Chương 26

Lăng tiêu các thượng đế quân uy

Tử liên sồ cúc vô bất đồng

Ngọc Đế quân uy Lăng Tiêu Các

Tử liên sồ cúc không khác biệt

Trong Lăng Tiêu Các, một nam tử trẻ tuổi khoác cẩm bào tà dựa vào ngọc tọa, mi mắt khép hờ, giống như đang chợp mắt.

Tiên nga một thân tơ lụa mỏng ngồi phía sau khẽ phe phẩy quạt lông, đốt thiên nhũ dâng hương, trong Các tiên khí lượn lờ, giống như hơi thở của các vị tiên gia lúc nãy nghị sự chưa tan hết.

Bỗng nhiên bên ngoài một đám mây ngũ sắc vào trong Các, nam tử mày kiếm khẽ động, cũng chưa mở hai mắt ra, chỉ cười nhạt nói: “Phàm trần có câu vân tòng long, phong tòng hổ, xem ra quả thật không giả!”

Thiên tiên cung nga hai bên đưa mắt nhìn nhau, không hiểu được nam tử có ý gì.

Hắn vừa dứt lời, liền có một cỗ khí xoáy tụ phá mở cửa Các, chỉ thấy một cự long màu ngân bạch luồn vào Các, sợ tới mức đám tiên nữ hoa dung thất sắc.

Cự long xoay người một cái, ánh sáng chói loà hiện lên đã không thấy long thân, đứng ở giữa phòng lại là một thanh niên áo trắng tuấn lãng tiêu sái.

Đám tiên nữ nhận ra hắn, vị thanh niên tuấn mỹ này chính là Tứ độc Long Quân được Ngọc Đế tán thưởng, phá lệ tứ phong. Vài tiên nữ không khỏi e lệ, lặng lẽ dùng mắt đánh giá thanh niên đang đứng sừng sững như tùng ở giữa Các.

Nghĩ đến trên vòm trời này, trừ bản thân Bàn Cổ khai thiên lập địa cho tới các thần tiên ứng thiên mệnh mà sinh ra hiện nay, từ phàm trần tu đạo thành tiên lên trời người trẻ nhất cũng qua tuổi hoa râm, cơ hồ đều là hạc phát đồng nhan (tóc bạc mặt hồng hào, ý chỉ những người già nhưng vẫn còn tráng kiện), hoặc là dị nhân hình tượng cổ quái, giống như Ngao Ân còn trẻ đắc chí được liệt vào hàng tiên bang trên thiên đình như vậy quả thật đã hiếm lại càng hiếm.

Tuy rằng Ngọc Đế ban hạ pháp chỉ, nghiêm cấm thiên nhân động tình(ta thật muốn thấy Đế ca động tình nha, dám ngăn cấm mấy anh của ta iu nhau à *đạp đạp*), nhưng cũng không thể nào ngăn cản đám tiên nữ tâm tư lay động, thu ba dồn dập.

Nam tử trên ngọc tọa vung tay lên: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

Đám tiên nữ lui ra sau, còn lại một Các thanh tĩnh.

Ngao Ân tiến lên hành lễ: “Tứ Độc Long Thần tham kiến Bệ hạ!”

Nam tử lúc này mới giương mắt, trong đôi mắt đan phượng lấp lánh thanh minh, nhìn thấu tất cả dối trá trên thế gian.

“Ngao Ân, nhìn ngươi vội vội vàng vàng, ngay cả long thân cũng không kịp thu lại liền xông thẳng vào Thiên Cung, chắc hẳn là có việc khẩn cấp?” Ngọc Đế đưa tay chống má, biếng nhác tựa vào ngọc tọa, giữa đôi mi hiện lên ý tứ trêu chọc, cùng vẻ nghiêm khắc trong giọng nói của hắn hoàn toàn tương phản, “Chẳng lẽ là đáy hồ Bà Dương lại có yêu vật tác loạn? Hay là nước sông ở tứ độc thay đổi dòng chảy gây ngập lụt?!”

