Chương 37

Tinh Quân tống chỉ xâm tể độc

Khiên thủ đồng độ thiên niên duyến

Tinh Quân đưa chỉ vào Tế Thủy

Nắm tay cùng vượt duyên ngàn năm

Đỉnh núi Đế Khuân, tà dương ráng chiều.

Yêu quái xích phát hồng y cà lơ phất phơ ngồi trên nhánh cây bách xanh ngắt, hai chân bắt chéo, cợt nhã nhìn Hắc Long Vương hé ra gương mặt băng hàn, hiển nhiên là tới gây phiền toái ở đối diện.

Phiền toái tìm đến, sao lại cao hứng như vậy?

Nhưng rõ ràng, trên gương mặt anh tuấn không có nửa phần khϊếp sợ, ngược lại càng tỏ ra cao hứng.

“Ta đang nghĩ ngươi cũng nên lại đây! Ha ha …”

Hắc Long Vương lửng lơ giữa không trung, lạnh lùng nhìn hắn: “Cửu Minh, ngươi nên biết, điểm giới hạn của ta ở đâu.”

Cửu Minh nhướn mày, chợt nhiên bừng tỉnh: “Chẳng lẽ chính là vị tiểu long Thái Tử kia? Nga … khó trách năm đó ngay cả Xích Luyện xà nữ cũng không thể câu được lòng của ngươi, nguyên lai sớm đã đặt trên người tiểu long Thái Tử đi!”

“Ngươi không nên, tổn thương hắn.”

Hắc Long Vương trên người ánh chớp lóe lên, trên không trung mây đen tụ lại, rất có xu thế tạo ra sấm sét.

Cửu Minh ngẩng đầu nhìn trời, lại nhếch miệng cười: “Thật sự là hiếm thấy, cho tới bây giờ chỉ thấy ngươi dùng hỏa, thiếu chút nữa đã quên ngươi là lôi hỏa song chúc …” Nói xong chậm rãi đứng dậy, tứ chi giang ra, trên lưng đón gió mà giương lên ba cái cánh dơi thật lớn, tay trái giương vãn nguyệt cung, tay phải chọn lấy một cây vũ tiễn, đối với Hắc Long Vương khıêυ khí©h nói: “Thật trùng hợp, ta vừa lúc đem sừng của tiểu long Thái Tử làm thành tên, muốn thử xem tên này độ cứng như thế nào …”

Lời còn chưa dứt, sấm sét từ trên trời giáng xuống, rung trời động đất, giống như muốn bổ đôi đỉnh núi Đế Khuân này ra!!

***

Lúc này trong Long Cung dưới đáy Bà Dương Hồ, Ngao Ân cuối cùng đem công sự chồng chất như núi xử lý sạch sẽ rồi trở lại tẩm cung, thấy Quy Thừa Tướng thành thành thật thật ngồi trước cửa điện, liền hỏi: “Nhị thúc có từng tỉnh lại không?”

Quy Thừa Tướng vội vàng lắc đầu: “Chưa từng. Trong phòng vẫn không có tiếng động, chắc hẳn Long Vương gia còn đang trong mộng!”

“Ân.”

Ngao Ân biết rõ tính nết Hắc Long Vương, nếu là bản thân bị thương thì không sao, chỉ khi nào liên quan tới mình, liền trở nên phát điên, cũng biết y coi trọng mình, vì vậy hắn cũng là nửa mừng nửa lo, chuyện Cửu Minh, chỉ sợ y định không dễ dàng buông tha, lúc trước tuy là đã ngăn trở, nhưng khó bảo đảm y không đi tìm Cửu Minh nữa.

Đi qua cửa hiên, phát giác trong tẩm cung quả thật im ắng, bầy cá bơi tới bơi lui, đàn cua bò ngang qua lại, thi nhiên tự đắc.

Không khỏi hé miệng cười khẽ, Nhị thúc này, giày vò cả một đêm, ngủ đến thật sự là trầm, ngay cả ngáy cũng không … Chậm đã!

Trong lòng chợt kinh, vội vàng tiến lên đẩy cửa phòng ra, cửa phòng được mở, bên trong làm gì còn có bóng dáng cự long màu đen?! Trừ bỏ một đống hỗn độn, ngay cả con tôm cũng không có!!

“Sao lại như vậy?!”

