Chương 29: Bao che khuyết điểm

Tú Lan nhìn Đường Ngữ Yên không có biểu tình kinh hỉ mà ngược lại là khẩn trương.

"Tú Lan, tại sao ta cảm thấy ngươi không chào đón ta?" Đường Ngữ Yên thấy vẻ mặt Tú Lan kích động thì nghiêm mặt, hiển nhiên nàng bất mãn với biểu hiện của Tú Lan.

"Tú Lan không dám, Ngữ Yên, đây là nơi ở của hạ nhân ngươi…" Tú Lan cố nói mặt khác, không ngừng xoắn khăn tay.

Đường Ngữ Yên ném quần áo trước mặt Tú Lan, khoanh tay, biểu tình nghiêm túc: "Ngươi giặt quần áo như thế này? Có thấy vết ố không?"

Tú Lan nhặt lên, tâm tư không ở quần áo, ánh mắt mơ hồ không chừng, không yên lòng nói: "Tú Lan sẽ giặt lại."

Tú Lan vừa mới chuẩn bị đi lấy thùng nước múc nước, đúng lúc bị Đường Ngữ Yên ngăn lại: "Tú Lan, ngươi ở đây có thấy ủy khuất không?"

"Không có, Tú Lan chưa bao giờ dám nghĩ như vậy, Tú Lan tới nơi này là trừng phạt đúng tội."

Từ đầu đến cuối Tú Lan đều cúi đầu không dám ngẩng đầu. Đường Ngữ Yên nhìn trạng thái của Tú Lan, biết nhất định Tú Lan có chuyện gì giấu diếm nàng. Nha hoàn của nàng theo nàng từ nhỏ, tính tình ra sao Đường Ngữ Yên rất hiểu.

"Không có là tốt rồi. Đúng rồi, gần đây như thế nào không thấy nha đầu điên kia. Tú Lan, ngươi biết nàng đi đâu không?"

Đường Ngữ Yên thuận miệng hỏi, bước vài bước tới nơi Tú Lan ở, thuận tiện tùy ý nhìn xung quanh. Mặc dù là hạ nhân nhà giàu, nhưng phòng ở cũng chỉ là một gian phòng hình chữ nhật bình thường, cửa phòng đóng chặt, ngoại trừ có sạch sẽ hơn thật sự không có gì đặc biệt.

Tú Lan thấy thế rối loạn, vội tiến đến ngăn trước mặt Đường Ngữ Yên, thanh âm run rẩy: "Không… Ta cũng không biết tại sao lại không thấy Kỳ Nhi."

Đường Ngữ Yên biết trong phòng Tú Lan có vấn đề, nàng bất động thanh sắc tiếp tục bước đi, bình tĩnh nói: "Tú Lan, lần đầu tiên ta tới đây, ngươi mời ta vào ngồi một chút được không?"

Tú Lan cả kinh. Chủ của nàng muốn thăm phòng của nàng? Không thể không có thể thống như vậy được! Hơn nữa hiện tại nàng không thể để Ngữ Yên đi vào!! "Ngữ Yên, không thể, nơi này sẽ sỉ nhục thân phận của ngươi." Tú Lan không để ý thân phận chủ tớ, vội lấy tay ngăn Đường Ngữ Yên lại, rồi cảm thấy không ổn lại thu tay, cúi đầu nói: "Trong phòng Tú Lan bừa bãi, thật sự không tiện chiêu đãi."

Đường Ngữ Yên đẩy Tú Lan ra, ngữ khí cường ngạnh nói: "Đừng quy củ nhiều như vậy, Đường phủ này còn có nơi ta không thể vào?"

Nói xong không hề để ý tới Tú Lan, Đường Ngữ Yên bước nhanh đi tới, tự đẩy cửa phòng… Trong phòng là một cảnh kinh diễm, Đường Ngữ Yên nhìn xem mà mặt đỏ tai hồng —— Kỳ Nhi lúc này đang thoải mái đứng bên mép giường…

Kỳ Nhi mới vừa tắm xong còn chưa kịp mặc quần áo đã bị Đường Ngữ Yên đột nhiên xông vào làm hoảng sợ. Kỳ Nhi không một mảnh vải hiện tại trước mắt Đường Ngữ Yên, những đường cong của thiếu nữ được nhìn hết không sót gì. Tóc dài ướt sũng tùy ý xõa trên vai, mềm mại ướŧ áŧ quấn chặt màu da mỹ miều. Bầu ngực tinh tế xuất hiện… thêm một năm nữa chỉ sợ sẽ cảm thấy không bằng … Sắc mặt Đường Ngữ Yên ửng hồng, hô hấp trở nên dồn dập. Đường Ngữ Yên ngẫm lại thấy không thích hợp: đây chính là phòng của Tú Lan, mà Kỳ Nhi lại như thế nào lấy phúc dáng này ra xuất hiện ở trong này? Chẳng lẽ tư thông với Tú Lan? Bọn họ dám gạt nàng làm ra loại sự tình này! Trong lòng Đường Ngữ Yên đột nhiên căng thẳng, buồn trướng đến khó chịu, trên mặt nhất thời che phủ tầng sương mầu, tức giận nói:

"Ngươi làm gì ở đây?!"

