Chương 36

Thùy đạo long thân bất sắc tính

Thả khán tẩm cung bán dạ thì

Ai nói long thân không sắc tính

Hãy xem tẩm cung lúc nửa đêm

Hắc long cúi đầu lướt qua cổ bạch long, nhẹ nhàng ở dưới hàm của hắn cọ xát.

Râu tóc thô cứng trên đầu rồng quét qua gáy bạch long, khiến cho long khu thon dài một trận run rẩy. Thân thể rắn chắc cường tráng của hắc long chậm rãi đè lên, đuôi âm thầm bò lên hạ khu của hắn. Hiện giờ không cần ngôn ngữ biểu đạt cũng đã hiểu, y là đang hướng bạch long cầu hoan.

Bạch long trong lòng cả kinh, nếu là trước kia, hắc long chủ động như thế, hắn nhất định lòng đầy vui mừng đáp ứng, nhưng hôm nay … Nghĩ tới chính mình một thân tàn tạ, mất vảy không sừng, bộ dạng kỳ quái rồng không ra rồng, rắn chẳng ra rắn, ở trong mắt hắc long cũng không biết là cái hình thù kỳ quái thế nào, lúc này đầu giống như bị một chậu nước lạnh hắt vào làm cho tỉnh táo lại.

Long thân vừa lật, liền muốn chống cự.

Hắc long phát hiện kháng cự, cái cổ đang quấn quanh thoáng ngẩng lên, khó hiểu nhìn bạch long.

Bị cặp mắt màu vàng xinh đẹp nhìn chăm chú ở khoảng cách gần như thế, bạch long chỉ cảm thấy chỗ mà ánh mắt nhìn đến giống như bị đốt cháy, một luồng hơi nóng lan tràn khắp nơi.

Một lúc thất thần này, hắc long lại nhân cơ hội tiến gần thêm một tí, chân trước khoát lên người bạch long.

“Đợi, đợi chút!”

Bạch long cuống quít quát bảo ngưng lại, đối phương tuy là ngoan ngoãn dừng tay, nhưng trong mắt lộ vẻ khó hiểu.

“Có thể đợi thêm một thời gian …”

“Đợi bao lâu?”

Không thể ngờ được hắc long cũng có lúc cố chấp, bạch long đành phải nói quanh co: “Ước chừng … năm mươi năm đi?”

Bạch long cũng biết đáp án không hợp lý này sẽ khơi lên cơn tức giận của hắc long, không khỏi nhắm mắt đợi trừng phạt.

Hắc long lại chỉ nhíu nhíu đầu mày, kiên nhẫn hỏi hắn: “Tại sao?”

“Ít nhất … đợi cho ta hơi đẹp hơn chút mới …”

Hắc long vừa nghe, liền hiểu được. Vảy của Long tộc không phải nói có liền có, sừng lại càng không phải nói dài liền dài, năm mươi năm theo như lời hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể là vảy dài hơn chút, trên đầu nhú lên cặp sừng tí ti.

Thấy bạch long nhắm hai mắt lại không dám nhìn y, không khỏi trong lòng một trận mềm mại.

Dưới thân long khu ngân bạch tuy rằng da thịt đã liền, nhưng mà y vẫn có thể tưởng tượng được, một khắc kia thảm thiết biết bao nhiêu, cùng là Long tộc, y đương nhiên biết rõ nỗi đau đớn khi rứt vảy, huống chi là ở trạng thái Ngao Ân đang thanh tỉnh. Nghĩ đến hắn chịu đau đớn như vậy, vì bảo hộ mình đang hôn mê bất tỉnh, cắn rứt từng mảnh từng mảnh vảy trên người …

Một khắc đau lòng kia cũng đủ làm cho y điên cuồng …

Y gục đầu xuống, để sát vào mảng da lành lặn lộ ra bên ngoài sau khi bị rứt vảy, thè đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp. Đầu lưỡi thô ráp giống như giấy nhám chà xát làn da mềm mại mẫn cảm, mang đến xúc cảm bất khả tư nghị, bạch long tựa như bị sét đánh cả người run rẩy dữ dội.

