Chương 12

Điện tiền phục tội phi nhân nghiệt

Chích vi phàm gian thập niên họa

Trước điện nhận tội phi nhân nghiệt

Chỉ vì thế gian mười năm họa

Có lẽ vạn năm sau y cũng không thể quên một màn kia.

Trác tị vân hán, chiêu hồi vu thiên. (Câu này ta không hiểu nên để nguyên văn, không edit)

Hàng tỉ ngôi sao phát ra ánh sáng lấp lánh, hai đầu ngân hà, năm mươi vạn thiên quân cờ trống hừng hực, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Dưới mây mù, trống trận giống như sấm đánh do vạn yêu thay nhau nổi lên, thanh thế rất lớn.

Trên Thiên Uyên, đứng trước vạn yêu, người đạp mây cưỡi gió kia chính là quân chủ của y, nghịch long Ứng Đế!

Nam nhân một thân huyền bào thần thái ung dung, không thấy nửa phần khẩn trương, khóe miệng trước sau luôn duy trì một nụ cười tà mị, trong đôi mắt vàng óng ánh kia cũng chứa đựng sự ngoan tuyệt thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Phía trước thiên quân cũng là một tố bào (áo choàng trắng thuần) nam tử không mặc nhung giáp.

Quân chủ của y đánh giá người này, đột nhiên hỏi: “Chiến thư chính là ngươi hạ?”

Y không khỏi có chút giật mình. Khiêu chiến trước trận đấu vốn nên lời lẽ đanh thép, nhưng mấy lời hắn vừa hỏi lại nhẹ nhàng giống như thường ngày cùng người qua đường tùy ý hỏi đường, ở trong lúc hai quân giương cung bạt kiếm trước trận đấu thật sự quá mức đột ngột.

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ không trả lời, nhưng mà nam tử kia mặt không đổi sắc, nghiêm túc ngay thẳng trả lời: “Đúng vậy.”

Quân chủ của y khen ngợi nói: “Chữ viết không tồi.”

“Đa tạ tán thưởng.”

Y nhịn không được trong lòng có chút nôn nóng, hai người kia chẳng lẽ đã quên phía sau còn có trăm vạn thần binh yêu quân, đã vậy làm như hoàn toàn không nhìn thấy chiến sự giương cung bạt kiếm này, một hỏi một đáp, căn bản không phải lời nói tướng soái hai quân nên nói.

Y nghiêng đầu nhìn quân chủ, thấy khóe miệng của hắn ý cười càng đậm: “Không ngờ bên người gia khỏa kia còn có nhân vật như vậy.”

Nam tử kia cuối cùng cũng nhăn mày kiếm lại: “Thỉnh các hạ nói năng cẩn thận, không được khinh nhục Ngọc Đế.”

“Đáng tiếc chính là tính tình ương ngạnh. Đúng rồi, ngươi tới chiêu hàng, trước tiên không phải là nên giảng chút đạo lý sao? Mấy tên lúc trước do gia khỏa kia phái tới đều thao thao bất tuyệt, hôm nay không có, thật có chút không quen.”

Thiên quân lập tức một trận đánh trống reo hò, lúc này trong quân có không ít người từng là tướng bại trận, vừa nghe lời này lửa giận đều bốc đến tận trời.

“Không cần.” Hai mắt không che đậy sát ý, ngoan lãnhảo qua quân chủ cùng với một lũ yêu quân làm cho y khắc cốt khó quên. Đây không nên là ánh mắt mà một vị thần tiên đắc đạo nên có.

“Nghịch thiên, vô xá (không tha).”

Quân chủ sửng sốt chốc lát, lập tức phát ra một trận cuồng tiếu chấn triệt vòm trời. Chỉ nghe thấy tiếng cười của hắn vυ"t cao, sát ý cuồng trướng (dâng lên mạnh mẽ), cả người bộc phát ra một cỗ hơi thở cuồng bạo, nháy mắt gió cuốn mây bay, thiên địa biến sắc. Năm mươi vạn thiên quân bị kinh sợ, không dám ồn ào.