Ngao Ân trong lòng cả kinh, nam tử trước mắt chính là người nắm quyền ở Cửu Thiên, tính cách bí hiểm khó lường, vui buồn không để lộ ra, tiên gia trên thiên đình không ai không hiểu, Đế Quân trị pháp nghiêm ngặt, ai dám nghịch lại thì cứ chờ nghiêm hình hầu hạ, cũng không thiên vị một ai.

Trên trảm yêu đài lôi minh tiên (roi sét), nghiệp hỏa trượng (gậy lửa), quản ngươi là tiên hay là yêu?!

Còn nhớ rõ ngày đó khoảnh khắc đầu tiên gặp Đế Quân, nam tử lẳng lặng ngồi trên điện, không nói một lời, cặp mắt đan phượng quan sát hạ giới, quân lâm chi thế (chỉ tư thế của người làm vua), bách tiên cúi đầu. Liền ngay cả Thái Tử Long tộc tâm cao khí ngạo hắn đây cũng bất giác mà quỳ gối cúi đầu.

Nếu không tất yếu, hắn thật sự không muốn cùng nam nhân sâu không lường được này giao tiếp.

Ngao Ân nói: “Thần bẩm Bệ hạ, hạt hạ thủy vực một mảnh thái bình, không có tai họa gì.”

“Chẳng lẽ là trẫm nhớ lầm ngày, hôm nay vốn là ngày tiên gia chốn hạ giới lên trời bẩm báo nhiệm vụ?”

Ngao Ân khóe miệng co rút, cực không quen loại cảm giác bị đùa bỡn trong lòng bàn tay này, thế nhưng nam nhân này vừa vặn lại có được năng lực khống chế thiên địa vạn vật, bao gồm cả Tứ Độc Long Thần hắn đây.

“Bệ hạ không có nhớ lầm.”

Ngọc Đế đột nhiên ngữ khí lạnh lùng, trong mắt lệ quang như đao.

“Nếu vô sự, ngươi tới làm chi?!”

Ngao Ân chống đỡ áp lực, thẳng tắp thắt lưng, cũng không sợ thiên nhan tức giận, cao giọng bẩm: “Hôm nay đến, là vì Bạch Nhân Nham Hắc Cầu Long Vương tỉnh mệnh!”

Khí thế thái sơn áp đỉnh thoáng thu lại, Ngọc Đế tò mò “Nga?” một tiếng: “Ngươi nói, chính là hắc cầu long nghịch thiên năm đó?”

“Đúng vậy.” Ngao Ân hơi giật mình, không nghĩ đến Ngọc Đế cư nhiên còn nhớ rõ Hắc Long Vương.

Nghe thấy Ngọc Đế nói: “Vì cớ gì muốn vì y thỉnh mệnh?”

“Hắc Cầu Long Vương tuy là nghịch tướng, nhưng năm đó hàng phục, Bệ hạ thứ cho tội chết, hơn nữa hai ngàn năm qua ở Bạch Nhân Nham an phận thủ thường, đã chuộc tội này.”

Ngọc Đế gật đầu: “Y giữ chức Long Vương kia làm cũng không tồi, Thổ Địa công Bạch Nhân Nham hàng năm có trình tấu chương tán thưởng.”

Ngao Ân hai gối quỳ xuống, ngưng trọng bẩm: “Hắc Cầu Long Vương phép thuật cao cường, pháp lực càng vượt trên thần, làm vương ở địa phương nhỏ như Bạch Nhân Nham đúng là lãng phí, Ngao Ân dám thỉnh Bệ hạ xem xét, thăng Hắc Cầu làm Long Vương ở đại hà (đại hà vừa có nghĩa là sông lớn, vừa có nghĩa là sông Hoàng Hà, ở đây ta không biết Ân nhi muốn nói chung chung hay chỉ đích danh, nên ta giữ nguyên)!”

Ngọc Đế không mở miệng, Ngao Ân quỳ gối trước điện không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy.

Thật lâu sau, Ngọc Đế lành lạnh nói: “Trẫm nhớ rõ, ngươi cùng Hắc Cầu kia chính là thúc chất.”