Quy Thừa Tướng thò đầu vào nhìn, sợ tới mức sắc mặt phát xanh: “Long, Long Quân thứ tội … Tiểu thần thật sự vẫn luôn ngồi trước cửa chưa từng rời đi!” Lão khó có thể tin nhìn căn phòng không một bóng người, “Không thể nào a! Nếu Long Vương gia thực từ chỗ này đi ra, tiểu thần sao lại không nhìn thấy?!” Long thân cực đại muốn từ đây đi ra, sao có thể bị bỏ sót?

Ngao Ân nhìn lướt qua, nóc nhà lành lặn, vách tường chỉnh tề, trừ bỏ một cái cửa sổ nho nhỏ khép hờ, trong lòng đã biết kết quả.

Quy Thừa Tướng tựa hồ cũng chú ý tới cả tẩm cung chỉ có cái cửa sổ kia là hơi hé ra, nhưng hai cánh cửa sổ kia vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ dài rộng chừng vài thước, há có thể đủ cho Hắc Long Vương đi qua? không khỏi kinh ngạc: “Chẳng lẽ là từ nơi này đi ra ngoài? Sao có thể?!”

“Ngu xuẩn!!”

Ngao Ân liếc lão một cái, “Long tộc ta là lân trùng chi trường, có thể hiện có thể ẩn, có thể thu nhỏ có thể phóng to! Một cái cửa sổ nho nhỏ, há có thể làm khó Nhị thúc, chỉ sợ là biến hóa thành cỡ thân rắn đi ra ngoài!”

Quy Thừa Tướng bừng tỉnh đại ngộ, Ngao Ân cũng mặc kệ lão, ngửa đầu nhìn về phía mặt hồ, trong lòng lo lắng, chẳng lẽ thực sự là đi Đế Khuân sơn?!

***

Đợi hắn vội vàng đuổi tới, làm sao còn có Đế Khuân sơn gì, núi cao sớm bị san bằng, khắp nơi đất đai khô cằn, núi cao gần đó cũng không may mắn thoát khỏi, bị sấm sét oanh tạc đến tứ phân ngũ liệt.

Dã thú trong núi chạy sạch bách, phạm vi trăm dặm phi điểu không dám tới gần.

Chỉ thấy bên trong phế tích, có hai người.

Hắc Long Vương vết thương đầy người, trên người áo mãng bào rách rưới không chịu nổi, lẻ loi quỳ trên mặt đất, bốn phía xung quanh không ngừng chớp lóe điện quang, nhưng đã thấy có xu thế yếu đi. Về phần xích phát yêu quái ở cách y mấy trượng, thì lại nằm ngửa mặt lên trời, tứ chi giang ra thành hình chữ đại, tóc rối tung, cả người luôn cả mặt mũi đều là tro bụi, đủ thấy mới vừa rồi là một trận ác chiến.

“Nhị thúc!” Ngao Ân bay xuống mặt đất, đưa tay đỡ Hắc Long Vương.

“Sao ngươi lại đến đây?!” Hắc Long Vương trán bên trái có một vết thương, máu sớm khô đọng, nhưng miệng vết thương sâu, da rách thịt lồi thậm chí có thể nhìn thấy xương, cơ hồ ngay cả mắt trái đều không mở ra được, chỉ có thể nghiêng đầu dùng mắt phải để nhìn Ngao Ân.

Ngao Ân tất nhiên là đau lòng, không khỏi buồn bực: “Sao lại đến?! Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngoan ngoãn ở trong Thuỷ Tinh Cung chờ sao?!! Ngươi nhưng thật ra thật anh hùng, một mình không nói một tiếng bỏ lại ta tới nơi này muốn chết có phải hay không?!”

Vốn không phải là đối thủ của Ngao Ân khéo mồm khéo miệng, bị hắn trách móc một trận, Hắc Long Vương nói cũng không lưu loát: “Không, không muốn chết … Ta là nghĩ rất nhanh có thể giải quyết, cho nên mới không nói với ngươi …”

Nhìn gương mặt đen xì vừa xanh vừa sưng của y, mặt mày toàn là máu, gương mặt vốn đã xấu xí hiện tại nhìn lại càng dữ tợn, nhưng hắn lại thấy đau lòng.

Trong đôi mắt to tròn dần dần ầng ậng nước, Hắc Long Vương không rõ vì sao, chỉ từ trong mắt hắn nhìn thấy bản thân bộ dáng chật vật máu me đầy mặt, liền vội vàng nâng tay lau: “Đừng lo! Bất quá là chút thương tích ngoài da, không có gì đáng ngại!”

