Chương 12: Kí©ɧ ŧìиɧ (H)

Vô Ngôn hôn lên trán nàng, trở người nằm xuống ôm nàng vào lòng. Thẩm Yên chìm vào giấc ngủ mang theo tâm trạng khoan khoái sau chuỗi ngày tủi khổ. Lúc tỉnh dậy, Vô Ngôn đã không còn bên cạnh. Hơi ấm và những dấu tích kí©ɧ ŧìиɧ đêm qua khiến Thẩm Yên không tự giác đỏ mặt. Hai chân nàng khép chặt nhưng không ngăn được dòng dịch thủy tuôn ra. Nếu ở hiện tại, nàng năm nay cũng đã hai tám, tuy chưa quen và yêu ai chân chính, nhưng những nhu cầu tất yếu, những ham muốn du͙© vọиɠ không phải không có. Nữ nhân cũng như nam giới mà thôi. Một khi ham muốn cũng cần được giải tỏa. Nàng dùng tay để mơn trớn cơ thể, tự sướиɠ, cũng mơ mộng có được một đàn ông chân chính sờ vào cơ thể, đốt cháy nàng, đem nàng dung nhập mà triền miên, sung sướиɠ. Nhưng nàng chỉ là một cô nương nhan sắc bình thường, cuộc sống chật vất, với bao điều lo toang, chỉ dám che dấu những tư tình thầm kín đó nữa. Nay được gặp người đàn ông mà nàng yêu thích, còn được chàng chạm vào, không uổng công nàng sống đến lúc này.

Tịnh Lan đẩy cửa tiến vào phòng. Vô Ngôn đã mặc lại y phục cho nàng nên Tịnh Lan không nhìn ra chút gì khác lạ, trừ đôi má có phần ửng hồng của Thẩm Yên.

“Phu nhân, nô tì mang nước cho người rửa mặt. Người muốn dùng bửa chưa, nô tì đi trù phòng mang lên”

“Ừm, muội đi đi” Thẩm Yên đang còn trong cơn mơ mộng, tình xuân như ý lan tràn trên mặt, giọng nói thêm vài phần ngọt ngào

“À mà phu quân đâu rồi?”

Tịnh Lan tới trước cửa, bị nàng gặng hỏi quay người đáp

“Bẩm, thiên tuế gia đã thượng triều”

“Ta biết rồi. Muội đi lấy đồ ăn đi”

Đợi chờ cả ngày cuối cùng Vô Ngôn cũng đã trở về. Thẩm Yên đang đứng trước đại sảnh, nhìn Vô Ngôn đi vào, khuôn mặt không tự giác lại nóng bừng. Bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà dường như đáy mắt cả hai đều nóng lên. Thẩm Yên ấp úng, cúi đầu lên tiếng

“Phu quân, chàng đã về!”

Tất cả thu vào mắt y là hình ảnh kiều thê đang ngóng trông trượng phu. Tâm hắn ngọt ngào, ấm áp lạ thường

Thẩm Yên đang cúi đầu, thấy hắn đứng trước mặt mình, vô thức ngẩn đầu lên. Thân hình cao lớn, đầu nàng mới chỉ tới vai hắn. Lúc này lại có cảm giác hắn thật vững chải, bờ vai rộng lớn bao bọc nàng. Hai tay giấu sau tay áo, khẽ siết lại. Trượng phu của nàng sao lại toát ra vẻ phong tình đầy dụ hoặc. Nếu không phải trước mặt mọi người giữ tiết chế, nàng thật muốn đè xuống hôn cho thỏa thích

“Sao nàng nhìn ta không chớp mắt vậy? Trên mặt ta dính gì sao?” Ánh mắt say mê của nàng khiến tâm tình hắn nhu hiền, bên tai nàng thì thầm

“Không… không có”

Thẩm Yên vén một bên tóc, đưa tay che mặt, che dấu chút nóng trên gò má rồi nói sang chuyện khác

“Phu quân, chàng đã đói bụng chưa?”

Nhìn một bàn đồ ăn đã được bày ra sẵn. Trước đây hắn đã vô tình chối bỏ thành ý của nàng, nàng vẫn kiên trì, nhất mực quan tâm, săn sóc hắn. Hắn không nghĩ mình lại yêu thích đồ ăn nàng nấu từ khi nào

“Ừm, ta cũng đói bụng rồi, mau dùng bửa”

Thái độ nhẹ nhàng của y khiến nàng sững ra đôi chút. Vô Ngôn đã ngồi xuống bàn, nàng vội đi tới, ngồi một bên bồi hắn dùng cơm. Cơm nước xong xuôi, Vô Ngôn trở về thư phòng xử lý công việc. Thẩm Yên đành đi tản bộ một mình rồi trở về phòng



Nàng đọc sách mà mắt cứ mãi dõi ngoài cửa, đợi chờ một bóng dáng bước vào nhưng đáp lại nàng chỉ là cánh cửa đóng im ỉm. Tâm trạng bồn chồn, muốn tới thư phòng nhìn một chút, hỏi một chút đêm nay chàng có ngủ lại đây không. Nếu là trước đây nàng đã dũng cảm xông pha. Nhưng từ lúc bộc lộ tình cảm dành cho y, nàng lại lo ngại. Nàng cắn móng tay, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, không còn sự lựa chọn nào, nàng bèn gọi Tịnh Lan mang một chén canh sâm đến thư phòng cho Vô Ngôn. Tịnh Lan lấy làm lạ, phu nhân lại đang tính toán điều gì, lần này tốt bụng để nàng mang đồ ăn cho thiên tuế gia. Chỉ cần có cơ hội được tiếp xúc với người ấy, nàng chính là nguyện ý làm theo.