Bên trong cuồng phong, chỉ có tố bào nam tử bất động, gió xông đến trước mặt hắn không ngờ lại tách ra hai bên, ngay cả một sợi tóc cũng không thể lay động.

Thân hình cao lớn thẳng tắp cương đĩnh, sừng sững trong thiên địa, so với mỗi một thần nhân phía sau hắn đều cương trực hơn.

……

Một hồi tiên yêu đại chiến không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ nhớ ngày ấy, máu tươi chảy suốt chín ngày, ngân hà bị nhuộm đỏ, trong tiếng gió chỉ nghe thấy tiếng quỷ khóc thần sầu, trong mây mù chỉ thấy thi thể khắp nơi. Sau ba ngày, thế gian mưa to không ngừng, nhưng nước mưa này lại tanh không thể uống được. Dưới địa phủ, cầu nại hà sụp xuống, canh Mạnh bà hết sạch, vô số tiên gia yêu vật trọng đọa luân hồi, lịch kiếp tái tu.

Y nhớ rõ, quân chủ của y bị đánh bại.

Mà chính y cũng thua dưới tay vị Tinh quân dùng vân hỏa thương kia.

Y làm trái lời hứa trước trận chiến. Hiện giờ, y đang bị giam giữ trong thiên lao, chờ xử lý.

Trong thiên lao giam giữ không ít yêu ma quỷ quái, nhưng cũng không nhìn thấy quân chủ, cũng không gặp Phi Liêm cùng Cửu Minh, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Lúc ấy y tới chỉ kịp nhìn thấy long thân của Ứng bị đánh rớt khỏi mây, liền thất thủ chịu trói, hiện giờ Ứng ở chỗ nào y thật sự không biết, thần tướng trông coi thiên lao mỗi người đều không nói một lời, diện vô biểu tình, không thể nào hỏi thăm được gì. Ngay cả hai yêu tướng Phi Liêm và Cửu Minh cố thủ ở phía sau, nhưng nơi này cũng không thấy bọn họ, có thể do thấy đại thế đã mất, nên đào tẩu rồi chăng?

Trong lòng cũng không trách cứ bọn họ ruồng bỏ Ứng Đế. Trên thực tế đối với yêu quái mà nói, cũng không có trung thành tuyệt đối cùng tất nhiên. Ở trong yêu quân lâu ngày, y sớm đã quen với quy luật của yêu quái là chỉ theo kẻ mạnh, cho nên bọn họ đến cuối cùng vẫn không cùng sống theo chết cũng là chuyện dễ hiểu.

Trong thiên lao, y nghe thấy bốn phía yêu quái chửi rủa, mặc sức gào thét, lại chỉ yên lặng không nói gì ngồi ở một góc nhà lao.

Cởi ra một thân kim khôi kim giáp vinh quang kia, trận ác chiến hủy thiên diệt địa kia giống như đã lùi vào dĩ vãng xa xôi nào đó. Tiếng chém gϊếŧ đã bất tri bất giác trở nên nhạt nhẽo bình tịch … Xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ của nhà lao, y có thể nhìn thấy rất gần nhật thăng nguyệt lạc (mặt trời mọc trăng lặn), tiếng chim hót mùi hoa thơm hiếm có, dần dần, y ngẫu nhiên sẽ nhớ đến một đóa sồ cúc mới nở thật lâu trước kia khi đi qua núi rừng hoang dã cẩn thận không muốn giẫm lên, hoặc là tiểu tức (cá diếc nhỏ) trong khe suối bị bóng dáng khổng lồ của y làm sợ tới mức trốn trong khe đá, cũng có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc khi rồng bay xẹt qua rừng trúc …

Trên chiến trường hăng hái sất trá phong vân (rung trời chuyển đất, oai phong một cõi) tựa như một trang sách ghi lại những tình tiết đặc sắc nhất, xem rồi sẽ làm người ta khó quên, nhưng sau đó mặc dù có lưu lại ấn tượng khắc cốt minh tâm (cũng như khắc cốt ghi tâm, ghi lòng tạc dạ), vẫn sẽ bị trang sách tiếp theo làm lu mờ dần.