Ngao Ân một phen giữ chặt tay y đang chùi loạn xạ suýt nữa làm tét miệng vết thương: “Ngươi hết lần này đến lần khác bỏ ta mà đi, chẳng lẽ tất cả những lời nói lúc trước đều là giả dối sao?”

“Không! Không phải … Ta đây không phải … Sợ ngươi lo lắng …”

Ngao Ân cũng không để ý đến y, cúi đầu nhắm mắt, giống như đè nén gì đó, nhưng mà vẻ bất an trên mặt không có cách nào che giấu.

“Ngươi đi không từ giã, ta nghĩ rằng ngươi hối hận cùng ta giao hoan … đã trở về Bạch Nhân Nham, không muốn gặp lại ta …”

“Không bao giờ?!”

“Nếu không, vậy sao ngươi lại luôn tùy ý rời đi … Ta tuy là chấp nhất tình cảm này, nhưng là … không phải sẽ không bị tổn thương …”

Hắc Long Vương nghe rốt cuộc nhịn không được, một tay kéo hắn vào trong lòng: “Không phải. Không phải. Không phải như vậy! Ngươi hãy nghe ta nói!!”

Ngao Ân cũng không cãi lại, lẳng lặng nằm trong lòng y.

“Ta cũng không biết từ khi nào lại thành như thế, chỉ cần ngươi ở bên cạnh, liền trở nên không giống chính mình …”

“Không giống thế nào?”

“Ta, ta …” Hắc Long Vương cắn răng, ghé vào lỗ tai hắn khẽ khàng nói, “Ta thường xuyên muốn nhìn nguyên hình của ngươi … muốn cùng ngươi … giao phối …”

Thanh niên vùi trong lòng y khẽ run một cái, Hắc Long Vương không chú ý tới, nghĩ nếu đã nói ra, thì không kiêng dè gì nữa.

“Còn nữa … Ta không muốn ngươi gọi ta là ‘Nhị thúc’, muốn ngươi gọi tên ta …” Chưa dứt lời, thanh niên ngoan ngoãn nằm trong lòng y đột nhiên vươn tay đè gáy của y, đối mặt hôn thật sâu bờ môi của y.

Môi lưỡi giao triền kịch liệt, không có một chút nhàn hạ, một dải nước miếng trong suốt từ khóe môi thϊếp hợp chảy xuống.

Sau một lúc lâu, Ngao Ân chưa thỏa mãn luyến tiếc buông Hắc Long Vương ra, trên mặt làm gì còn có bất an cùng yếu ớt, đáng thương Hắc Long Vương kia, hiện tại không chỉ có thái dương, xương gò má cùng khóe miệng bầm tím, ngay cả môi cũng sưng lên.

Ngao Ân song chưởng vòng qua bả vai dày rộng của Hắc Long Vương, ôm lấy cái đầu to đang sững sờ lo lắng, khẽ cắn lổ tai của y, kề sát để chỉ mình y nghe được: “Ta đây sau này sẽ gọi ngươi như vậy được không? Tạo …”

“Aizz! Ta nói! Ta cũng không phải người chết a! Hai người các ngươi không cần khi ta không tồn tại được không?!”

Giọng nói vô cùng phá hỏng không khí cách mấy trượng truyền đến, Ngao Ân lấy lại tinh thần, hung tợn trừng qua, liền thấy Cửu Minh không biết khi nào đã ngồi dậy, khoanh chân chống má, vẻ mặt xem diễn. Yêu quái này tuy rằng cũng là cả người chật vật, nhưng thái độ thi nhiên, không thấy nửa phần chán nản, vẫn cứ là bộ dạng kiêu ngạo tự đắc làm cho người ta nhìn không vừa mắt.

Thù cũ hận mới trước mắt, Ngao Ân nhảy dựng lên, lửa giận ngút trời: “Câm miệng!! Lão yêu quái!! Món nợ lúc trước hôm nay liền phải tính rõ ràng với ngươi!!”

Cửu Minh mở to hai mắt nhìn, chỉ chỉ chính mình: “Ngươi gọi ta là gì? Lão … Lão yêu quái?!”

“Không phải lão yêu quái thì là gì?! Tuổi tác đã hơn mấy vạn, còn thường xuyên muốn tính kế người khác, bụng dạ hẹp hòi như vậy, cũng không sợ người ta chê cười!!”

