Từ sau khi tỉnh dậy thì cô đã thấy trên bàn đã có bản hợp đồng rồi. Bản hợp đồng lúc cô mượn tiền của Sở Nam Dạ để thoát khỏi cái gia đình giả tạo còn được cho ở lại nơi đây cho đến khi cô khỏi hẳn, tận tâm thuê một người đến chăm sóc cô có lẽ cô chính là con nợ có phúc nhất trên trái đất này rồi
" Tiểu thư hôm nay cô cảm thấy thế nào?"
" Ừm cũng khá ổn "
Ninh Hinh ngồi trên xe lăng chạy đi chạy lại quanh quẩn trong nhà nhưng vẫn không thể khiến cô vui lên được một chút nào. Cái cảm giác mất mát lại cứ đè lên trái tim nhỏ bé của cô
" Tiểu thư, hôm nay cô muốn ăn gì?"
Đến trưa người giúp việc lại hỏi cô, nhưng cô chỉ nhàn nhạt trả lời
" Ăn cháo thịt bầm đi "
Thẩn thờ ngồi trên xe lăn nhìn về phía gốc cây ở trước nhà, nhưng cành lá đóa hoa đang đâm chòi nảy lộc, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa thôi là bước sang năm mới rồi.
Không biết đó là cây gì mà khiến mình cảm thấy vừa vui lại vừa buồn thế này
Miên man suy nghĩ thì cô giúp việc lên tiếng phá tan đi chuỗi suy nghĩ của cô
" Tiểu thư cháo xong rồi "
" Ừm, tôi đến ngay "
Ninh Hinh nhấn nút chiếc xe từ từ lăn bánh đi đến bàn ăn bỗng dưng cơn đau đầu lại ập tới những hình ảnh bắt đầu tua về tuy không rõ mặt cho lắm nhưng nó lại rất quen rất quen
" Em ăn đi cho mau khỏe "
Chàng trai múc từng muỗng đưa đến miệng cô gái dịu dàng ấp áp khuyên răng. Cô gái nghe lời há miệng ăn lấy cháo mà chàng trai đưa tới
" Ngon không?"
" Ngon, anh là tuyệt vời nhất "
Chàng trai xoa đầu cô gái mắng yêu
" Nghịch ngợm, ăn nhanh đi "
" hihi "
Một khung cảnh thơ mộng và đầy ấp sự yêu thương, cũng chính tại gian bếp này, nơi này...
Nó lại xuất hiện nữa nhưng rốt cuộc cho đến giờ vẫn không thấy rõ mặt người đó chứ
" Tiểu thư cô có sao không?"
Ninh Hinh khẽ lắc đầu còn nói thêm một câu " không sao " để cho cô giúp việc yên tâm
Từ sau lần đó cô không còn đau đầu nữa những hình ảnh như thoáng quá đó dần phai nhạt đi, vết thương của cô cũng sắp khỏe hẳn nhưng vẫn phải cần người chăm sóc
...
Hôm nay là ngày cô trở lại bệnh viện sau những ngày mệt mỏi chán chường ở nhà
" A... bác sĩ Đường về rồi "
" Bác sĩ Đường về rồi, chúng tôi nhớ cô lắm đó "
Ngày đầu trở lại cô cứ nghĩ sẽ bị viện trưởng mắng một trận nhưng không cô lại được một lời chúc mừng vì sự trở lại
Cuộc sống đã trở về lũy đạo cũ của nó nhưng mà có một chút thay đổi mà cô không hề nhận ra bên cạnh cô luôn có người âm thầm theo dỗi và bảo vệ cô
Trung Quốc
" Anh à khi nào chúng ta đi "
" Sắp rồi "
" Anh à, papa sẽ đi công tác ở Ý vào tối nay chúng ta đi nhá "
Hai anh em nhà họ Sở lại lên một kế hoạch thần sầu, lại trốn nhà thêm lần nữa
" Anh à, anh có chắc mama sẽ không quên chúng ta chứ "
Noãn Tâm ôm con gấu bông, gương mặt mũm mĩm hai gò má phúng phính đỏ đỏ đáng yêu hỏi Bắc Thần
" Chắc chắn, anh đã nhờ Lăng Siêu tráo viên thuốc đó rồi nên em đừng lo, chỉ việc đến đó đeo bám mama thôi "
" Anh em đúng là tài mà, với lại anh Siêu cũng tham gia dụ này không biết papa có quở phạt anh ấy không "
Bắc Thần suy nghĩ một lúc rồi nói những lời an ủi Noãn Tâm
" Lăng Siêu sẽ không sao với lại anh ấy có ở bên cạnh mama đương nhiên sẽ có thêm trợ thủ nữa"
Noãn Tâm khẽ vỗ tay tung hô
" Anh hai giỏi quá, mama sẽ rất tự hòa về anh cho mà xem "
" Quá khen, quá khen, giờ thu dọn đồ đi thôi"
" Xuất phát nào "
Hai đứa trẻ hí hửng nắm tay nhau rời đi trong đêm vắng