Chương 33

Tĩnh nhãn dĩ thị thiên niên mộng

Đế khuân ngạc giác đà phì yêm

Trợn mắt đã là mộng ngàn năm

Đế khuân sơn tiễu ức trước kia

Không trung mây đen hỗn loạn, cuồng phong nghịch thường.

Trên trời thiên binh trăm vạn, áo mũ lấp loáng, đao thương sáng ngời.

Dưới đất là yêu quân liên miên, cờ bay phần phật, trống đánh vang trời.

Sấm sét xuyên thủng màn mây, chấn hồn chói mắt.

Tất cả ánh mắt của thiên binh yêu tướng đều phóng về phía sông Ngân Hà. Ở đó, là một cự long trên lưng có đôi cánh dài, cùng một nam tử một thân trường bào nhạt màu.

Cự long mở cánh ra, gió bụi mù mịt, răng dài sắc bén, thi triển hết uy phong của dị thú chí tôn trong thiên hạ. Song nam tử cưỡi mây trước mặt nó, một thân trường bào xám nhạt bị cuồng phong thổi bay phần phật, trong tay trường kiếm chỉa nghiêng xuống đất, vẫn thong dong bình tĩnh.

Trên chín tầng mây cự long rít gào, lao tới phía trước, nam tử kia nâng kiếm lên, nghênh diện phóng đi.

Kim quang đột ngột lóe lên rạch trời thủng đất, làm lóa mắt tất cả tiên yêu.

Không ai nhìn thấy một khắc kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là sau khi kim quang biến mất, cự long từ trên mây rơi thẳng xuống đất, mà nam tử kia vẫn đứng xa xa, mặt không chút thay đổi.

Thua rồi!

Hắn đứng ở trên thiên phong, nhìn thấy rất rõ, Ứng Đế bị cầm, Hắc Cầu bị bắt, quân tâm tan rã, trong quân đã có một ít yêu quái thức thời lặng lẽ bỏ trốn.

Thế binh bại đã thành.

Không thể ngờ được trong đám thần tiên xoàng xĩnh vô năng trên trời lại vẫn có kẻ lợi hại như Tham Lang Tinh Quân vậy.

Thiên binh thiên tướng nhân cơ hội đồng loạt tiến lên, đánh giáp lá cà, tiên yêu hỗn chiến lập tức diễn ra, trong lúc nhất thời, máu nhiễm ngân hà, thây rớt như mưa.

Rõ ràng đã là tướng bên thua, thế nhưng hắn chẳng hề cảm thấy không cam lòng vì thất bại chút nào.

Ngược lại cười ha ha thành tiếng, đó là vì hắn bỗng nhiên nhớ tới, lúc này cầu Nại Hà ở địa phủ, chắc hẳn đã muốn bị từng đoàn từng đoàn yêu quân bước qua giẫm sập!

Đám yêu binh thấy tình thế không ổn, đều lui về sau, càng cổ vũ thiên binh kiêu ngạo.

Hắn nhìn một hồi, liền biết tiếp tục đợi nữa cũng không được ích lợi gì, xoay người lại tính rời đi. Thấy nam tử mặt lạnh phía sau vẫn đứng yên không nhúc nhích, chăm chú nhìn yêu quân tan tác, tựa hồ không có một chút ý định lui bước, không khỏi đi qua, một tay đặt lên vai hắn: “Ta nói Phi Liêm, ngươi chắc không phải tính lấy thân tương tuẫn(chôn theo người chết) chứ?”

Đối phương không đáp lại, gương mặt không chút biểu tình như cương thi ngay cả khóe miệng cũng chưa từng nhúc nhích.

Song hắn sớm thành thói quen trước phản ứng của gia khỏa này.

“Ngươi xem, tình huống trước mắt thắng bại đã định, chúng ta cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây khoanh tay chịu trói đúng không? Ta với ngươi cũng tính là có quen biết một thời gian, ta có chỗ tốt để đi có thể nào không chừa cho ngươi một phần? Ở núi Đế Khuân có chỗ ẩn náu của ta, tuy nói nơi đó hẻo lánh chút, bất quá không dễ dàng bị tìm thấy, chờ qua một thời gian, chúng ta trở ra, ngươi muốn đi tiếp Ứng cũng tốt, đi cứu Hắc Cầu cũng được, ta cùng ngươi! Dù sao nhàn rỗi cũng vẫn nhàn rỗi!”

Những lời này nói ra thế nhưng lại không có một chút tự giác của kẻ làm tướng lãnh, cư nhiên còn hăng hái mà thuyết phục người bên cạnh rút lui.