Thấy người tới là đường thố ngư, Kỳ Nhi tươi cười, buông tâm đề phòng không chút nào xấu hổ từ từ mặc quần áo. "Mới vừa tắm xong nha…" Kỳ Nhi nói.

Kỳ Nhi cầm quần áo im lặng ngồi trên giường chuyên chú chọt một chân vào ống quần, tả hữu nhìn nhìn, đến chân thứ hai… Hoàn toàn xem nhẹ trong phòng còn có người. Mà Đường Ngữ Yên nhìn xem động tác chậm chạp này trong lòng như bị vô số móng vuốt cào cấu, nàng cảm thấy trước ngực càng nhiệt trướng hơn. Đường Ngữ Yên trừng mắt nhìn Kỳ Nhi, quay mặt qua chỗ khác không nhìn nữa. Lúc này, Đường Ngữ Yên mới phát hiện cửa thì hở, dục dũng thì đang ở trong phòng, nước bắn tung tóe bốn phía. Đường Ngữ Yên xấu hổ nuốt nước miếng, kích động nói:

"Tắm? Sao lại tắm ở đây? Phòng ngươi tắm không được sao?" Nghĩ đến đây là khuê phòng của Tú Lan, oán khí của Đường Ngữ Yên mạnh mẽ chờ bùng nổ.

"Ngữ Yên…" Ngoài cửa, Tú Lan thấy thế vừa định mở miệng nói, Đường Ngữ Yên lập tức xoay người lại, đóng cửa một cái rầm. Tú Lan đang muốn đi vào thiếu chút nữa bị kẹp.

Đường Ngữ Yên đưa lưng về phía Kỳ Nhi, lạnh lùng nói: "Ngươi còn không mau mặc quần áo cho ta!!" Nàng ngu ngốc sao? Một chút thẹn cũng không có? Tùy tùy tiện tiện để người ta thấy thân mình định làm gì? Nàng đem Đường phủ này là cái gì? Đường Ngữ Yên càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, phẫn hận nắm chặt nắm tay. "Nếu bị người xấu nhìn thì sao?"

Đường Ngữ Yên dùng tâm tiểu nhân của mình để đo tâm tư người khác, lại không biết cái người xấu kia chính là nàng.

Trong phòng đột nhiên trở nên im lặng cực kỳ, trừ tiếng tim đập của Đường Ngữ Yên ra thì không nghe được bất kì tiếng động nào. Không khí khô nóng loáng thoáng phiêu hướng lòng Đường Ngữ Yên…

"Đường thố ngư ngươi đang làm gì vậy? Ha ha."

Lúc này, vai bị vỗ mạnh, Đường Ngữ Yên quay lại nhìn. Kỳ Nhi thượng phi nhu y xanh nhạt ngắn nhỏ, váy dài chấm đất, dáng người thon thả, khuôn mặt tươi cười mắt lấp lánh răng trắng tinh. Kỳ Nhi như vậy nhìn thuận mắt hơn, cơn giận vừa rồi cũng tan hết hơn phân nửa. Đường Ngữ Yên mở cửa phòng, không do dự kéo tay Kỳ Nhi đi ra. Thấy Tú Lan vẫn lo lắng chờ ở viện đình, Đường Ngữ Yên chỉ nhẹ nhàng nói:

"Nàng là người của ta." Ngụ ý là cảnh cáo Tú Lan không được gặp Kỳ Nhi nữa, với vẻ mặt không giận tự uy, hàn khí bức người. Sau đó, Đường Ngữ Yên nắm tay Kỳ Nhi cũng không quay đầu lại đi về hậu viện của mình. Kỳ Nhi chỉ cho là Đường Ngữ Yên mang nàng đi chơi nên tùy ý.

Hôm nay, Tú Lan đang ở tiểu viện cho gà ăn thì Kỳ Nhi đột nhiên trèo tường vào. Tú Lan mừng rỡ như điên, thấy Kỳ Nhi lem luốc, nàng nghĩ rằng mấy ngày nay Kỳ Nhi nhất định bị không ít khổ. Tú Lan vội đứng dậy đi nấu nước, giấu Kỳ Nhi ở trong phòng tắm rửa, mà không hề biết Đường Ngữ Yên đột nhiên xuất hiện, Tú Lan trở tay không kịp. Tú Lan lo lắng đi theo phía sau hai người, dù sao Kỳ Nhi hiện tại là đào phạm, nếu việc này bị Đường Ngữ Yên biết, giận chó đánh mèo đổ cho Kỳ Nhi thì làm sao?

"Ngữ Yên, ngươi hãy nghe ta nói…"

Tú Lan hai bước làm ba bước, chạy chậm đi theo, dùng dũng khí lớn dữ lắm mới dám gọi chủ tử của nàng lại. Vốn định giải thích, không ngờ Tiểu Điệp cười cười đột nhiên xuất hiện tại một đầu hành lang gấp khúc ngăn cản đường đi của ba người: "À nương, ngài còn có tâm tình dắt tai họa này đi dạo ư, tri phủ nơi nơi đang tìm nàng kìa."

