Chương 27

Vụ vân liễu nhiễu y tình động

Ốc lậu tường đảo sàng dã tháp

Mây mù lượn lờ theo tình động

Phòng sụp tường đổ giường cũng lún

“Ngao Ân?”

Âm thanh hùng hồn từ phía sau hắn truyền tới, nam nhân hắc mãng cẩm bào từ trong núi rừng đi ra, nhìn thấy thanh niên sừng sững trước miếu, không khỏi ngạc nhiên.

Ngao Ân hoàn hồn, quay lại, trong mắt một mảnh thanh minh.

“Nhị thúc.”

“Sao ngươi lại tới đây vậy? Có việc gì gấp sao?”

Ngao Ân lắc đầu.

Hắc Long Vương thấy hắn thần sắc bình yên, không có gì khác thường, mới an tâm, kéo tay Ngao Ân qua, nghiêm túc nói: “Ngao Ân, ta đang định tới Bà Dương Hồ tìm ngươi.”

Ngao Ân không khỏi trong lòng căng thẳng, Hắc Long Vương làm việc luôn luôn rõ ràng dứt khoát, xem ra đối với chuyện giữa mình và y đã có quyết định.

“Tuy nói ta sớm đã bị trục xuất khỏi Ngao tộc, nhưng ngươi và ta trước sau vẫn có thân phận thúc chất …”

Quả nhiên là không được sao?

Ngao Ân nghe y nói như vậy, tâm như tro tàn. Cho dù hắn dụng tình sâu hơn nữa, lại vẫn không thể làm rung động Hắc Long Vương, ở trong lòng y, nguyên lai vẫn luôn xem hắn như cháu ruột.

Thì ra cũng không cần hắn vì y làm cái gì, hoặc là nói, Hắc Long Vương vốn cũng không cần mình …

Hắc Long Vương tựa hồ cũng không thích hợp nói đến những chuyện vướng mắc không rõ này, không đến hai câu đã bắt đầu có hơi lắp bắp: “Nói đúng ra, khụ khụ, ta với ngươi … lúc trước …” Nếu không nhờ bóng đêm thâm trầm hơn nữa làn da của y đủ đen, chỉ sợ khuôn mặt kia nhất định là đỏ đến muốn chảy máu.

Ngao Ân lắc đầu, rủ mắt, nghĩ muốn nở ra một nụ cười tươi, lại phát giác khó khăn như thế.

“Không sao, Nhị thúc ngươi không cần để ý, vẫn đều do ta đơn phương tình nguyện, ngươi có thể không trách ta ngày ấy vô lễ đã là khoan dung độ lượng …”

“A, ta đương nhiên sẽ không trách ngươi, nói đúng ra …”

“Cho tới nay, ta đều tự cho mình là đúng nghĩ đến có thể cho Nhị thúc một bầu trời tự tại, nhưng thì ra phạm vi thế ngoại chẳng qua chỉ là hình thức, trong lòng Nhị thúc sớm có tự tại.” Thanh niên kiên cường ngẩng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt mong nhớ ngày đêm kia, “Ngao Ân không thể làm gì cho Nhị thúc, cũng không dám cầu Nhị thúc chấp nhận Ngao Ân … Chỉ mong đừng vì nguyên nhân này mà xa lánh Ngao Ân …”

Ngao Ân chua xót thổ lộ, giống một cành mận đầy gai ghim chặt vào trái tim của Hắc Long Vương, y đột nhiên rít gào một tiếng chấn động núi rừng, cũng làm cho chim chóc trong rừng hoảng loạn bay bốn phía.

Ngao Ân kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy bả vai bỗng nặng, đã bị Hắc Long Vương kiềm chặt.

“Đừng ồn!! Hãy nghe ta nói hết!!”

Ngao Ân bị khí thế của y dọa, sững sờ tại chỗ.

“Ta chưa nói không tiếp nhận!! Chỉ là cảm thấy có chút không theo kịp!! Ta cũng không thể thoáng cái lại cùng đứa cháu mới rồi còn ngồi ở trên đầu gối của ta làm nũng lên giường liền được?!” (không phải đã sớm “ấy ấy kia kia” rồi sao?!)