Con ngươi tựa như trân châu đen đọng lại trong hốc mắt cuối cùng cũng chuyển động, tầm mắt chuyển qua, dừng ở trên người hắn.

Đang lúc hắn nghĩ đến đối phương sẽ đáp ứng, người nọ cuối cùng nói ra một câu không chứa một chút tình cảm nào.

“Ta không đi.”

“Aizz aizz! Đi thôi! Nếu thực bị bắt rồi, cũng không biết sẽ bị giam trong Tỏa Yêu tháp bao nhiêu vạn năm nha!” Hắn là không thể nhìn gia khỏa này chỉ chăm chăm hướng tử lộ mải miết đi tới, mới tốt bụng chỉ điểm, thậm chí nguyện ý đem hang ổ ngoại trừ bản thân không ai biết tiết lộ ra, đáng tiếc rõ ràng đối phương chẳng hề cảm kích.

Xung quanh tiếng chém gϊếŧ rung trời, mắt thấy thiên tướng bốn phía đã muốn bao vây đến đây, bọn họ có lợi hại hơn nữa, cũng là hai đấm khó địch bốn tay, hắn nhưng thật ra có tự tin xông ra ngoài, nhưng vấn đề là gia khỏa trước mặt này còn ngẩn người không đi, chẳng lẽ thật sự là muốn cúi đầu chịu trói sao?!

“Chậc! Ta nói Phi Liêm, ngươi vẫn là theo ta đi đi!”

“Ta không đi.”

Vẫn là câu đó.

Con ngươi bị ánh lửa dần dần tới gần chiếu ra vài tia lấp lánh, hiện giờ ánh lên thân ảnh xích phát đỏ rực như lửa cùng với biểu tình bắt đầu nôn nóng.

Lúc này, cuối cùng thêm một câu.

“Ngươi cũng không thể đi.”

Tiếng chém gϊếŧ gần trong gang tấc làm cho hắn có chút nghe không rõ đối phương nói gì, khi hắn đang muốn mở miệng hỏi lại, cổ đột nhiên bị tóm chặt, hắn vẫn không nghe thấy tiếng người kia nói, chỉ là theo khẩu hình khi phát âm của hắn ta, cùng với sự lãnh khốc vô tình như ngày xưa khi ở trên chiến trường tận trời cao đánh chết thiên binh, nhận ra chú quyết của hắn ta …

Thiên ma tỏa.

“A a a!!”

Hắn từ trong mộng bừng tỉnh, không khỏi đưa tay sờ lên cổ họng, ở đây tựa như vẫn lưu lại chỉ lực (lực ngón tay) cơ hồ có thể bóp nát xương cổ.

Rõ ràng chuyện đã cách hai ngàn năm, nhưng tình cảnh ngày hôm đó lại rõ ràng đến ngay cả một chi tiết cũng không thể nào quên đi.

Ngẩng đầu nhìn bóng đêm vẫn đen kịt như trước, cùng Hắc Cầu ác đấu một trận, hắn cũng không chiếm được ưu thế gì. Chỗ bị long trảo cào bị thương trên ngực đau rát, nếu không phải có xương sườn bảo hộ, chỉ sợ túi mật sẽ bị chọc thủng.

Vất vả lắm hắn mới có thể chợp mắt ngủ.

Mới có thể lại một lần nữa, cùng hai ngàn năm qua mỗi một đêm giống nhau, mộng thấy một khắc kia.

“Ha ha … ha ha ha ha ha ha …”

Tiếng cười thấp trầm dần dần trở nên điên cuồng, lại phảng phất mang theo tiếng khóc thê lương xé ruột xé gan.

Ẩn núp tại núi Đế Khuân ở sau vạn sơn hoang tàn vắng vẻ, cho nên không quỷ thần nào có thể nghe thấy, tiếng cười như vậy, từ nam nhân kiêu ngạo hung lệ này phát ra …

Rồi lại, cũng giống như hai ngàn năm qua từ đêm cho đến tảng sảng, mở to hai mắt, chờ đợi thái dương dâng lên.

Sau đó, cũng giống mỗi một buổi sáng sớm như hai ngàn năm qua, tâm tình phi thường kém, phi thường muốn tìm người chọc phá.

Đáng tiếc hiện tại đã không còn ở trong Toả Yêu tháp, không phải tùy tiện giẫm lên đuôi của kẻ nào đó là có thể thoải mái sảng khoái đánh nhau một trận. Nếu như chọn đám tiểu yêu hoàn toàn không có năng lực chống cự này để trút giận, thì càng không có ý nghĩa.