Hắc long giống như xem xét lãnh thổ của mình, cẩn thận mà dịu dàng liếʍ qua mỗi một tấc da mới lành lặn.

Luôn luôn có long lân vô cùng cứng cỏi bảo hộ, làn da của Long tộc xuất hồ ý liêu khá là mẫn cảm, bị đầu lưỡi ấm áp quét qua, lại tiếp xúc với nước hồ lạnh lẽo, bỗng chốc hiện ra màu ráng chiều nhạt bàng bạc, hơn nữa đường vân mờ mờ trên da, nhìn qua tựa như băng hoa phù dung ngọc mỹ lệ động lòng người.

Bạch long mở to mắt, liền thấy hắc long cong người lên, ôn nhu thong thả liếʍ láp thân thể hắn. Lớp vảy đen sáng lên tựa như đêm đen thần bí, mơ hồ thoát phá, giống như vết nứt trên mặt băng dưới bầu trời đêm. Hóa thành hình người mặc dù có chút xấu xí, nhưng hình rồng lại là hoa lệ nhất trong những con rồng mà hắn đã thấy qua.

Lại thấy hắc long liếʍ láp thân thể hắn, chậm rãi tới gần, cơ hồ dán sát miệng mũi vào.

Hắc long ánh vào trong mắt bạch long rõ nét như thế, long thủ hình dáng thâm thúy, trên trán túng cốt lăng tích đột ngột (ta cũng không rõ là cái gì, ai biết chỉ ta với) cương nghị phân minh. Sừng dài trên đỉnh đầu cành nhánh duỗi về hai bên, phân thành bốn nhánh, nhánh chủ phía cuối phân thành hai nhánh nhỏ, dưới các đầu nhánh nổi lên cốt đinh. Lại thấy lúc long khẩu khép kín, hai cái răng nanh hàm dưới khảm nhập một cái ngoại khắc ngân nội hàm trên, lộ ra bên ngoài, đủ thấy hắc long hung hãn.

Song hắc long hung mãnh uy vũ như thế, nhưng lại lộ ra một mặt triền miên nhiệt tình như vậy, đồng tử tựa như lấy tinh kim tạo thành chất chứa tình cảm sâu nặng, lại cẩn thận đè nén, kiên nhẫn chờ đợi đối phương cho phép.

Trong lúc nhất thời, thế nhưng lại làm cho hắn hoàn toàn quên kiên trì vừa rồi, thầm nghĩ cùng long khu đen tuyền này giao triền, cảm nhận lẫn nhau.

Không khỏi ưỡn người lên, quấn lên cổ hắc long, long kỳ mềm mại lướt qua bụng hắc long, đưa tới bụng dưới hắc long một đợt lửa nóng.

Lúc này không cần ngôn ngữ gì nữa.

Rồng khẽ ngâm lên, sóng nước khẽ gợn.

Chỉ thấy trong phòng, long thân hắc bạch giao triền chặt chẽ, nghển cổ tư ma, rất là ngọt ngào.

Trong lúc bạch long ý loạn, đuôi hắc long lẻn xuống, hơi nâng đuôi của hắn lên, chỉ thấy trên bụng trắng như tuyết phủ một tầng vảy bạc mỏng, vảy bụng này không giống vảy trên lưng, nhưng cũng có cảm giác, bị vây đuôi của hắc long quét qua, bạch long không khỏi than khẽ, đồng thời thân mình càng cuộn chặt. Hắc long trấn an cúi đầu xuống, dùng miệng vỗ về lớp vảy thô dày trên gáy bạch long.

Lớp vảy dưới đuôi bạch long có một khe hở mắt thường khó nhìn thấy, xung quanh có rất nhiều vảy nhỏ cẩn thận tỉ mỉ vây quanh, vệt vảy nhỏ xen vào giữa lớp vảy lớn hình tròn ở đuôi, nhìn qua liền giống một đường chỉ nhỏ kéo dài đến cuối đuôi, không dễ phát hiện. Hắc long cuốn đuôi xuống, mong muốn thϊếp hợp, không ngờ bạch long cũng không muốn làm kẻ tiếp nhận, phát hiện ý đồ của hắc long, thật sự không chịu, xoay người ý đồ lật ngược tình thế.

