên, Kỳ Nhi nhìn tên bên trên, do dự ấn phím màu xanh. Phương tiện hiện đại này nàng dùng vẫn chưa quen lắm.

"Hôm nay có khách đến, con có thể tiếp đón được không?" Là thanh âm của Kỷ Tô.

"Dạ, con cũng ở nhà." Nàng nghĩ nghĩ, đến thế giới này cũng đâu có quen biết gì nhiều, không biết là ai nhỉ?

"Người này chắc con biết… là Liễu Như."