Đăm đăm nhìn tia sáng mặt trời mới mọc chiếu xuống lưng núi Đế Khuân, Cửu Minh bỗng nhiên nhớ tới hai thúc chất Hắc Long Vương bị hắn bắt nhốt trong một cái hang động trên núi, lập tức liền tinh thần phấn chấn.

Đúng rồi! Sao hắn có thể bỏ quên bọn họ như vậy chứ?!

Một tia sáng xuyên vào trong ngục, Ngao Ân cảm thấy chói mắt, hé mắt ra giãy dụa đứng dậy.

Liền thấy nam nhân vẫn như trước cả đầu tóc đỏ rực phấn khởi đi vào.

Ánh mặt trời chiếu sáng thạch lao, thì ra nơi này chẳng qua chỉ là một cái hang đá bị phong bế, vẫn không thể tìm được đường ra, nhất định là bởi vì tên yêu quái này ở bên ngoài phù phép.

Cửu Minh không định đóng cửa lại, xem ra hoàn toàn không sợ bọn họ có ý đồ đào tẩu. Chỉ thấy hắn đi tới, khom lưng nhìn sát vào Hắc Long Vương vẫn nhắm chặt hai mắt không thấy tỉnh lại, nhíu mày nói: “Không phải chứ? Hắc Cầu ngươi từ lúc nào trở nên yếu ớt như vậy? Bất quá là bắn ngươi mấy tên, có đến nỗi thảm thành như vậy không a”

Ngao Ân nghe vậy giật mình, đêm qua ở trong bóng tối không thể nhìn thấy tình trạng của Hắc Long Vương, đang muốn nâng y dậy coi, lại cảm thấy mu bàn tay bị đè ép, Hắc Long Vương không biết đã tỉnh lại khi nào.

Hắc Long Vương liếc mắt nhìn Cửu Minh một cái, lạnh nhạt nói: “Nhờ ngươi chiếu cố.”

Đối với sự cứng cỏi của y, Cửu Minh xem ra phi thường cao hứng, hì hì cười: “Thật không hỗ là cuồng long tướng quân trăm yêu cúi đầu, thiên binh kinh sợ năm đó! Ha ha, cho dù qua hai ngàn năm, cũng không giảm đi sự dũng cảm năm xưa!”

Tuy rằng trải qua một đêm nghỉ ngơi, Hắc Long Vương khôi phục tinh thần một chút, nhưng vẻ phờ phạc trên mặt vẫn khó che giấu: “Ngươi đưa chúng ta đến nơi này là vì sao?”

Cửu Minh nhún vai: “Ta thật vất vả mới làm Tế Thủy khô cạn, lại thiết hạ quỷ pháp trận muốn dụ bắt một người, không ngờ hai người các ngươi tùy tiện xâm nhập, phá hủy kế hoạch của ta. Giờ thì hay rồi, ta lại phải lên kế hoạch khác! Ngươi nói, phải bồi thường ta sao đây?”

Hắc Long Vương nghe hắn cố tình gây sự, nhíu mày nói: “Chúng ta chính là Long Vương bảo vệ bách tính ở nhân gian, há có thể mặc cho ngươi gieo rắc hạn hán, gây họa cho sinh linh?!”

“Nói rất có đạo lý!” Cửu Minh làm ra vẻ đồng tình gật gù đắc ý, “Nhưng ta là yêu quái, đạo lý to lớn nói với ta cũng vô dụng! Ta mặc kệ, ngươi phá hỏng chuyện của ta, dù sao cũng phải bồi thường a?”

Thấy hắn cố ý dây dưa Hắc Long Vương, Ngao Ân cuối cùng nhịn không được nổi giận: “Ta thấy ngươi là vô cớ gây sự!!”

Cửu Minh khoanh tay mà đứng, chuyển tầm mắt nhìn Ngao Ân chằm chằm một hồi, sau đó hiếm thấy thành thật gật đầu, hùng hồn nói: “Ngươi đoán đúng rồi, tiểu long Thái Tử!”

“Ngươi ──”

Mu bàn tay lại bị đè lên nhẹ nhàng, quay đầu lại đối diện với đôi mắt đen như mực của Hắc Long Vương, Ngao Ân lúc này bình tĩnh, kiềm chế lại không nói nữa.

Lại nghe thấy Hắc Long Vương nói: “Bồi thường cái gì?”

Cửu Minh tròng mắt đảo đảo vài vòng, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Ngao Ân vẫn đang tức tối không thôi ──

“Gân rồng!”

“Không được!!”