Hắc Long Vương rống xong thở hồng hộc, so với đánh trăm trận đại chiến còn mệt hơn.

“Tức là …” Ngao Ân khó có thể tin nhìn y.

“Tức là … ngươi cho ta thời gian, ta nghĩ … ta không buông ngươi ra được …”

Hắc Long Vương rất nghiêm túc nhìn Ngao Ân.

“Mùa mưa ở Bạch Nhân Nham đã qua, ta mới vừa xử lý xong những công việc còn lại, giao phó cho thổ địa ở đây, đang định quay về Bà Dương Hồ.”

“Bà Dương Hồ thật không vội trở về!”

Ngao Ân rũ sạch vẻ chán nản vừa nãy, trong mắt lập tức lộ ra thần quang tính kế.

Quay về Bà Dương Hồ? Một đống lớn công vụ, nếu để cho Nhị thúc biết, nhất định bắt hắn đem tất cả sự tình xử lý thỏa đáng xong mới có thể làm chuyện khác, hiện giờ bọn họ lưỡng tình tương duyệt … Ân, ít nhiều còn có chút chênh lệch, nhưng chính bởi vì vậy, mới càng cần ở cùng nhau để bồi dưỡng tình cảm nha!

Hơn nữa Quy Thừa Tướng luôn lải nhải làm hư chuyện kia ở bên quấy rối, không chừng chuyện tốt sẽ thất bại, Ngao Ân tự nhiên là không muốn trở về như vậy.

Quả nhiên không hổ là Tứ Độc Long Thần, yếu ớt ủ rũ vừa rồi giống như hoàn toàn không có thật, tròng mắt khẽ đảo, kéo tay Hắc Long Vương, tươi cười xán lạn: “Nếu ta đã đến đây rồi, Nhị thúc liền không cần phải gấp gáp đi tìm! Mới vừa tới Bạch Nhân Nham, liền cảm thấy nơi đây sơn linh thủy tú, thật sự là nơi thế ngoại hiếm có! Ngao Ân muốn ở thêm mấy ngày, không biết Nhị thúc có đồng ý không?”

Hắc Long Vương há có lý nào không đồng, liền gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, ngươi liền ở lại nhà của ta được chứ? Nhưng mà nơi đó thật sự đơn sơ, cùng Bà Dương Hồ Long Cung thật sự không thể so sánh …”

Con thỏ dâng lên tới tận cửa có lý nào không ăn?! Ngao Ân cười đến càng thêm xán lạn.

“Long Cung trong Bà Dương Hồ cũng chỉ là để làm cảnh mà thôi, kỳ thật ta hàng năm đều ở bên ngoài, gặp địa phương hẻo lánh nằm ngủ trên đất cũng không phải chưa từng thử qua!”

Hắn phi thường tự giác kéo Hắc Long Vương, hướng trên núi đi đến.

Hắc Long Vương vừa đi vừa vẫn có chút nghi ngờ nói: “Chính là ngươi bỏ lại tứ độc thuỷ vực liệu có gì không ổn không?”

Ngao Ân không dừng cước bộ lại, cũng không quay đầu lại trả lời: “Mấy ngày gần đây cũng không có đại sự gì, nếu có công sự khẩn cấp, Quy Thừa Tướng sẽ truyền tin tới đây, Nhị thúc cứ yên tâm!”

Trong lời nói hiển nhiên có vô số sơ hở, nhưng Hắc Long Vương đối với chất nhi này vô cùng tín nhiệm, cũng không có gì hoài nghi, liền cùng hắn hồi phủ.

Bạch Nhân Nham tuy nhỏ, nhưng cũng xem như sơn thế kỳ tuấn, lại vì có Long Vương phù hộ, núi này tùng lâm cao vυ"t, cây cối rậm rạp, cũng có một bộ xanh um tươi tốt.

Dọc theo đường lên núi, liền thấy một cái hang đồ sộ.

Hắc Long Vương dừng chân, nói: “Nơi này chính là Vụ Vân động.”