Hắc Long Vương phía sau hắn nghe được có chút bải hoải … Một trận ác đấu vừa rồi tiêu hao của y không ít thể lực, hiện giờ thấy Ngao Ân trung khí mười phần gây rối như vậy, thật sự là không còn chiến ý, lại nghe hắn nói như thế, không khỏi nghiêng đầu buồn rầu, y hình như tuổi tác cũng có đến mấy vạn năm, ở trong mắt Ngao Ân sẽ không phải cũng là một lão nhân chứ?

Cửu Minh bên kia sau khi nghe xong, thế nhưng không giận ngược lại ôm bụng cười to: “Ha ha ha ha … Cũng, cũng cũng chỉ có ngươi dám gọi ta như vậy … Ha ha ha … lão yêu quái!? Ha ha ha …”

Ngao Ân vung tay lên, một con rồng nước bắn nhanh ra, thẳng hướng Cửu Minh cắn tới.

Xích phát yêu quái ngay cả một đầu ngón tay cũng không động, thủy long nghênh diện đánh tới, đột nhiên ba cánh trên lưng giương lên, một cỗ khí tràng hình tròn bỗng dưng dựng lên, che trước người Cửu Minh cách một thước, dòng nước kịch liệt đánh vào khí tràng hình tròn, nước bắn tung tóe, nhưng lại không thể dính ướt Cửu Minh mảy may.

Hắc Long Vương xem ở trong mắt, thật cũng không phải Ngao Ân pháp lực thấp kém, chỉ do Cửu Minh chính là minh xà hóa thân, nói trắng ra chính là thượng cổ hạn yêu, có thể nói là thấy nước biến khô, Ngao Ân sở trường lại là dùng thủy pháp, cho nên vẫn luôn không thể khắc chế đối phương.

Ngao Ân đang nóng giận, làm sao suy nghĩ được nhiều, đang muốn tăng cường pháp lực hơn nữa, chợt nghe trên trời có người nói: “Tứ độc Long Quân, tiếp thiên chỉ.”

Ngao Ân vô cùng sửng sốt, vội vàng thu phép thuật, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một nam tử áo xám đứng giữa không trung. Người này thẳng tắp giống như thân cây không một động tác nào khác, lại thẳng tắp như thế bay xuống, hơn nữa mặt không chút biểu tình, còn có một thân quần áo xám cũ, vừa nhìn còn tưởng rằng bay tới là một khối thi thể, làm cho người ta mao cốt tủng nhiên.

Hắn cảm thấy gã có chút quen mặt, còn chưa nhớ ra, liền nghe Hắc Long Vương bên cạnh kinh ngạc kêu lên: “Phi Liêm?!”

Người tới cư nhiên chính là Phi Liêm đại tướng quân năm đó trong yêu quân!

Chỉ thấy gã đạp không hạ xuống, cũng không cùng Hắc Long Vương chào hỏi, mở quyển kim bạch trong tay ra, âm thanh đều đều không chút biểu cảm tuyên đọc: “Tư hữu tể thủy khô kiệt, vực nội sinh linh vô kế, lệnh độc long thần quân điều hoàng nhập tể, dĩ giải thương sinh chi khốn (Hiện giờ Tế Thủy khô cạn, sinh linh trong khu vực không thể sống nổi, lệnh Độc Long Thần Quân dẫn nguồn nước từ Hoàng Hà vào Tế Thủy, để tháo gỡ khó khăn cho sinh linh).” Tuyên xong vung tay lên, bạch quyển biến mất.

Ngao Ân nghe xong không khỏi xuất thần, hắn cũng không phải chưa từng nghĩ đến phương pháp lấy Hoàng nhập Tể, trên thực tế Tế Thủy do nước từ ao hồ cung cấp, vốn là nguồn nước hữu hạn, từ lúc phàm nhân vì nhu cầu thuỷ lợi mà mở thông kênh Tế Thủy tới nay, Tế Thủy càng bị ảnh hưởng sông ngòi cạn kiệt thậm chí bị chôn lấp, lúc này hạ lưu Hoàng Hà đường sông nghiêng về phía bắc, trải qua năm tháng thay đổi dòng chảy lệch xuống, từ từ chảy về phía nam, sớm có xu thế vào Tế Thủy nhập biển. Nhưng mà muốn làm cho Hoàng Hà thay đổi dòng chảy nhập biển, nếu không cẩn thận xử lý chỉ sợ lúc đó vỡ đê ngập lụt thậm chí sinh linh đồ thán, hắn tuy là Tứ Độc Long Thần, nhưng việc dẫn Hoàng nhập Tể chưa làm bao giờ, nước sông tràn ra sẽ hủy hoại nhà cửa của dân chúng, là cứu là diệt, chỉ chênh lệch trong nháy mắt, rất khó để cân nhắc.