Cửu Minh liếʍ liếʍ môi: “Cây cung tốt cần phối với dây cung thích hợp, ngươi là không biết, Vãn Nguyệt cung của ta là dùng xương của Xi Vưu làm thành, nhưng dây cung chẳng qua chỉ là dùng gân của cửu vĩ xà, căn bản không tương xứng, nếu như có thể dùng gân rồng thay thế, cung này lực bắn ra có thể bằng trăm thạch!”

Hắn càng nói càng hưng phấn, ánh mắt đỏ thẫm không ngừng đánh giá cái gáy tu mỹ của Ngao Ân, tóc gáy của Ngao Ân dựng hết cả lên, giống như bị độc xà trườn qua, cả người nổi da gà.

“Ta mặc kệ cung của ngươi là bạch thạch hay là thiên thạch!! Dù sao cũng đừng hòng đánh chủ ý hắn!!”

Hắc Long Vương há có thể mặc hắn làm càn, cuối cùng nhịn không được rít gào giận dữ.

Cùng hắn quen biết một thời gian, vẫn biết Cửu Minh yêu quái này không phân thiện ác, làm việc tùy tính, mà lại thủ đoạn độc ác, chỉ cần là việc mà hắn đã dự định, thì cho dù đó là việc tổn hại âm đức, cũng không có gì là không dám làm, lúc này nếu không đánh tan ý niệm trong đầu hắn, sợ sẽ phải lập tức nhìn thấy Ngao Ân bị hại. Gân dùng làm dây cung mà Cửu Minh nói chính là gân mạch trên xương sống của loài bò sát, một khi rút đi, tánh mạng khó bảo toàn. Cho dù là Long tộc cũng không ngoại lệ, mặc dù có thể may mắn bảo toàn sinh mệnh, cũng chắc chắn sẽ tàn tật, có dùng thuốc hay châm cứu cũng vô ích, suốt đời khó có thể bay lên trời.

Nhưng Cửu Minh đối với việc này phi thường cố chấp, ánh mắt lấp lánh ánh sáng.

Ngao Ân cũng biết lần này chạy trời không khỏi nắng, trong lòng lại có suy nghĩ khác, nếu Cửu Minh đối với gân rồng cố chấp như thế, có lẽ có thể dùng nó để đổi lại tự do cho Nhị thúc.

Đang lúc tính toán làm sao để thương lượng trao đổi, chợt nghe Hắc Long Vương nói: “Nếu ngươi chỉ là muốn gân rồng, có thể cho ngươi gân của ta!!” Lời vừa dứt, hiện ra chân thân hắc long, con rồng đen thật lớn rõ ràng mất đi linh hoạt thường ngày, vô lực nằm trên mặt đất, long lân trên lưng đầy vết rạn giống như ngói lưu ly bị gõ nứt, rạn nứt không chịu nổi, long lân còn như thế, da thịt được che phủ dưới lớp vảy chỉ sợ sớm là từng mảng ứ máu, cũng không biết có thương tổn đến xương cốt hay không.

Ngao Ân khó có thể tin, long lân cứng rắn thế nào không ai rõ ràng hơn hắn, không thể ngờ được Nhị thúc ngay cả vảy cũng đều nát, tất nhiên là đã bị thương nặng ở khoảng cách quá gần, vả lại diện tích rộng như thế, chỉ sợ là ngay cả trốn cũng chưa từng trốn!

Nhưng đây là vì sao?!

Nghe thấy Cửu Minh tấm tắc khen ngợi: “Vảy của ngươi thật sự là so với huyền thiết còn cứng hơn, bị cả đám loạn tiễn bắn trúng, cư nhiên cũng chỉ là nứt vảy một chút!” Hắn ngắm ngắm Ngao Ân, “Bất quá nếu không phải ngươi cản hết toàn bộ, chỉ sợ trên người tiểu long Thái Tử sẽ nhiều thêm mấy lỗ thủng!”

Ngao Ân vừa nghe, đã biết Hắc Long Vương là vì cứu hắn mà bị Cửu Minh gây thương tích, rõ ràng đã mất đi chân nguyên hộ thể, nam nhân này cư nhiên còn ngu ngốc dùng thân thể đi ngăn cản tên của Cửu Minh …

Trong lòng vừa đau vừa vội, lại hận Cửu Minh ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn không niệm tình bạn cũ cùng Hắc Long Vương.

“Ta thực sự chưa từng thử qua rút gân rồng sống, nếu lát nữa ra tay nặng, ngươi cũng đừng trách ta a!” Vừa nói vừa đi qua, vươn tay đặt lên gáy hắc long, thất thốn (bảy tấc) đó là tử huyệt của bộ tộc lân trùng, đương nhiên dị thường mẫn cảm, hắc long bị chạm vào đó theo bản năng rít lên một tiếng, suýt nữa muốn xoay người hất ra.

