Chương 3: Kim Phong Ngọc Lộ

Gió đêm hiu hiu

Sở Thiên Tịch đứng trên sườn đồi núi, khoé môi hơi nhếch lên, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, lúc này Bắc Mạc tuyết đang rơi dày đặc, còn ở Đông Ly này khí hậu lại dễ chịu và ấm áp.

Nghĩ đến Bắc Mạc lòng nàng lại đau như dao cắt

Ở xa xa ánh sáng của ngọn lửa chiếu lên bầu trời đêm, ngọn lửa lớn nhấn chìm Tiết Trường Khanh và biệt viện của hắn, ánh sáng chiếu vào tuyết đêm làm khung cảnh chói sáng như ban ngày

Nàng vất vả tìm kiếm truy vết nhiều năm như vậy tuyệt nhiên lại không tìm được manh mối gì, không nghĩ đến lần trung sinh này lại có một bước ngoặt lớn như vậy

“Tiết Trường Khanh” thanh âm chậm rãi từ từ rơi xuống, một tia lạnh lẽo sắc bén xẹt qua đôi mắt đen trong veo sáng như bầu trời đêm của nàng.

Dưới bầu trời đêm lạnh lẽo, bóng người mảnh mai gầy yếu hiện lên như những ngôi sao sáng nhất bầu trời, toả ra thứ ánh sáng rực rỡ , thứ ánh sáng độc nhất vô nhị.

Nếu đã trùng sinh một lần nữa thành người, Sở Thiên Tịch sẽ sống ở trên thế gian này với một thân phận mới – Mộ Vân Tịch

Những người đã nợ nàng, phản bội nàng, hãm hại nàng, bắt nạt nàng, không ai có thể sống yên ổn trên thế gian này

Sau khi phóng hoả, nàng lấp tức đi lẩn trốn.

Dáng người mạnh mẽ như một con báo đi lại giữa núi rùng. Nhưng sau đó Mộ Vân Tịch đột nhiên dừng bước lại, cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, nàng dựa vào một gốc cây, nhẹ nhẹ lắc đầu nhưng mảy may không giảm một chút nào, toàn thân cảm thấy một cỗ khô nóng không thể miêu tả .

“ Việc này là như thế nào?”.

Mộ Vân Tịch cố gắng dùng nội lực áp chế đi sự thay đổi kỳ lạ trong cơ thể mình.

Nàng chẳng những không thể áp chế được sự khô nóng dị thường này, ngược lại nhiệt độ trong cơ thể càng ngày càng tăng, trong người nàng lúc này cảm thấy như có ngàn ngọn lửa đang cháy.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Lẽ nào”

Đột nhiên tâm trí Mộ Vân Tịch đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Khi nàng tỉnh dậy ở trong phòng của Tiết Trường Khanh có một mùi hương kỳ lạ

Nhất định là lư hương kia có vấn đề, nàng trúng độc rồi

Mị dục độc

Mộ Vân Tịch trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh, trong cái ngọn núi tan hoang này nàng đi đâu để tìm thuốc giải đây

Cơn khô nóng trong cơ thể nàng không ngừng tăng lên, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mịn

Mộ Vân Tịch vận công luyện khí, muốn chịu đựng sự khó chịu của thân thể, phi hành dưới ánh trăng

Nàng muốn tìm một nơi an toàn sau đó tìm cách để khống chế lại sự khô nóng đàng trào lên trong cơ thể

Ở ngọn núi phía sau chùa Vân Thiền Tự, sâu trong rừng hoa đào, mang theo thương thơm trong không khí.

Giống như rượu ngon đầy hương thơm tinh khiết, làm tăng thêm cho bầu khống khí cảnh đêm này muốn say theo vậy

Mộ Thiên Tịch dừng lại trước một cái hang, một luồng gió mát lạnh từ trong hang đi ra làm cho nàng cảm thấy thoải mái lạ kỳ

Dần dần, độ nóng trên người nàng càng ngày càng trở nên kịch liệt, độ nóng càng ngày càng nồng đậm không ngừng dâng trào lên trên, cảnh vật xung quanh cũng trở nên dần mơ hồ. Cái mát lạnh từ trong hang đi ra càng thôi thúc nàng nhanh chóng đi vào hàng, càng vào sâu trong hang cái lạnh càng ngày càng càng mạnh.

Sâu trong hang là một khoảng vườn tự nhiên, một chùm ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, ánh sáng bàng bạc chiếu xuống mặt đất. Lặng lẽ chảy trên trường bào màu trắng, ánh sáng chói mắt rực rỡ.



Trong ánh trăng mờ ảo, một khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, dưới ánh trăng cùng với sự phản chiếu của chiếc trường bào trắng, khuôn mặt đẹp trai như được trạm trổ toả ra ánh sáng dịu dàng như ngọc Hoà Điền

Mái tóc đen mượt như lụa được buộc hờ hững sau lưng bằng một dải lụa, chỉ cần ngồi như vậy thôi cũng đã hiện lên sự hào hoa phong nhã.

Mộ Vân Tịch ý thức lúc này đã không còn rõ ràng, chỉ liều mạng muốn xua đuổi đi cái nhiệt độ khô nóng ở trong người. Như một mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, bất chấp tất cả cơ thể lao nhanh về phía cổ khí lạnh ấy.

Cái lạnh băng xuyên qua y phục chạm vào da thịt, một giọng nói dễ chịu tràn ra từ khoé môi một cách vô thức

Người nam nhân đang nhắm nghiền mặt đột nhiên mở ra đôi mắt đen như mực, khoé môi mím chặt, lộ ra một màu đỏ kỳ lạ.

Người ?

Nữ nhân ?

“ Ngươi nữ nhân đáng chết”

Trên đời này không có người nữ nhân nào có thể đến gần thân thể hắn, nếu là lúc bình thường hắn đã sớm bóp chết nàng, để cho nàng sống không bằng chết.

Hắn vì để triệt tiêu hoàn toàn cổ độc lạnh như băng trong cơ thể , tạm thời phong ấn nội lực, để cho cổ độc hoàn toàn phóng thích, trong cơ thể hắn lúc này cổ độc đã đi khắp cơ thể, cái lạnh thấu xương như muốn đóng băng linh hồn hắn, gặm nhấm sư đau đớn của hắn.

Người nữ nhân này say độc đâm trung hắn, lôi kéo sự chú ý của cổ độc trong người hắn, áp chế lại cảm giác lạnh thấu sương trong hắn, làm cho hắn không có năng lực phản kháng.

“Nữ, nữ nhân ...” Vài từ đơn giản từ trong môi mỏng phun ra, thanh âm khàn khàn trầm đυ.c không lớn, nhưng trong bóng đêm yên tĩnh như vậy, không biết vì sao lại mang theo một tia lạnh lẽo, giống như một con sói hung dữ độc ác và khát máu.

Say độc, loại thuốc Mị Yêu này rất bá đạo, đặc biệt khi gặp phải cổ độc hàn y, đó quả thật là mồi lửa đánh sét.

Cuối cùng, chút ý thức cuối cùng còn lại không thể chịu đựng được sự bá đạo của dược tính, Mộ Vân Tịch đè người đàn ông xuống dưới thân thể mình.

Sau một đêm phóng đãng, trong hang động cuối cùng đã khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.