Ngao Ân ngẩng đầu lên nhìn, thấy động này bình thường không có gì đáng nói, chỉ là sau khi lẽo đẽo theo Hắc Long Vương vào động, phát hiện trong động mây mù lượn lờ, đưa tay ra trước mặt không thấy được năm ngón tay, thẳng đến đáy động, mới thấy có ánh sáng.

Chỗ phát ra ánh sáng kia đúng là phủ đệ của Hắc Long Vương.

Tuy nói là phủ đệ, song kỳ thật chỉ là gian nhà ngói, nhìn qua cùng nhà ở của dân chúng dưới chân núi không khác gì nhau.

Đẩy cổng tre ra, một ngọn đèn dầu chiếu sáng nội thất, bên trong gia cụ cũng rất đơn giản, nhưng phi thường sạch sẽ chỉnh tề, một bộ trà cụ bằng sứ men xanh đặt ngay ngắn trên bàn, nhưng cũng không phải chỉ có một chung.

Ngao Ân khá là nhạy bén, làm bộ như lơ đãng đặt câu hỏi: “Ngày thường ít thấy Nhị thúc phẩm trà, còn tưởng rằng không thích việc này.”

Hắc Long Vương nhìn nhìn trà cụ kia, sắc mặt bỗng nhiên trở nên có chút khó coi, than nhẹ một tiếng: “Những thứ này đều do một vị từng là bằng hữu tặng, hắn thỉnh thoảng đi ngang qua nơi đây, sẽ vào uống một ly trà … Đáng tiếc, hiện giờ hắn đi sai đường … Chỉ trách ta không phát hiện ra hắn tu tiên đạo lại ẩn giấu ma tâm, không thể dẫn dắt hắn đi vào chính đạo, suýt nữa còn hại Vũ Khúc Tinh Quân bọn họ …”

Sau đó y đem chuyện của Vũ Khúc Tinh Quân cùng Thiên Lý Nhãn và Việt Phi Lăng kể hết một lần, cái gọi là ma do tâm sinh, nghĩ đến Việt Phi Lăng kia cả đời tu đạo vấn tiên, kết quả lại là sa đọa thành ma, thật sự làm cho người ta thổn thức, mà Vũ Khúc Tinh Quân cùng Thiên Lý Nhãn gặp tai kiếp này, một người luyện hóa Kim Ô phạm vào giới luật của Thiên Đình bị Ngọc Đế phạt trông coi Thiên Phong ba ngàn năm, một người bị đánh trở về nguyên hình trùng tu pháp lực.

Ngao Ân nghe xong, mới biết nguyên lai giữa Vũ Khúc Tinh Quân cùng Thiên Lý Nhãn có trăm ngàn trắc trở như thế.

Xem Hắc Long Vương trong lòng rối rắm, nhất định là vẫn không bỏ trách nhiệm xuống được, lời nói an ủi luôn luôn khó thốt nên lời, Ngao Ân chăm chú nhìn Hắc Long Vương, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi cùng y.

Ánh nến lung lay chiếu lên tường những bóng ảnh chồng lên nhau.

Còn hơn ở Long Cung hoa lệ, giờ này khắc này, Ngao Ân lại lần đầu tiên cảm thấy được hắn đã đến gần Hắc Long Vương. Nam nhân này không hề là bóng dáng chỉ có thể truy đuổi từ phía sau luôn xa không thể với.

Hắn xê dịch thân mình, nhẹ nhàng tựa vào trên người Hắc Long Vương: “Ta thật ra lại hâm mộ Vũ Khúc, ít nhất có thể ở trên Thiên Phong cùng người mình yêu ở gần bên nhau, chứ không như ta …” Trộm nhìn sườn mặt của Hắc Long Vương, nhỏ giọng nói thầm nửa câu sau, “Đồ đầu gỗ mặt than …”

Hắc Long Vương lỗ tai thật thính, nghe được câu này của hắn, không khỏi ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết bản thể của Thiên Lý Nhãn là cây đào hay sao?”