“Chậc, ngươi cứ nhích tới nhích lui như vậy, ta làm sao ra tay a!”

Ngón tay đặt trên gáy rồng đột nhiên móng mọc dài ra, giống như răng nọc cắm thật sâu vào thất thốn của hắc long.

Hắc long đau đến vuốt cào lên mặt đất, tảng đá trên mặt đất bị long trảo của y cào ra mấy đường thật sâu. Nhưng mà xà độc của Cửu Minh phi thường lợi hại, vả lại còn xâm nhập vào chỗ hiểm, không bao lâu, cặp đồng tử tinh kim của hắc long dần dần đυ.c ngầu, mũi miệng chảy ra một ít máu, cuối cùng giãy dụa yếu dần rồi nằm xụi lơ trên mặt đất không thể động đậy.

Cửu Minh giơ tay phải lên, biến ra một thanh đao rọc xương.

Thanh đao kia dài phải đến nửa thước, cán dài mũi ngắn, sống đao hình cung, lưỡi đao lõm vào, phần sống đao có gờ nổi lên, trong bóng đêm phát ra ánh sáng lành lạnh. Hàn quang làm nhức mắt Ngao Ân.

Tình huống trước mắt, Cửu Minh nhất định phải lấy cho được gân rồng, mà chính mình cùng Nhị thúc lại vô lực chống cự, một trong hai người nhất định trốn không thoát bị rút gân. Không thể là Nhị thúc! Nhưng hắn cũng biết, vô luận thế nào, Nhị thúc ngốc của hắn tình nguyện hy sinh bản thân, cũng không muốn nhìn thấy hắn bị thương.

Chẳng lẽ y không biết, chính mình cũng giống như y sao?! Hay là y cho rằng, có người sẽ nguyện ý nhìn người mà mình nhớ thương ngàn năm thay mình chịu nỗi khổ thương tật?!

Đáng giận! đáng giận!

Hắn liều mạng nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay cơ hồ lút vào thịt!

Không. Tâm không thể loạn.

Hắn là Tứ Độc Long Thần, rèn luyện ngàn năm, hắn thực không tin bản thân đấu không lại cái kẻ bất quá chỉ là một con yêu quái bị giam trong Toả Yêu tháp ngăn cách với đời cả ngàn năm này!

Bên kia Cửu Minh giơ đao lên, mắt thấy sẽ cắm xuống thất thốn của hắc long.

“Đợi đã!!”

Cửu Minh nghe tiếng, tức giận quay đầu lại: “Tiểu long Thái Tử, ngươi lại muốn thế nào? Đừng nói ngươi muốn thay thế Hắc Cầu, hai thúc chất các ngươi không cần tranh giành, dù sao cũng phải có một người đền bù gân rồng cho ta, là ngươi hay hắn với ta mà nói cũng không sao cả!”

Thanh niên không chút hoang mang, tiến lên hòa nhã nói: “Không, ta không có ý ngăn cản. Cái gọi là lương cung phối nhận huyền (cung tên tốt phải phối hợp với dây cung dẻo dai), nhận huyền xạ duệ tiến (dây cung dẻo dai bắn ra mũi tên sắc bén). Ta đây lắm chuyện hỏi thêm một câu, Vãn Nguyệt cung kia của ngươi dùng loại tên gì chứ?”

Cửu Minh phản bác: “Tên ta dùng là do răng nanh tạo thành, sắc bén vô cùng, có thể làm vỡ đá nứt vàng.”

“Có thể xuyên qua vật phàm tục, có gì mà đáng nói?” Ngao Ân lại lắc đầu thở dài, “Nếu cung là xương Xi Vưu dây là gân Long Vương, lại bắn ra mũi tên chỉ có thể xuyên qua phàm vật, thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc.”

Cửu Minh nheo mắt, nghi hoặc nhìn chòng chọc hắn: “Tiểu long Thái Tử, ngươi lại đang có chủ ý gì đây?” Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lời con rồng con này nói cũng là thật, cung của hắn nếu có thể bắn ra lực trăm thạch thì răng nanh cũng không chắc có thể chịu được chấn động, nói không chừng lúc trúng đích ngược lại sẽ bị vỡ.

Ngao Ân nở nụ cười: “Vật cứng trên thế gian, không gì có thể so với sừng của Long tộc ta.”

“Ý của ngươi là?”

“Ta muốn cùng ngươi cá một ván, dùng cặp sừng của ta đặt cược!”