“… Phải.”

Âm thanh lạnh lùng giống như nhũ băng vỡ rơi xuống mặt hồ đóng băng, trong trẻo, nhưng cũng làm cho người ta sợ hãi: “Ngươi cũng nhớ rõ, trẫm từng ban hạ pháp chỉ, chúng tiên trên trời không được trợ thân thăng đạo, không được tiến cử quan vị! Ngươi công nhiên vi phạm ý chỉ, phải chịu tội gì?!”

Ngao Ân cũng biết hôm nay đến không dễ dàng gì, nhưng ở trước mặt Đế Quân, hắn cũng không chịu nhượng bộ mảy may: “Vi thần biết tội! Vi thần chỉ là nghĩ đến, đế vương dưới phàm trần cũng hiểu được cử bạt hiền năng (nâng đỡ người có tài năng đức độ), biết đạo lý dùng người thiện, Bệ hạ nhất định cũng có thể không bám vào một khuôn mẫu, chọn người đúng khả năng!!”

Hắn công nhiên khıêυ khí©h như vậy, Ngọc Đế không giận còn cười, nhưng mà ý cười kia lại càng mang theo uy nghiêm đáng sợ: “Vậy thì, ý của Tứ độc Long Quân là nói trẫm ngay cả đế vương dưới phàm trần cũng không bằng?”

“Vi thần không dám!”

“Dám, ngươi thì có cái gì mà không dám?” Ngọc Đế lạnh nhạt nói, cong ngón trỏ lên gõ nhẹ ngọc tọa, “Ta nếu như không đáp ứng, ngươi có phải tính toán tập hợp Long tộc ngũ hồ, noi theo Ứng Long đi nghịch thiên hay không?”

Ngao Ân cả người chấn động.

Quân vương trên đế tọa cười lạnh: “Đáng tiếc mấy lão rồng kia quá mức nhát gan, không dám đem mình ra đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió. Mà ngươi … Ngao Ân, so với Ứng Long, vẫn còn kém rất xa!”

Ngao Ân cắn chặt hàm răng, nam nhân trước mắt này chẳng qua chỉ nói vài câu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đã đem bí mật khổ tâm nhiều năm của hắn lột trần dưới ánh mặt trời, cũng rõ ràng làm cho hắn biết, sự tồn tại của nam nhân này tựa như núi Nhạc (tức Ngũ Nhạc, là tên gọi chung của 5 rặng núi nổi tiếng ở Trung Quốc: Hằng Sơn, Hành Sơn, Thái Sơn, Hoa Sơn, Tung Sơn) sừng sững giữa Trường Giang và Hoàng Hà, ngay cả du long mạnh mẽ trong nước cũng vô pháp dịch chuyển mảy may.

“Vi thần … biết tội.”

Ngao Ân hạ quyết tâm, dập đầu nói: “Thần tự biết tội nặng, không mặt mũi nào tiếp tục giữ vị trí Long thần, nguyện từ chức … Chỉ là tứ độc thuỷ vực ảnh hưởng rộng lớn, cần phải có người có năng lực trấn giữ. Hắc Long Vương năng lực quả thật cao hơn vi thần, khẩn cầu Bệ hạ thi ân, đem Long thần vị ban cho y!”

“Ngươi muốn buông tha vị trí Long thần, lấy giao cho Hắc Cầu?”

Ngao Ân gật đầu.

Ngọc Đế lại nói: “Ngươi làm sao biết, Hắc Cầu nguyện tiếp quản tứ độc, thay ngươi làm trách nhiệm Long thần?”

Ngao Ân khó hiểu ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, đúng vậy, hành động phen này của hắn chưa từng hỏi qua Hắc Long Vương, nhưng hắn thầm nghĩ, nếu không bị biếm trích, ai lại nguyện ý ở lại cái nơi hẻo lánh chu vi hai mươi dặm kia?