Hắc long cũng nổi tính, chân trước nhấc một cái, đè bạch long dưới thân.

Bạch long còn muốn giãy dụa, bỗng nhiên nghe được một tiếng gọi khẽ.

“Ân …”

Không thể ngờ được hắc long thế nhưng lại gọi thẳng tên hắn, bạch long nghe thấy, giống như nghe phải chú ngữ cả người như nhũn ra, đầu óc trống rỗng.

Thanh âm của rồng, thần thánh mà không minh, lại nói ra lời tâm tình làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.

“Đem ngươi cho ta … được không?”

Tính khí sung huyết nóng cháy, để trên liệp lân tại vĩ bối của bạch long, hơi nóng thậm chí xuyên qua cả lớp vảy, đốt nóng da thịt, xuyên cả cốt tủy.

Bạch long kinh ngạc phát hiện, hắc long chưa sáp nhập, lại đã cơ hồ bừng bừng đến cực điểm. Không ai so với hắn rõ hơn, long tính háo sắc, phía trước lời ngon tiếng ngọt cũng thế, thề non hẹn biển cũng vậy, một khi động tình phần lớn sẽ mất đi lý trí, không để ý tới tình trạng của đối phương, mạnh mẽ tính giao, hòng làm cho bản thân vui sướиɠ. Song hắc long lại có thể khống chế du͙© vọиɠ, cho đến lúc này vẫn bận tâm ý nguyện của hắn …

Vĩ bộ ngân bạch chậm rãi xoay về phía trước, lộ ra khe hở được các mảnh vảy nhỏ vây kín, sự ưng thuận không tiếng động này, đổi lấy hắc long không khống chế được rít gào một tiếng, hạ đuôi xuống, bụng ép vào nhau, tính khí nóng cháy xâm nhập vào khe hẹp. Lúc đó tính khí của bạch long được giấu ở bên trong còn đang ở trạng thái chỉ hơi cương lên, bị y ép ngược vào như vậy, không khỏi đau đớn thấp giọng gào thét, nhất thời bản năng không khống chế được, lại quay đầu lại cắn lên đầu hắc long một cái.

May mà vảy sau đầu hắc long đủ cứng, mặc cho hắn cắn, không chút thương tổn nào, ngược lại là bạch long không chịu nhả ra, trong lúc cọ xát răng, càng khiến động tình.

Hắc long cuốn lấy thân thể bạch long, hạ thân hơi hơi cong lên, trong lúc dây dưa, chỗ thϊếp hợp vẫn là không chịu buông lơi. Bạch long mặc dù bị áp chế, nhưng dần dần, xúc giác do bộ vị yếu ớt mẫn cảm nhất ma xát lẫn nhau dẫn đến luồng nhiệt dung hòa dần dần rõ ràng, yết hầu phát ra tiếng kêu ô ô. Cảm giác kháng cự vừa rồi dần dần rút đi, long khu thon dài không tự giác dùng sức quấn chặt thân thể hắc long, răng nanh cắn trên vảy hắc long cọ xát đến nỗi phát ra tiếng ken két.

Hắc long vĩ bộ không ngừng đong đưa, bạch long tùy theo mà động, vĩ bộ xoay vần cùng nhau, thân thể khổng lồ cùng với tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt tràn đầy cả căn phòng. Bỗng nhiên hắc long ngâm nga một tiếng, cơ thể giống như dây cung căng thẳng, tính khí khảm nhập trong cơ thể bạch long kịch liệt co rúm, tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Bạch long chỉ cảm thấy nang bích trong cơ thể bị một dòng nhiệt phóng vào, nhanh chóng tràn đầy, tính khí chưa tiết xuất bị nhiệt dịch bao vây, khoái ý khó có thể diễn tả trong nháy mắt đưa hắn lên tới đỉnh, tinh quan thất thủ, lại cũng theo đó mà tiết ra tinh nguyên.

Hai con rồng sau khi phát tiết lại vẫn giao triền như trước, sau khi xuất tinh có chút thoát lực nằm trên mặt đất, long thân chậm rãi cọ xát lẫn nhau, không muốn buông nhau ra.