Quyển sách này, y vẫn chưa đọc xong.

Bình tĩnh chờ đợi, cho dù ngay sau đó sẽ bị áp giải đến trảm yêu đài để xử quyết, y cũng sẽ thản nhiên đón nhận.

Ước chừng qua khoảng mười ngày, cửa lao cuối cùng mở ra, thiên binh bên ngoài sẵn sàng trận địa đón quân địch mang y ra khỏi thiên lao, mây mù sát mặt mà qua, y hít một hơi thật sâu không khí tự do khó có được này.

Trên cung vàng điện ngọc, y cuối cùng gặp được vị Thiên Đế Thần Quân duy ngã độc tôn trong miệng của Ứng, có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy ngồi trên kim loan bảo điện là một thanh niên vẻ mặt tường hòa, trang nghiêm, thần sắc nghiêm nghị vẫn chưa nói một lời.

Ngọc Đế nhìn nam tử cao lớn bị áp giải lên điện, mắt phượng khẽ chớp, cao giọng hỏi: “Người ở dưới điện chính là hắc long Ngao Tạo?”

Hắc Cầu thản nhiên ưỡn ngực, nâng tay hành lễ, trên cổ tay y bị đeo khóa trấn yêu nặng ngàn cân, trên chân còn đeo xiềng xích làm bằng hàn thiết, cho nên vừa động thì phát ra tiếng leng keng thật vang dội. Chúng tiên thấy y bị khóa trấn yêu này xích lại không những mặt không đổi sắc, mà động tác chắp tay hành lễ vẫn thoải mái như không, hoàn toàn không giống bị sức nặng ngàn cân đeo bám, không khỏi giật mình.

Nghe thấy y đáp: “Từ lúc theo Ứng Đế khởi sự, đã từ bỏ họ tên, hiện giờ chỉ còn một gã Hắc Cầu.”

Ngọc Đế nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu.

Trong chúng tiên không ít tiên gia lộ ra ánh mắt tán thưởng, hiện giờ Ứng Long phản loạn, long tộc ở thiên giới đang trong tình cảnh tế nhị, mà một câu vừa rồi của y hiển nhiên là cùng Long tộc phân rõ giới tuyến, miễn cho liên lụy đồng tông, không thể ngờ được trong quân của nghịch long cũng có nhân vật biết nghĩ đến thân tình như vậy.

“Trẫm muốn hỏi ngươi, ngươi nghịch thiên làm loạn, hiện giờ việc không thành, có gì muốn biện bạch?”

Hắc Cầu cũng không do dự, đáp: “Hắc Cầu không có gì cần biện bạch.”

Chúng tiên không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nghĩ đến mấy ngày qua yêu quái bị áp tới điện tiền vì cầu xin thoát tội, đều nghĩ đủ mọi cách đùn đẩy trách nhiệm, hôm nay người này ngược lại hào phóng thừa nhận, thật sự là kỳ quái.

Lại nghe thấy Ngọc Đế hỏi tiếp: “Có từng hối hận?”

“Không hề.”

Chúng tiên ồ lên, người cuồng vọng như thế, mười mấy ngày qua thật chưa hề thấy, đối với tội trạng thản nhiên thừa nhận, còn nói một cách thẳng thừng dứt khoát, công nhiên ở trên thiên điện khıêυ khí©h uy nghiêm của Ngọc Đế!

Ngọc Đế lại không thấy giận, ngược lại hỏi y: “Trẫm thật muốn nghe lý do của ngươi.”

Đôi hắc đồng đen như mực kia đột nhiên hiện lên kim hoa: “Nữ Oa gϊếŧ hắc giao để tế Ký Châu, Thuấn Đế gϊếŧ chín con rồng để lập uy, Đại Vũ xích rồng trấn dưới đáy Thái Hồ. Xin hỏi Ngọc Đế Bệ hạ, vì sao tộc của ta xưa nay bị thiên nhân ức hϊếp, Bệ hạ làm như không thấy?!” Y nắm chặt nắm tay, vẻ mặt xúc động phẫn nộ. Khoá trấn yêu trên cổ tay chính là bảo vật thiên giới dùng để trấn áp đại yêu, hàn thiết bên trong hoà với tức nhưỡng (chả biết là cái gì) mà tạo nên, cảm nhận được sức mạnh đột nhiên dâng trào này, cũng tăng sức nặng của nó thêm ngàn cân, xiềng xích leng keng loạn hưởng, mặc kệ bầu không khí đang căng thẳng.