“Ngao Ân, trẫm là hỏi ngươi, nếu trẫm quả thật bãi đi Long thần vị của ngươi, mà chuyển truyền cho Hắc Cầu, ngươi nghĩ y sẽ có thể vui vẻ tiếp nhận sao? Thời hạn giam hãm của y ở Bạch Nhân Nham chỉ có ngàn năm, kỳ thật sớm đã mãn hạn, hiện giờ muốn đi muốn ở cũng là tự nguyện.” Ngọc Đế ngữ ý thâm trường làm cho tâm tình kích động của Ngao Ân dần nguội lạnh, bắt đầu cảm thấy quyết định của mình quá mức lỗ mãng.

Hắn thì thào tự nói: “Nhưng ta nghĩ không ra, y vì cái gì còn muốn ở lại Bạch Nhân Nham …”

Nhìn thanh niên trước mắt khốn khổ vì tình mà lâm vào cục diện bế tắc này, Ngọc Đế không khỏi nhẹ giọng thở dài.

Chỉ thấy tiên giới phàm trần, kiếp nạn bách sinh, cũng không thoát khỏi nỗi khổ tìиɧ ɖu͙©, tâm ma khó diệt, không thể tự kềm chế. Cho dù là chí tôn nơi Cửu Thiên cũng khó lòng chỉ điểm, đó là bởi vì ngay cả hắn cũng không thể thấu đáo một chữ tình này.

“Được rồi. Ngao Ân, trẫm không so đo chuyện vừa rồi với ngươi, hãy quay về Bạch Nhân Nham xem lại lần nữa đi, là cái gì khiến cho Hắc Cầu Long Vương kia lưu luyến không rời. Nếu vẫn còn kiên trì, có thể trở về tìm trẫm … Trẫm lập tức bãi miễn chức vị Tứ Độc Long Thần của ngươi!!”

Ngao Ân cơ hồ đầu óc đặc sệt, không thể thận trọng suy xét thêm cái gì khác được nữa, liền hồ hồ đồ đồ khấu đầu, xoay người rời khỏi Lăng Tiêu Các, hóa thành bạch long bay xuống hạ giới.

Tiên giới gió mát thoảng vào trong Các, làm cho tiên Các cao trên chín tầng mây này mờ mịt như mộng.

Nam tử trên ngọc tọa lúc này mới vừa chậm rãi ngồi dậy, nâng tay vân vê một hạt dưa.

Một con chim tơ vàng từ sau bình phong giương cánh bay ra, đậu trên vai hắn. Chỉ thấy chim này cũng cỡ một con chim én, nhưng hình dáng giống quạ, mà lại có ba chân, lông màu vàng kim sáng chói.

Móng vuốt như vàng ròng bấu trên vai Ngọc Đế, mổ hạt dưa đó.

Ngọc Đế làm như lẩm bẩm, lại giống như cùng chim kia nói chuyện với nhau: “Kim Ô, ngươi cũng cho rằng trẫm là người xấu ư?”

Con chim kim sắc này chính là phụ nhật thần điểu – tam túc kim ô. Con Kim Ô này từ lúc còn ở trong trứng liền bị bắt ở bên cạnh Ngọc Đế, mỗi ngày hấp thụ tiên khí trên thân người này tẩm bổ, cuối cùng không đến trăm năm liền phá vỏ chui ra, lại qua thêm trăm năm nữa, lớn bằng một con chim én.

Chim non không hiểu ý, chỉ trơ mắt nhìn chằm chằm cái đĩa hạt dưa, rướn cổ há miệng, lấy lòng kêu “quạ quạ”.

Ngọc Đế buồn cười, liền cho nó thêm mấy hạt nữa.

Biết rõ Kim Ô không hiểu tiếng người, nam tử lại vẫn làm ra vẻ như thật sự đang nói chuyện với nó: “Hiện giờ mọi việc ở hạ giới đều phải do trẫm tự mình đi xem, thật sự là mệt người … Ngươi nói Thiên Lý Nhãn kia bao giờ mới chịu trở về?”