Sau một lúc lâu, bạch long đẩy đẩy cái đầu của hắc long gác trên gáy hắn: “Có cảm thấy thoải mái không?” (Ân nhi à, thường câu này là để cho mấy anh công hỏi bé thụ mà em)

Hắc long ngẩng lên, ngu ngơ gật đầu: “Ừm.”

Vẻ mặt thành thật như thế, khó có thể tưởng tượng con rồng đen to lớn này nửa khắc trước ở trên người hắn cuồng mãnh tàn sát bừa bãi.

Bạch long nhân cơ hội liền nói: “Vậy lần sau, ngươi để cho ta ở trên!”

Hắc long có chút lơ mơ, thành thành thật thật gật đầu.

Bạch long mừng thầm, lần này hắn là nhất thời thất bại … ha ha ha ha …

Đường đường Tứ Độc Long Thần, cũng không thể mỗi lần đều phải chịu thiệt ở dưới!!

Liền nhớ lại, lơ đãng nhắc nhở: “Đè lên ta, thật nặng …”

“A.” Hắc long chi trước chống lên mặt đất, nâng thân trên lên, lộ ra chỗ mật hợp, này vừa nhìn, liền nguy rồi, chỉ thấy tính khí của chính mình vẫn còn đang ở trong cơ thể của bạch long, khe hở hơi hơi mở ra một cái lỗ nhỏ, bên trong chứa đầy long tinh của mình cùng bạch long, theo khe hở từng dòng từng dòng tràn ra không ngừng …

Trong đầu hắc long giống như có một tiếng sét nổ vang, du͙© vọиɠ mới vừa ngủ giống như nồi nước bị đun nóng sôi ùng ục, tình thế này không thể ức chế.

Đáng thương bạch long kia còn chưa nhận ra, liền đột nhiên cảm thấy thân thể chợt nặng, lại bị quấn chặt, chưa kịp mở miệng hỏi, liền nghe được hắc long ở bên tai nỉ non: “Ân, theo giúp ta thêm một lần nữa được không?”

***

Sáng sớm hôm sau, Tứ Độc Long Thần đại nhân ở tình trạng eo nhức chân mỏi đẩy cửa ra khỏi phòng, phát hiện Quy Thừa Tướng thế nhưng lại ngồi ở trước cửa ngủ gà ngủ gật, nhịn không được đạp một cước.

Hắn là chịu đựng cả một đêm, cũng chính là bị giày vò cả một đêm, dưới mắt hai cái quầng thâm, thức dậy thấy con rồng đen to lớn đầu sỏ gây nên chuyện kia ngủ ngon đến nỗi ngáy o o, không khỏi nửa vui nửa bực. Vui chính là hiện giờ tình cảm của hai người tiến triển cực nhanh, Hắc Long Vương đối với hắn hiển nhiên đã không hề đơn giản là tình nghĩa thúc chất. Bực chính là bản thân bị đè ép làm cả một đêm cư nhiên lại không có một nửa cơ hội trở mình.

Quy Thừa Tướng đáng thương vô duyên vô cớ bị hắn đá một cước, lăn lộc cộc vào trong viện quay mười mấy vòng mới dừng lại, rụt rè thò đầu ra, thấy Long thần gia vẻ mặt đen thui, sợ tới mức lại rụt vào mai.

Ngao Ân thấy thế, lại đá một cước, đem mai rùa đá lật ngược, nổi giận quát lên: “Còn không mau đi theo! Còn lề mề nữa, liền đánh ngươi về nguyên hình!!” Nói xong vung tay áo lên, cước bộ hơi có chút lảo đảo hướng thư phòng đi đến, hôm qua gác lại công sự, hôm nay còn phải làm tiếp. Lúc này mới cảm thấy quyền lực quá lớn cũng thật phiền, không bằng giống như Hắc Long Vương làm Long Vương ở chỗ hẻo lánh, ngược lại tiêu dao.

Quy Thừa Tướng nào dám nhiều lời, đang muốn chạy theo, bỗng nhiên thấy hắn ngừng bước, phân phó: “Thôi đi. Ngươi tạm thời ở đây hầu hạ, nếu nghe thấy Nhị thúc tỉnh lại, tức khắc tới báo!”