“Ta không phải ý đó …” Ngao Ân ảo não liếc mắt nhìn y, đối phương hiển nhiên hoàn toàn không thể hiểu ý, đành phải trong lòng thầm mắng Long Vương đầu gỗ không hiểu phong tình này. Rồi mới vươn tay ra lấy chung trà, ngón tay gõ một cái, nước suối trong vắt lập tức trút xuống đầy chung, đang muốn ngẩng đầu uống hết, lại bị bàn tay chắc nịch giữ lấy.

“Chờ chút.” Hắc Long Vương lấy chung trà qua, đặt cái chung trên lòng bàn tay, chỉ thấy nước lạnh trong chung rất nhanh liền tỏa ra hơi nóng nhè nhẹ, Hắc Long Vương lúc này mới đặt cái chung lại trong tay Ngao Ân, “Đêm thu lạnh, uống nước lạnh vào lại càng lạnh hơn.”

Chung trà được nước nóng làm ấm, sưởi ấm tay Ngao Ân, hắn ngoan ngoãn uống hết nước nóng, cảm giác ấm áp thấm vào tận trong lòng. Nam nhân hào sảng này luôn trong lúc bất tri bất giác làm ra hành động ôn nhu, mỗi một cử chỉ ân cần một cách vô ý đều làm cho Ngao Ân nhịn không được cay cay sóng mũi.

Cái vỏ bọc bên ngoài của Tứ Độc Long Thần, ở trước mặt Hắc Long Vương, có vẻ không chịu được một kích như thế.

Thấy hắn không lên tiếng, Hắc Long Vương không biết giải thích thế nào, liền hỏi: “Ngao Ân, ngươi có phải đói bụng không?”

Mắt hạnh ướŧ áŧ, quét mắt liếc y một cái.

Đúng vậy, sao không đói bụng chứ? Từ xa ngàn dặm bay đến, sau đó lại ở giữa chín tầng trời chạy tới chạy lui, hắn há chỉ là đói sao? Cả một con rồng cũng có thể nuốt hết! (Ta thấy Ân nhi là muốn nuốt con rồng trước mắt hơn *cười gian*)

“Vậy ngươi muốn ăn cái gì?” Hắc Long Vương có chút khó xử, “Ở đây không có quýt đường, vậy, vậy … Nếu không ta bay tới Động Đình hái một ít mang về?”

Ai muốn ăn trái cây? Hắn so ra muốn ăn thịt rồng hơn. (Ta biết ngay mà *hắc hắc*)

Ngao Ân vội vàng giữ chặt Hắc Long Vương đang định xuất phát: “Kỳ thật ta cũng không phải rất đói, chẳng qua hơi mệt một chút.”

“A, đúng!” Hắc Long Vương lúc này mới nghĩ đến từ Bà Dương Hồ bay đến đây quả thật vô cùng mệt mỏi, liền vội vàng đỡ Ngao Ân dậy, đưa vào phòng ngủ. (Cụm từ này dễ gây hiểu lầm cho tâm hồn “chong xáng” của ta *mắt chớp a chớp*)

Phòng ngủ tuy rằng không lớn nhưng giường cũng đủ lớn, chiếm rất nhiều chỗ, đại khái là Hắc Long Vương đặc biệt vì bản thân tạo ra.

Hắc Long Vương có chút ngượng ngùng, nói: “Nơi này của ta chưa từng có người ngủ lại, nên cũng không có chuẩn bị phòng khách … liền, liền ngủ tạm một đêm, được không?”

Ngao Ân trừng mắt nhìn, có điểm không tin, Nhị thúc cư nhiên trực tiếp như vậy?

“Được …”

Hắc Long Vương giúp hắn cởϊ áσ khoác, bàn tay to thô ráp làm cho Ngao Ân khó nhịn tim đập dồn dập một trận, một chút mỏi mệt ban nãy sớm không biết bay lên đến mấy tầng mây rồi, âm thầm chờ mong.

Nhưng Hắc Long Vương đưa hắn an trí trên giường, lại cẩn thận dịch góc chăn, xong rồi cư nhiên xoay người bước đi.

“Nhị thúc?!”

“Chuyện gì?”

Ngao Ân tức giận đến phùng hai má lên, được rồi, hắn không nên đối với khối đầu gỗ thành thật này của hắn có điều chờ mong gì. Nếu núi không tự chuyển, ta liền chuyển, lại có ngại gì?!