“Sớm biết như thế, trẫm nên đem kỳ hạn phạt Vũ Khúc Tinh Quân trông coi Thiên Phong ba ngàn năm đổi thành ba trăm năm …” Nghịch nghịch ba cái chân nho nhỏ của Kim Ô, Ngọc Đế cười nói, “Thôi, chờ ngươi lớn thêm chút nữa, trẫm liền miễn tội cho cái ngôi sao ưa gây họa kia, để cho hắn cùng Thiên Lý Nhãn cùng nhau trở về là được.”

Cũng không biết Kim Ô kia là vì hiểu rõ ý của hắn, hay là no bụng vui mừng, hót lên một tiếng, bay lên không trung ở trong Các vỗ cánh mấy vòng, lông cánh vàng ròng, chiếu ra ánh sáng rực rỡ chói lòa như ánh mặt trời.

***

Lại nói Ngao Ân trở về Bạch Nhân Nham, không một tiếng động đáp xuống trước miếu Long Vương.

Hắn thầm nghĩ lại buổi nói chuyện trước mặt Ngọc Đế kia, tuy hắn thông minh cơ trí, trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra nguyên nhân Hắc Long Vương cố chấp ở lại địa phương nhỏ hẹp như Bạch Nhân Nham này.

Trăng sao đầy trời, nguyên lai hắn đi một hồi, trong núi đã là một mảnh yên tĩnh.

Xung quanh không còn người đến cúng bái nữa, hắn lẳng lặng quan sát ngôi miếu Long Vương đơn sơ chật hẹp này.

Đã thấy lư hương trước án cắm đầy nhang, không phải là đàn hương quý báu, cũng không phải cao hương long trọng, nhưng mà chân nhang chi chít, nếu muốn cắm thêm một nén nhang nữa vào cũng rất khó. Tường ngói bị khói hun đến biến thành màu đen là minh chứng ghi lại công tích hai ngàn năm qua của Hắc Long Vương mà không cần dùng đến văn tự.

Trên án không có vải trắng dài rộng phủ lên, cũng không có gà vịt thịt cá, chỉ để mấy trái táo nhỏ được rửa kỹ đến sạch sẽ tươi ngon mọng nước, mấy cái màn thầu, như thế mà thôi.

Ngao Ân bỗng nhiên chú ý tới, dưới ánh trăng trong trẻo, một bó cúc dại có thể nhìn thấy khắp nơi trên sườn núi được cắm ở chân án. Một bó nho nhỏ, thân hoa được buộc cẩn thận thành bó đặt ở nơi không bắt mắt. Có lẽ là một tiểu nữ oa còn chưa với tới bệ án, dùng phương pháp nàng có thể làm được, đem tâm ý thành tín nhất kính dâng đến trước mặt Long Vương gia.

Tâm tư khẽ động, Ngao Ân bỗng nhiên nhớ tới hai ngàn năm trước, Hắc Long Vương ở Đông Hải Long Cung có nói qua một câu.

“Trên đời này, cũng không có người nào cần ta.”

Chỉ nhớ rõ trên gương mặt đen đúa kia tràn ngập cô đơn, trống rỗng nói không nên lời, mà lúc ấy chính mình còn nhỏ tuổi, căn bản không thể nghĩ ra hàm ý trong đó.

Hiện giờ, hắn cuối cùng hiểu được.

Ở trong quân nghịch long, mặc dù đều là yêu ma quỷ quái, nhưng những yêu quái này từ trước đến nay đều lấy sức mạnh làm đầu, cũng không để ý thân thế địa vị, là từ tận đáy lòng thừa nhận Hắc Long Vương.

Mà trên Bạch Nhân Nham này, cũng như thế.

Dân chúng nơi này như con kiến nhỏ bé, có lẽ vô lực dâng lên tế phẩm phong phú, nhưng bọn họ được Hắc Long Vương che chở, cũng từ đáy lòng ủng hộ và yêu mến vị Long Vương gia hết lòng thương tiếc chúng sinh này.

Một bó cúc dại mộc mạc cùng với mười hai cành tử liên kia kỳ thật cũng không có gì khác biệt …