Chương 2: Con Mồi

“ Thật thú vị” Tiết Trường Khanh dùng ngón tay đỡ quai hàm, dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn người nằm ở trên giường.

Hắn Tiết Trường Khanh đã chơi đùa qua với vô số nữ nhân, nhưng chưa từng gặp nữ nhân nào lại không có một chút sợ hãi hắn như vậy.

“ Thiếu gia đây chính là thích người con gái có một chút cá tính như vậy, nếu không chơi một chút lại chết thật là không có ý nghĩa gì”. Tiết Trường Khanh vừa nói xong ngón tay liền hướng đến phía Sở Thiên Tịch muốn cởi bỏ y phục của nàng.

“ Tìm chết” Sở Thiên Tịch cười lạnh một tiếng, đúng lúc Tiết Trường Khanh vừa muốn chạm vào nàng, trong mắt lộ ra ánh hàn quang lạnh lẽo, nhắm ngày điểm tử huyệt của Tiết Trường Khanh mà đánh đến.

Sở Thiên Tịch quên rằng, hiện tại thân thể bây giờ không phải là thân thể của nàng. Thân thể này thể lực cực kỳ kém, trong nháy mắt thân thể tự ngã xuống, Tiết Trường Khanh kịp thời tránh sang một bên.

Tiết Trường Khanh cũng không phải là người bình thường, nếu như giờ khắc này đổi lại là người khác thì sớm đã chết dưới tay của Sở Thiên Tịch

“Người là ai?” Tiết Trường Khanh nhìn chằm người con gái trước mắt

Vừa rồi suýt một chút nữa cái mạng này của hắn đã nằm trong tay nàng, sát khí chết người đó để lại cho hắn cảm giác sợ hãi kéo dài.

Nhưng nhìn người thiếu nữ mềm yếu trước mắt này làm sao có thể là đối thủ của hắn ?

Tiết Trường Khanh lắc lắc đầu, cảm thấy chính là bản thân đã suy nghĩ thái quá rồi.

Sở Thiên Tịch nhìn Tiết Trường Khanh như thể đang nhìn một người chết . Mặc dù thân thể này tố chất không bằng thân thể của nàng trước đây. Nhưng Sở Thiên Tịch nàng là ai ? Gặp thần gϊếŧ thần, gặp Phật gϊếŧ Phật chưa từng sợ qua một ai.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Kiếp trước là chết dưới tay Mộ Dung Kỳ, nhưng hiện tại có thể sống lại thì làm sao có thể lại chết dưới tay một kẻ háo sắc như hắn ?

“ Ngày hôm nay chính là ngày chết của người” Sở Thiên Tịch thanh âm ngưng tụ như sương, lần nữa tiến đến công kích Tiết Trường Khanh.

Người cưỡi ngựa chiến trên chiến trường, tàn sát các thành trì bằng máu, có thể làm đối phương chết chỉ bằng ba điểm trí mạng mà không cần tốn nhiều sức chiến đầu, đồng thời vừa hay có thể che đậy những điểm yếu thiếu sót của cơ thể này.

“ Ai, là ai cử người đến?”. Lần này Tiết Trường Khanh thực sự kinh hãi, toàn thân run rẫy, không khỏi cảm thấy bản thân bị kinh hãi đến yếu ớt.

“Sợ rồi ?”. Sở Thiên Tịch cong môi cười một nụ cười tà ác

Nụ cười châm chọc hiện lên trong mắt Tiết Trường Khanh cựa kỳ chói mắt, tay chân hắn run lẩy bẩy. Hắn ta đang bị chính con mồi của mình cười nhạo ?

Nghĩ đến đây, hắn lại áp chế nổi sợ hãi vừa rồi vào sâu trong lòng, ánh mắt âm trầm, hung hãn công kích Sở Thiên Tịch.

Võ công của Tiết Trường Khanh cũng không yếu, ngay lúc này trong trận đấu hắn ngang sức với Sở Thiên Tịch. Thị vệ ngoài cửa nghe thấy tiếng đánh nhau từ trong phòng vọng ra, ngầm hiểu ý nhau, tiếp tục yên lặng canh giữ.

Chủ nhân của bọn hắn thích cưỡиɠ ɧϊếp phụ nữ, những người phụ nữ chết ở đây kể đếm không hết, trong số đó còn có những người biết võ công, nhưng sau đó đều chết trong tay chủ nhân của bọn hắn.

Trong lúc chiến đấu, Sở Thiên Tịch ánh mắt rơi vào bả vai của Tiết Trường Khanh, ánh mắt phức tạp, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Cha của nàng Trấn quốc công phụng mệnh đến đóng quân tại biên cương thành Tấn biên giới phía Bắc Mạc, giữ gìn biên giới yên bình được trăm dân dân yêu mến, kính phục.



Mười hai năm trước, vào một đêm tuyết rơi, một đám người áo đen trong ngoài hợp sức, xông vào phủ Trấn quốc công, giương đao lạnh lùng tàn sát chém gϊếŧ tất cả người ở phủ.

Năm xưa phủ Trấn quốc công trên dưới hoà thuận vui vẻ, cha của nàng Trấn quốc công một đời bảo vệ an nguy quốc gia không chết ở chiến trường lại không nhờ chết trong tay những kẻ tiểu nhân xấu xa này, mẹ nàng cũng vì vậy mà treo cổ tự vẫn.

Đêm máu như một dòng sông vỡ bờ nhuộm đỏ cả phủ Trấn quốc công, cũng nhuộm đỏ cả bầu trời tuyết dày hôm ấy.

Đêm hôm đó nàng cùng với người anh trai song sinh lẻn ra khỏi phủ đi chơi, mặc dù hai người thoát qua khỏi cuộc thảm sát đẫm máu trong phủ nhưng những người áo đen kia tất nhiên vẫn không buông tha , tìm kiếm đuổi gϊếŧ không tha, hai người bị ép vào vách đá cao.

Hai anh em nàng bị bọn áo đen bao vây, anh trai nàng cùng với bọn áo đen giao chiến kịch liệt, trong lúc đó anh trai nàng bị một thanh kiếm đâm xuyên qua, đồng thời anh nàng cũng chặt đứt cánh tay của người áo đen, nhìn thấy một vật tổ đầu sói thân rắn.

Những đường vân phức tạp và đặt biệt đó đã được trộn lẫn vào máu , xương đi vào trong cơ thể của gia đình và hoà lẫn trong cơ thể nàng, nỗi đau đó thấu xương đó dần dần ăn mòn linh hồn của nàng.

Cuối cùng anh trai ôm nàng nhảy xuống vách núi, rơi vào dòng nước đang chảy xiết, anh trai dùng chút sức lực cuối cùng của mình đẩy nàng lên bờ sau đó chìm xuống dòng sông mãi mãi.

Cơn đau thấu xương đột nhiên truyền đến, đau đến nỗi nàng không ngừng run rẩy.

Trong mười hai năm qua nàng không ngừng tìm kiếm tung tích của anh trai mình, tìm kiếm tung tích vật tổ hiến tế đầu sói, nhưng tuyệt nhiên vẫn không có một chút manh mối gì, cũng chưa từng nghĩ qua mình sẽ tìm thấy vật tổ này khi trùng sinh

“Mười hai năm trước ta đã đi qua Bắc Mạc ?”

Sự hận ý tức giận phát ra từ kẽ răng, như một cây băng xuyên thấu qua linh hồn của Tiết Trường Khanh, khiến hắn không khống chế được mà run rẩy