Chỉ thấy dưới chăn bỗng nhiên gồ lên, từ góc chăn đột nhiên lòi ra một cái đuôi rồng màu trắng, đuôi rồng giống như roi quất tới, lập tức quấn lấy chân trái của Hắc Long Vương, liền kéo một cái, đem Hắc Long Vương không có phòng bị gì kéo ngã vào trên giường.

“A!!──” Hắc Long Vương thân thể cao lớn ngã một cú này, liền trực tiếp đè lên người Ngao Ân đang nằm ở trên giường, Ngao Ân hiển nhiên là không có đoán trước được, bị đè một cái thiếu chút nữa làm gãy hai cái xương sườn của hắn, đuôi rồng líu ríu thu trở về.

Nghe người phía dưới hét thảm, Hắc Long Vương vội vàng nhỏm người trở mình tiến vào bên trong giường, đưa tay nâng Ngao Ân dậy: “Xảy ra chuyện gì?” Thấy bộ dáng Ngao Ân đau đến nhe răng trợn mắt, không khỏi đau lòng trách cứ: “Thật sự là hồ nháo!”

Ngao Ân cả người bủn rủn nằm ở trong lòng Hắc Long Vương, dù sao cũng thật là làm đau hắn, liền thuận thế hừ nói: “Đau quá …” Mắt hạnh dường như loé ra ánh lệ, “Nhị thúc, xoa giùm ta một chút …” Vừa nói vừa mở vạt áo, lộ ra một vùng ngực như ngọc, tuy rằng không có đến nỗi như hắn nói, nhưng cũng bị ửng đỏ.

Vốn tưởng rằng còn phải gạ gẫm thêm vài lần mới có thể thực hiện được, không ngờ Hắc Long Vương lại chẳng nói một lời, đưa tay qua phủ lên ngực, bàn tay mang theo sức nóng chậm rãi xoa nắn, cẩn thận làm tan máu bầm.

“Như vậy có dễ chịu không?”

Hắc Long Vương sợ mình dùng lực quá mạnh, nên không dám ra sức, nói là xoa nhẹ, còn không bằng nói là vuốt ve.

Ngao Ân bị bàn tay nóng hôi hổi kia phủ lên, hơi nóng kia giống như từ ngực lan ra tứ chi bách lạc, nhịn không được than nhẹ một tiếng, tiếng ngâm khẽ đứt quãng kia phiến tình đến gần như dụ hoặc.

Hắc Long Vương lúc mới bắt đầu chỉ xoa nhẹ tại chỗ bị thương ở ngực, Ngao Ân sao lại thỏa mãn, khép hờ mắt, nghiêng đầu tựa vào trong lòng Hắc Long Vương, kêu: “Nhị thúc … Ân … Đi xuống một chút … Ân …” Hắc Long Vương cũng là thành thật, nghĩ đến chắc còn đè trúng bụng hắn, liền đưa tay vào trong áo.

Làn da căng mịn của thanh niên dưới sức nóng bốc hơi tiết ra mồ hôi, cơ bụng mềm dẻo dưới sự vỗ về của bàn tay lại càng mẫn cảm căng cứng lên, cảm giác buộc chặt kia trực tiếp kí©h thí©ɧ đến bộ vị càng mẫn cảm hơn nữa.

Hô hấp của thanh niên trở nên dồn dập, âm thanh cũng dần trở nên khàn khàn: “Ân … Thật thoải mái …” Phân thân giữa hai chân đã kiềm chế không được hơi ngẩng lên nhưng lại bị nhốt ở trong khố không thể giương lên, càng cứng rắn lại càng khó chịu, hai chân ở dưới chăn cọ xát, khi thì kẹp chặt, khi thì cọ áp, vẫn không thể làm dịu đi kɧoáı ©ảʍ đã bốc lên cùng với đau đớn vì bị áp chế.

“Đau quá …”

“Đau ở đâu?” Hắc Long Vương khó hiểu ngừng tay, thấy Ngao Ân ánh mắt mê ly, sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt vừa đau đớn lại mang theo biểu tình khó hiểu không nói rõ được, đúng là không biết làm sao, lại thấy Ngao Ân xốc chăn lên, kéo tay y đặt trên một bộ vị gồ lên.