“Làm càn!!” Trên điện hơn mười thiên binh thị vệ thấy y cuồng tính đại phát, vội vàng tiến lên lấy trường thương đè bả vai y xuống, mạnh mẽ áp chế.

Ngọc Đế vẫn tâm bình khí hòa, nhìn nam nhân dưới điện, lắc đầu nói: “Long tộc là lân trùng chi trường (tức là loài sâu dài có vảy, ta cũng không hiểu rồng và sâu có gì liên quan nữa), thiên phú dị bẩm, ngự trị thiên địa vạn vật, lại thủy chung ngạo tính tự đại (kiêu căng khinh người), tự cho mình có quyền ức hϊếp thế gian chúng sinh. Thiên tộc có trách nhiệm giữ gìn thiên đạo, há có thể ngồi nhìn. Nếu các ngươi một mực đổ lỗi thiên tộc, trẫm cũng không có gì để nói.”

Hắc Cầu nhìn thẳng Ngọc Đế, thật lâu sau, vẫn không nói lời nào.

“Trẫm biết ngươi không phục.” Ngọc Đế khẽ phất ống tay áo, chỉ thấy điện tiền đột nhiên hiện lên một bộ huyền quang ảo ảnh, Hắc Cầu không khỏi giật mình, Huyền Quang Kính vốn cần có nước hoặc linh vật khác làm vật dẫn, thanh niên trước mắt này lại chỉ cần giơ tay nhấc chân một cái đã mở ra được một Huyền Quang Kính lớn bằng mặt bàn, pháp lực này thật sự sâu không lường được. (Ờ, pháp lực cao thâm vậy mà suốt ngày anh ý ngồi chơi xơi nước, để cho mấy bé Tinh Quân chạy tới chạy lui làm việc đến bở hơi)

Xuyên thấu qua Huyền Quang Kính kia, nhìn thấy chính là cảnh tượng thế gian, Hắc Cầu không khỏi chấn động.

Trong trí nhớ đất đai màu mỡ cây cối xanh tươi, nhưng hiện giờ khắp nơi cây cối xơ xác, đất đai khô cằn nứt nẻ, cát bụi mờ mịt, người chết đói đầy đồng, xác người nằm la liệt, vô cùng thê thảm.

“Sao lại như vậy?” Hắc Cầu không thể tin nhìn về phía Ngọc Đế.

Ngọc Đế rốt cục sắc mặt giận tái đi, lệ ngôn (lời lẽ nghiêm khắc) nói: “Ứng Long nghịch thiên, thiên địa cương thường đại loạn, nhân gian mười năm đại hạn, thậm chí ngay cả Trung Nguyên đất đai giàu có số người chết đói cũng lên tới trăm vạn, người còn sống phải ăn vỏ cây để mà cầm cự qua ngày. Trong mười năm này, phàm nhân không dám sinh con, sống chết không dám dưỡng. Ngươi cho dù có lý do gì, cũng khó thoái thác được tội này!”

Hắc Cầu bị lời nói của Ngọc Đế chấn động đến lùi về sau nửa bước, y quả thật chưa từng nghĩ đến, cuộc chiến mười năm thế nhưng sẽ đem đến cho nhân gian những thương tổn không thể bù đắp như thế, mà y chính là đầu sỏ gây nên!

Nam nhân cao lớn cuối cùng cũng sụp bả vai xuống, khoá trấn yêu trên người cũng dần dần khôi phục nguyên trạng, đầu gối mà ngay cả sức nặng ngàn cân cũng vô pháp khuất phục lại chậm rãi quỳ xuống giữa điện tiền.