Bỗng nhiên cảm thấy bàn tay khẽ căng, cúi đầu nhìn lại, nguyên lai là Hắc Long Vương đưa tay qua nắm lấy tay hắn.

“Vô luận phát sinh chuyện gì, ta và ngươi cùng nhau gánh vác.”

Đơn giản một câu, mang theo tình cảm ấm áp vô cùng ôn hậu (ôn hoà hiền hậu), ổn định tâm trạng của hắn.

Ngao Ân nâng mi cười: “Nhị thúc vẫn là xem thường ta … Bất quá nếu Nhị thúc đã nói cùng nhau, đừng nên nói mà không giữ lời!” Điều khiển thủy mạch Trung Nguyên rất phiền phức, không thể qua loa, huống chi là điều động thủy mạch di chuyển, không mất mấy trăm năm là không hoàn thành được đâu, ha ha …

Hắc Long Vương nào biết trong lòng hắn đang tính kế, quay đầu nhìn về phía Phi Liêm, hỏi: “Phi Liêm, ngàn năm không gặp, ta cứ nghĩ ngươi đã mất tích, nguyên lai cũng là hàng phục dưới trướng Đế Quân.”

Phi Liêm không nói một lời, lại nghe Cửu Minh bên kia đột nhiên phát cuồng cười ha ha, nện đất dậm chân, gần như điên cuồng, thật lâu sau mới vừa ho vừa dùng âm thanh khàn khàn xa xăm nói: “Ta nói Hắc Cầu, ngươi không phải vẫn ngây thơ như thế chứ? Hắn căn bản không cần hàng phục, bởi vì bản thân hắn … chính là thần tiên.” Khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ dữ tợn, hận ý hừng hực trong mắt không còn bình tĩnh thi nhiên như vừa nãy nữa, “Ta không có nói sai chứ? …”

Gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Liêm Trinh Tinh Quân.”

Hắc Long Vương nghe vậy kinh ngạc sững sờ, khó có thể tin nhìn Phi Liêm, cẩn thận quan sát, mặc dù hai ngàn năm chưa từng gặp mặt, song nam tử áo xám này tựa hồ cũng không có thay đổi gì nhiều, vả lại trên người càng tràn ngập yêu khí, mà không phải tiên khí, sao lại có thể là Tinh Quân?!

Con ngươi không có sức sống chuyển qua nhìn xích phát yêu quái, giống như giờ phút này mới chú ý tới sự tồn tại của hắn, lãnh đạm nói: “Ngươi hiện tại, nên ở trong toả yêu tháp.”

Cửu Minh kéo khóe miệng lên, cười đến cứng ngắc: “Cái tháp kia bị phá, sớm đổ nát rồi.”

Nam tử áo xám lại nói: “Cho nên, ngươi đi ra làm hại nhân gian?”

“Phải thì sao?!”

“Lúc trước đã nói, ở lại toả yêu tháp, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

“Thúi lắm!!” Cửu Minh một chưởng vỗ lên mặt đất, một luồng khí khô nóng dữ dội đột nhiên nổi lên, từ dưới thân hắn lan ra, đúng là quỷ pháp trận! Song hắn lúc nãy cùng Hắc Long Vương ác đấu một trận, yêu lực cơ hồ tiêu hao hầu như không còn, lại mạnh mẽ thúc giục pháp trận, hiện giờ có thể so với đèn dầu cạn, chỉ thấy ba cái cánh dơi trên lưng hắn ngược gió giương lên, cả người yêu khí bốc cháy, một đầu hồng phát tựa như máu.

Phi Liêm thấy trên đất u quang nổi lên bốn phía, mày không nhăn lấy một cái, trong miệng khẽ niệm pháp quyết, liền thấy mặt đất kịch động một trận, giống như có địa long rục rịch, chấn động đến nỗi mọi người đều không đứng vững, ngược lại Phi Liêm giống như cắm rễ trong đất tùy mặt đất rung động, đứng vẫn không đổi. U quang trong quỷ pháp trận dần tắt, chỉ còn lại dấu vết rạn nứt.

Cửu Minh thấy pháp trận bị chặn, cũng không chịu từ bỏ, ý đồ tiếp tục làm phép, nhưng hắn pháp lực cạn đáy, nếu tiếp tục miễn cưỡng thúc giục, chỉ sợ chính là lấy sinh mệnh ra đốt cháy!