Hắc Long Vương cho dù có trì độn hơn nữa, cũng lập tức hiểu được.

Lúc này không biết là nên giận hay là nên bực, tuy rằng Ngao Ân đã nõi rõ tình ý, bản thân cũng tỏ vẻ nguyện ý tiếp nhận, nhưng cách làm này hiển nhiên là được một tấc lại muốn tiến một thước không mang theo hảo ý, thật sự làm cho y phi thường muốn đem con rồng con nhãi nhép này ném ra khỏi Vụ Vân động. Chính là …

Aizz, cùng là Long tộc, y cũng có thể hiểu được đạo lý long tính háo sắc. Hơn nữa, đừng nói hai ngàn năm, cho dù tiếp qua vạn năm, chỉ sợ y cũng luyến tiếc đem Đông Hải Long Thái Tử ưa làm xằng làm bậy này ném ra ngoài.

Đang lúc y do dự, thanh niên dưới thân đã không thể kiên nhẫn chờ đợi bắt đầu hành động, đem bàn tay nóng bức người bao trùm lên khố hạ, độ ấm xuyên qua quần áo bao bọc phân thân đã muốn cương cứng, làm cho hắn nhịn không được thở dài một hơi.

Hắc Long Vương muốn rút tay về, thấp giọng trách: “Ngao Ân, đừng hồ nháo!”

Ngao Ân chẳng những không buông tay, ngược lại nắm càng chặt, eo càng thêm ra sức đung đưa để cọ với bàn tay dày rộng kia, để cho đối phương cảm thụ được toàn bộ trạng huống của phân thân dưới khố.

“Mới … không phải hồ nháo …” Hắn thoáng ngẩng đầu, há miệng cắn cái cổ đen thui của Hắc Long Vương một cái, răng nanh sắc bén tinh tế gặm gặm cái cổ giống như là nhấm nháp mỹ vị, thậm chí còn thè đầu lưỡi ra dùng sức liếʍ mυ"ŧ, cho dù là da rồng cũng không chịu được giày vò như vậy, đợi hắn gặm cắn một trận, thiếu chút nữa cắn rớt một miếng thịt, ngay cả Hắc Long Vương da dày thịt dai như vậy cũng cứ thế bị mυ"ŧ đến xanh đỏ một mảng.

Hắc Long Vương chỉ cảm thấy cái cổ bị cắn đến vừa ngứa vừa đau, nhưng lại có một loại tư vị tìиɧ ɖu͙© không thể nói nên lời, bàn tay hoàn toàn bao trùm lên phân thân dưới khố của Ngao Ân, mặc dù cách quần cũng có thể tinh tường cảm nhận được độ cương cứng cùng hình dạng bên trong, trái tim vốn đập theo nhịp dần dần loạn nhịp.

“Nhị thúc giúp ta …” Ngao Ân vừa nói, vừa đẩy qυầи ɭóŧ ra, phân thân sớm ngẩng cao tức khắc bật ra dựng lên, hắn dẫn dắt bàn tay to lớn kia cầm lấy ngọc trụ đã dựng đứng, chậm rãi cọ xát lên xuống, “Đúng … Chính là như vậy … Ân …”

Nhìn thanh niên dưới thân vẻ mặt ý loạn tình mê, Hắc Long Vương nhưng lại giống như bị ma nhập, cư nhiên chưa từng cảm giác có nửa phần kháng cự, thậm chí muốn làm cho hắn lộ ra biểu tình bốc đồng càng nhiều.

Ngao Ân cảm giác được bàn tay to lớn kia đã không cần nắm trong tay, liền nới tay lỏng ra, ôm lấy khuôn mặt của Hắc Long Vương, thoáng xoay qua, ngẩng đầu đặt môi lên, cánh môi chạm nhau, lại như có một luồng điện chạy khắp toàn thân Hắc Long Vương, tay không khỏi buộc chặt, phân thân mẫn cảm ở trong tay người ta đột nhiên bị xiết chặt, làm cho eo Ngao Ân nhũn ra, suýt nữa cả người ngã lăn quay ra giường.