“Hắc Cầu nguyện nhận sự trừng phạt của Ngọc Đế.”

Sự tàn khốc trong ánh mắt Ngọc Đế có hơi dịu đi, vẫy lui các thị vệ đang dùng thương chỉa vào Hắc Cầu.

Một tiểu tiên đồng phấn điêu ngọc mài từ sườn điện phiêu nhiên mà ra, trên mắt cá chân trần trụi trắng nõn có đeo một chuỗi kim chuông tinh xảo, mỗi bước đi liền nghe thấy tiếng chuông vang, rất là êm tai. Trong tay hắn nâng một cuốn hoàng kim quyển bạch (một tấm lụa màu vàng, được cuộn từ hai đầu, vua chúa ngày xưa thường dùng để ban ý chỉ gọi là thánh chỉ), đi đến trước mặt Hắc Cầu chậm rãi mở ra …

*********

Phía tây Nhạn Môn Quan có ngọn núi tên là Bạch Nhân Nham, nơi này phía đông giáp với bộ phận đứt đoạn của dãy núi Nhạn Môn Tây, phía bắc dựa vào Hằng Sơn, diện tích rộng không quá phạm vi hai mươi dặm.

Nguyên lai nơi đây dân phong chất phác, dân chúng cứ mặt trời mọc thì dậy làm việc, mặt trời lặn về nghỉ, tuy là kham khổ, nhưng cũng an định thái bình. Đáng tiếc trải qua mấy năm đại hạn, đất đai không còn thu hoạch được, dân chúng nơi này có thể đi đều đã rời khỏi quê nhà, đến nơi khác tìm cơ hội sinh sống. Trong thôn chỉ còn lại những lão nhân, hoặc những đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ vì không có khả năng nuôi dưỡng.

Ngày hôm đó, một nữ oa nhi quần áo tả tơi ngồi xổm trên ruộng đồng đã sớm hoang phế, cố gắng hết sức dùng cuốc sắt đã cùn đào bới mặt đất nứt nẻ, ý đồ tìm kiếm dây khoai củ hành còn sót lại bị vùi trong bùn đất.

Trời hạn hơn nữa mặt trời chói chang nhô lên cao đem nữ oa nhi đã rất suy yếu phơi nắng đến muốn ngất đi, bàn tay gầy yếu cơ hồ cầm không được cuốc sắt nặng nề, nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đến chỗ nào cũng toàn là cây cối chết khô, làm sao có thể cho bóng râm che nắng?

Bàn tay nhỏ bé lau mồ hôi, bùn đất từ mu bàn tay dây lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lem luốc cả gương mặt.

Lại đào thêm một chặp, vẫn không tìm được gì, nàng có chút thất vọng bỏ cuốc sắt lại, bỗng nhiên cảm thấy không biết từ lúc nào, chỗ nàng đang ngồi râm mát đi rất nhiều.

Một cái bóng che khuất tất cả ánh nắng, nữ oa nhi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một nam tử cực kỳ cao lớn cường tráng một thân mãng bào đen đứng ở bên cạnh nàng. Người này tướng mạo cực xấu, mắt lớn như mắt trâu, mũi to miệng rộng, làn da đen đến không lời nào tả xiết, vốn nên phi thường đáng sợ mới đúng, nhưng ánh mắt ôn hòa cực kỳ trong suốt sáng ngời của y làm cho nàng cơ hồ quên đi sự sợ hãi nên có đối với người lạ.

“Ngươi đang làm gì?”

Ánh mắt cong lên, hơn nữa miệng mở ra càng rộng hơn làm cho khuôn mặt này càng thêm khó coi.

Nhưng mà nữ oa nhi cúi đầu nhìn cái lỗ lớn do nàng thật vất vả đào ra lại hoàn toàn không có thu hoạch, khóe miệng méo đi, oa oa khóc thành tiếng.

Đại hán mặt đen kia hiển nhiên không biết làm sao, cuống quít ngồi xổm xuống, y thật sự quá mức cao to, mặc dù ngồi xổm xuống nhưng thân thể cao lớn kia vẫn có thể đem tiểu nữ oa bao vây bên trong bóng râm.