Đường Ngữ Yên dừng bước, ngữ khí không tốt nói: "Có chuyện gì nói thẳng."

"Chuyện lớn như vậy chẳng lẽ ngài không biết? Tú Lan không nói sao?" Tiểu Điệp kinh ngạc nhìn Tú Lan.

"Tú Lan, xảy ra chuyện gì?" Đường Ngữ Yên xoay người nhìn Tú Lan cách đó không xa chờ đáp án. Tú Lan khó xử mở miệng, đem công tích vĩ đại của Kỳ Nhi nói ra.

"Ngữ Yên, Kỳ Nhi không phải cố ý, ngươi tha thứ cho nàng được không?" Tú Lan nhút nhát nhìn Đường Ngữ Yên chờ xử lý.

Đường Ngữ Yên nhíu mày, trầm mặt nhìn Kỳ Nhi. Hôm nay quả thật nàng có ý định không muốn để Kỳ Nhi thoải mái. Tiểu Điệp dựa ở lan can xem kịch vui như đang chờ tuyên án. Bầu không khí xung quanh dị thường nghiêm túc. Lúc này, biểu tình Đường Ngữ Yên hóa thành xuân thủy, nhìn Kỳ Nhi mà cười, coi như chốn không người nhéo mũi Kỳ Nhi, ngữ khí sủng nịch:

"Ngươi thật đúng là phiền toái, lại cho ta thêm phiền toái!" Nói xong, không hề để ý tới hai người còn lại, Đường Ngữ Yên lôi kéo Kỳ Nhi tiếp tục đi trước.

"Không phải là một tiểu tao bao, có cái gì đắc ý?" Tiểu Điệp căm giận bất bình nhìn hai người xa xa, mắt trừng đến đỏ.

"Ngữ Yên thật sự thay đổi." Tú Lan thở phào một cái. Sự thiện lương hoàn toàn phát ra từ nội tâm của Đường Ngữ Yên thật đúng là lần đầu Tú Lan thấy. Và cũng là lần đầu thấy Tú Lan thấy Đường Ngữ Yên nhu tình tràn đầy như thế. Đường Ngữ Yên thật tâm thích Kỳ Nhi? Mà phần thích này cũng làm cho Tú Lan thật lo lắng. Nếu Ngữ Yên không cởi ra khúc mắc thì đến cuối cùng chỉ biến thành lợi khí hại người hại mình. Chỉ mong lần này Ngữ Yên có thể đối xử tốt với Kỳ Nhi đừng phạm sai lầm.

Không biết là ai mật cáo, nói Kỳ Nhi đã trở lại Đường phủ. Duẫn Hồng biết được tin tức, hấp tấp mang một đám gia đinh, hợp với mấy hộ đại biểu bị hại đuổi tới Đường phủ.

"Đường phu nhân, thất lễ, " Duẫn Hồng trước chào hỏi Đường Ngữ Yên đang nghỉ ngơi, sau đó nói tiếp, "Mau đem Triệu Kỳ giao ra đây."

Những người còn lại tất cung tất kính chờ ở một bên.

Lúc này, Đường Ngữ Yên chống đầu dựa ở tháp quý phi, chân các ở bản chừng án thượng nhắm mắt tiểu khế: "Các ngươi đến Đường phủ ta vì chuyện gì?"

"Đường phu nhân là người hiểu lý lẽ, ai phạm tội tự nhiên sẽ bị điều tra, bất quá hôm nay chúng ta đến chẳng qua là muốn mang Triệu Kỳ trở về để tra rõ ràng." Duẫn Hồng nói.

"Đi thì đi, sao lại không, " ngoài Duẫn Hồng sở liệu, Đường Ngữ Yên thoải mái gọi Kỳ Nhi lên, không thèm để ý chút nào nói: "Triệu Kỳ, có nhiều người tìm ngươi chơi đùa như vậy tại sao không hiện mặt đi?"

Vì thế, Kỳ Nhi cao hứng hiện ra trước mặt mọi người.

"Triệu Kỳ ngươi biết sai chưa? Lần này ngươi cho bản quan phiền toái cũng không nhỏ…" Liên tiếp quở trách một lúc, Duẫn Hồng lạnh lùng nói: "Còn không mau trở về."

Kỳ Nhi bất vi sở động, ngáp một cái đặt mông ngồi lên ghế: "Duẫn thúc thúc không phải tới tìm ta chơi."

"Cái gì? Ngươi còn có tâm tư để chơi? Mau đi theo ta!"

Duẫn Hồng tự giác trong ngày thường đối này đầu mục bắt người sơ vu quản giáo, đang chuẩn bị mạnh mẽ lôi Kỳ Nhi đi thì lúc này, Đường Ngữ Yên mở mắt, chậm rãi hạ quý phi y, trấn định tự nhiên nói: "Chậm đã, Duẫn đại nhân, có chuyện gì chúng ta ở chỗ này nói rõ ràng, người của ta há có thể tùy tùy tiện tiện mang đi?"