Thanh niên buồn bực, lại thêm một phen hết gặm lại cắn.

Hắc Long Vương không chịu được, muốn ngăn lại: “Ngao …” Ai ngờ miệng y vừa hé ra, đầu lưỡi linh hoạt thừa cơ chui vào, xâm lược khoang miệng của Hắc Long Vương tìm tòi chiếm đoạt bốn phía.

Mà đôi tay kia lại lén lút lần xuống tìm kiếm, ở trước khi Hắc Long Vương phát hiện có gì không ổn, đã mở đai lưng của y lẻn vào trong khố, bắt lấy con mồi bên trong.

“Ngô?! Ngô ngô ngô ──” Miệng bị bịt kín không thể kháng nghị, Hắc Long Vương buông tay muốn đẩy hắn ra, ai ngờ Ngao Ân sớm dự đoán được, cũng không nhả ra mà còn cắn cái miệng của y, đem đầu lưỡi ra dùng sức mυ"ŧ vào, thắt lưng đồng thời dùng sức lật một cái đảo khách thành chủ, đem Hắc Long Vương đặt ở dưới thân.

Này vừa được dung túng, Ngao Ân sao lại buông tha cơ hội, hai tay khum lại, sạch sẽ lưu loát lột quần của Hắc Long Vương đem phân thân hơi cương lên kéo ra, cùng cái của chính mình dán sát vào nhau, hợp hai tay lại cọ xát lên xuống, ngẫu nhiên đùa hai quả cầu treo trên ngọc trụ, đưa tới Hắc Long Vương cả người căng chặt.

Đầu lưỡi bị miệng đối phương hút lấy, đừng nói nói chuyện, mà ngay cả nuốt nướt bọt cũng không được, từ giữa hai đôi môi kề sát không thể tránh khỏi tràn ra nướt miếng không biết là của ai, từ má của Hắc Long Vương theo cần cổ hơi ngưỡng ra của y chảy xuống, làn da thô ráp đen đúa nháy mắt tiêm nhiễm hương vị tìиɧ ɖu͙©.

Hắc Long Vương mấy lần vùng vẫy đều không thoát được, Ngao Ân mắt thấy sẽ thực hiện được, đột nhiên thân hình cao to dài ra, “Rầm!!” “Đương!!” “Long ──” Sau một loạt tiếng nổ ầm ĩ, Ngao Ân phản ứng lại, đã kinh ngạc thấy mình cưỡi trên người một con rồng đen thật lớn, căn phòng đáng thương kia không thể so với Long Cung rộng lớn, ván giường bị đè sập, vách tường bốn phía bị đẩy ngã, nóc nhà lại trổ thêm một cái cửa sổ không thể vá lại trên mái nhà …

“Nhị thúc thật gian xảo!!” Ngao Ân nhéo lưng của hắc long, Vụ Vân động này vốn nhỏ hẹp, không thể chứa được long thân của y, Ngao Ân đành phải lớn tiếng kháng nghị, nhưng hắc long kia đầu khẽ xoay, lại làm bộ như không nghe thấy.

Miệng rồng há ra ngáp một cái, đầu rồng cực đại cuộn lại gác trên người, khép hai mắt to tròn lại vù vù ngủ.

Chỉ còn lại Ngao Ân nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không làm gì được, cuối cùng chỉ có thể tiến vào giữa long thân, dựa vào mình rồng giống như vách tường được khảm vảy đen kia mà nhắm mắt lại.

Không sao, hắn cũng không nghĩ con rồng ngốc nghếch mang hai thuộc tính lôi hỏa nhưng bên trong lại là một khối đầu gỗ này sẽ thành thành thật thật mặc hắn xâm lược … Hắn sẽ chậm rãi biến đổi một cách vô thức, từng chút từng chút một khıêυ khí©h long tính của y …

Chờ nhìn đến trên khuôn mặt kia lộ ra vẻ sắc dục, cùng với cái đuôi tự giác bò lên … Vậy, không phải càng thú vị sao?

Ha ha … bất quá hiện tại hắn cũng quả thật mệt mỏi.