“Đừng, đừng khóc!” Y tựa hồ không hề có năng lực chống cự đối với tiếng khóc của đứa bé, “Ngươi trước đừng khóc! Ách, như vậy đi, ngươi muốn làm gì, ta giúp ngươi được không?”

Tiểu nữ oa ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc nước mắt lên, đưa tay giữ chặt vạt áo của y.

“Ta đói … bụng …”

“Vậy a!” Đại hán nhẹ nhàng thở ra, từ trong tay áo lấy ra một miếng bánh, nữ oa nhi nhãn tình sáng lên, cướp lấy liều mạng nhét vào miệng, đây là đồ ăn duy nhất nàng nếm được trong gần hai ngày qua.

Nhìn nữ oa nhi nhai ngấu nghiến, chỉ chốc lát liền ăn sạch miếng bánh, nam nhân không khỏi đau lòng nhíu mày.

“Ngươi còn cần gì nữa không?”

Nữ oa nhi do dự suy nghĩ chốc lát, rồi mới nói: “… nước …”

Đại hán lại lấy ra một cái túi nước, nữ oa nhi tiếp nhận uống ừng ực, kinh ngạc trừng mắt nhìn những giọt nước trong suốt trong túi nước, nhưng không uống nữa.

“Sao không uống?”

“Ta muốn để dành cho nãi nãi, nãi nãi … nhất định cho tới bây giờ chưa từng uống qua thứ nước ngon như vậy!”

Đại hán nhìn oa nhi chừng mười tuổi này, trong lòng đã sáng tỏ. Mười năm đại hạn, chỉ sợ đứa nhỏ này từ lúc sinh ra chưa từng nhìn thấy dòng suối chảy róc rách, chưa từng xem qua hồ nước trong veo … Y vô cùng cẩn thận ôm lấy nữ oa nhi, để cho thân hình nhỏ xinh ngồi trên cánh tay y, mặc cho cánh tay nhỏ bé khô gầy như que củi của nàng rụt rè vây quanh cổ y.

“Nơi này sẽ không còn khô hạn nữa. Ta đáp ứng ngươi, sẽ cho dân chúng nơi này đất đai phì nhiêu màu mỡ nhất.”

Chỉ thấy y nâng tay chỉ lên trời, gió lập tức từ mặt đất nổi lên, cát bụi cuốn lên bốn phía, cành cây khô gãy thành từng khúc, từ xa nhìn lại giống như một cự long bay vυ"t lên trời.

Phía chân trời vốn có mặt trời chói chang treo cao bỗng có tiếng sấm ầm ầm. Tức thì phía chân trời gió cuốn mây cuộn, chỉ trong chốc lát trên không trung mây đen dày đặc, một tiếng sấm giống như có thể phá vỡ bầu trời vang lên, mưa to từ trên trời trút xuống.

Nắng hạn gặp mưa rào, mặt đất bị nước mưa đánh đến bắn lên một tầng bụi mỏng tung tóe, dần dần nước mưa dồi dào chảy thành dòng, uốn lượn tưới mát cho mặt đất khô cằn nứt nẻ, làm cho nó khôi phục lại màu bùn đen.

Nữ oa nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trời, nàng chưa bao giờ thấy qua nước có thể từ trên trời rơi xuống, nhịn không được vươn tay ra, tiếp được một giọt nước mưa to như hạt đậu, rồi mới quay đầu lại hỏi nam nhân đang ôm nàng: “Thúc thúc, đây là gì vậy?”

Nam nhân cũng không chê cười nàng, ôn hòa nói: “Đây là mưa.”

“Nhưng nãi nãi, nãi nãi nói, chỉ có thần tiên trên trời mới có thể làm mưa … Thúc thúc, người là thần tiên sao?”

Gương mặt xấu xí lần thứ hai lộ ra tươi cười, bàn tay to thô ráp vén tóc mai đẫm nước mưa của nữ oa nhi.

“Không, ta là Long vương của Bạch Nhân Nham.”