Lúc này Phi Liêm chậm rãi nâng tay trái lên, khẽ quát một tiếng: “Thiên ma tỏa.”

Cửu Minh trên cổ đột nhiên hiện ra một vòng tròn ám quang, đúng là một cái vòng cổ xám đen, lập tức một dây xích nhanh như chớp hiện ra trong tay Phi Liêm, Phi Liêm trở tay kéo một cái, đem yêu quái đã hao hết pháp lực không thể nào phản kháng kéo lại, xích phát yêu quái ngã thật mạnh dưới chân Phi Liêm, làm sao còn có thể niệm quyết thi pháp được nữa.

Song cho dù chật vật, yêu quái này trước sau vẫn không cúi đầu cầu xin, ngược lại khặc khặc cười rộ lên: “Tinh Quân thần uy … Ha ha … Sao lại chỉ thích gương mặt hiện giờ? Khặc khặc … Kỳ quái, đã là thần tiên, sao còn không cởi lớp da yêu quái kia ra? Chứ không phải làm yêu quái làm đến nghiện rồi chứ? Ha ha ──”

Phi Liêm con mắt xám trắng vô tình không hiểu sao lóe lên một chút cảm xúc, đột nhiên cánh tay trái kéo xích, nhấc chân dẫm nát vai Cửu Minh, không chờ mấy người Hắc Long Vương hiểu ra, đã thấy hắn hai tay bắt lấy một cái cánh dơi trên lưng yêu quái, dụng lực xé một cái!! Xé đứt một cái cánh sống ──

Cửu Minh đau đến hét thảm một tiếng, cơ hồ chết ngất đi. Ho khan phun ra một búng máu đen, tầm mắt mơ hồ, xương trắng phơi ra, cánh gãy huyết nhục bầy nhầy bị vứt trước mặt, bên tai nghe được âm thanh giống y như hai ngàn năm trước, lạnh lùng cùng với tàn khốc nói: “Ngươi nói quá nhiều. Cánh cũng quá nhiều.”

“Phi Liêm, ngươi …” Hắc Long Vương thật vất vả lấy lại tinh thần, ít nhiều gì cũng có chút khó tiếp thụ người từng cùng dưới trướng Ứng Đế dĩ nhiên là gian tế của quân địch, nhưng mà hiện giờ y cũng là thần tử trên Thiên điện, càng không có lập trường gì để trách cứ. Y bỗng nhiên có chút hiểu được Cửu Minh vì sao làm khô cạn Tế Thủy, bày ra pháp trận. Yêu quái không thể lên trời, chỉ có gây ra hỗn loạn, cho dù dẫn tới thần phật đầy trời, chung quy sẽ có một lần, dẫn tới chính là Phi Liêm … không, Liêm Trinh Tinh Quân từng phản bội hắn đây.

“Ngươi muốn gϊếŧ hắn sao?”

Phi Liêm xoay người lại, tựa hồ đối với câu hỏi của y cảm thấy khó hiểu.

“Không có ý chỉ, ta vì sao phải gϊếŧ hắn?”

“Vậy hắn …”

“Mang về, do Đế Quân định đoạt.”

Nói xong, không hề để ý tới Hắc Long Vương cùng Ngao Ân, kéo xiềng xích bay thẳng lên, xích phát yêu quái thần chí không rõ, không thể phản kháng, chỉ tùy gã kéo hắn bay đi, trên lưng chỗ cánh bị xé nhỏ máu giọt giọt, chạm đất đất khô.

Thật lâu sau, Hắc Long Vương thở dài thật to, nghiêng đầu nhìn Ngao Ân, hắn tựa hồ vẻ mặt cũng khó tiếp nhận.

“Ân, sao vậy?”

Ngao Ân khϊếp sợ khó hiểu, cư nhiên cũng không chú ý tới y gọi thẳng tên của hắn.

“Này, gia khỏa này thật sự là Tinh Quân sao? …” Đột nhiên bừng tỉnh nhảy dựng lên, “Hắn muốn gϊếŧ ta a! Ngày xưa lúc mới vừa gặp mặt liền suýt nữa gϊếŧ ta!! Có thần tiên như vậy sao?! Đáng giận! Ta phải cáo lên Thiên Đình!!”

Hắc Long Vương trấn an ôm thanh niên đang phát điên, nhìn thân ảnh màu xám dĩ nhiên đã đi xa tới không còn tăm hơi tận phía chân trời, thật lâu không nói.