Nhận bát canh sâm, trong lòng Vô Ngôn ngổn ngao dấu hỏi. Nàng muốn bồi bổ cái gì mà muốn hắn ăn thứ này. Hay nàng đang muốn nói, nàng đợi hắn, mà sao hắn không qua tìm nàng. Tiểu kiều thê này thật hết sức dễ thương. Hắn lo tập trung xử lý công việc quên mất đã khuya lắm rồi. Hắn cũng tính tới tìm nàng, nào ngờ nàng nhịn không nổi, còn chủ động mời gọi. Hắn không đi, chắc đêm nay nàng không ngủ nổi. Một đêm qua, ôm thân thể mềm mại, thơm mát vào lòng khiến Vô Ngôn thoải mái, giấc ngủ như được vỗ về yên bình. Hắn muốn lại ôm nàng mà ngủ.

Tịnh Lan trở về bẩm báo đã mang canh cho thiên tuế gia, Thẩm Yên dò hỏi

“Phu quân có dặn dò gì không?”

“Dạ không” Tịnh Lan đáp nhanh, không nghĩ câu nói này khiến tâm tình nàng chán chường thế nào

“Ta biết rồi! Muội đi nghỉ đi”

“Vâng thưa phu nhân” Tịnh Lan khép cửa phòng, Thẩm Yên gục đầu xuống, một cổ buồn bả kéo đến

[Chàng ấy không hiểu sao? Chàng ấy lại muốn tránh mặt ta sao? Hay là chàng bận việc gì?] Thẩm Yên đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ vẩn vơ, Vô Ngôn đi vào nàng cũng không phát giác

“Sao lại ủ rủ thế kia?” Vô Ngôn rất tự nhiên, cởϊ áσ choàng trên lên bình phong, đi tới bên giường, ngồi bên cạnh nàng

Thẩm Yên mừng rỡ, choàng tay gối đầu lên vai y, kêu lên như mèo con

“Phu quân, chàng tới rồi sao?”

“Ừm”

“Thϊếp tưởng chàng lại muốn trốn thϊếp”

“Ta…” Trước đây trốn nàng là vì nàng cứ ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn, lại không nghĩ nàng đã là một phần cuộc sống ấy. Không thấy hình bóng của nàng, hắn không còn bình tâm như lúc trước nữa.

Vô Ngôn ôm nàng, cúi đầu hôn nàng thật sâu. Mới chỉ một nụ hôn lại khiến cả hai đều mê mệt, cuốn lấy không rời.

Vô Ngôn kéo y phục của nàng, lúc nhẹ lúc mạnh hôn mυ"ŧ hai bầu ngực nàng. Hắn bỗng trở nên thèm khát muốn đυ.ng chạm, vuốt ve hai bầu ngực non mềm này. Thẩm Yên cũng lôi kéo, lộ ra bờ vai rộng lớn, khuôn ngực rắn chắc của Vô Ngôn. Tay nàng như hòn than hồng, mỗi cái chạm vào da thịt thiêu đốt hắn không ngừng nghỉ. Nàng nhìn vết thương trước ngực đã lành hẳn, chỉ còn một vết sẹo nhàn nhạt. Thẩm Yên đưa tay nhẹ nhàng sờ lên rồi đặt lên đó một nụ hôn

“Yên Yên” Vô Ngôn thổn thức gọi tên nàng

“Phu quân, tướng mạo chàng sao chỗ nào cũng đẹp đẽ như vậy. Khuôn mặt đẹp hơn cả ta, mà hình thể cũng thật hấp dẫn” Thẩm Yên xoa xoa hai hạt đậu của Vô Ngôn, môi hôn từ cổ, xuống vai, đến hai bên l*иg ngực săn sắc, trắng noãn của y.

“Yên Yên, nàng cũng rất là xinh đẹp. Cả nơi này cũng đẹp, dụ hoặc ta phát điên lên được” Vô Ngôn đáp trả, tay ra sức miết bầu ngực mềm mại, những vết hôn ngâm vẫn còn ẩn hiện trên đó như minh chứng rõ ràng cho sự chiếm đoạt của y.

“A…ư… phu quân, thϊếp thật may mắn khi có một đức lang quân như chàng”



“Yên Yên của ta. Nàng sẽ mãi mãi ở bên ta chứ?”

“Phu quân, thϊếp là của chàng, mãi mãi chỉ có chàng”

Vô Ngôn bắt lấy đôi môi yêu kiều, đặt lên đó từng nụ hôn cháy bỏng. Hai thân thể nửa lõa thể quấn quít, áp sát vào nhau. Lúc này Thẩm Yên đang ngồi trên người Vô Ngôn. Dưới thân, dịch thủy nàng chảy ra, thầm qua qυầи ɭóŧ chạm vào quần của y. Hai chân nàng còn kẹp chặt đùi y, cọ cọ

“Làm sao vậy? Sao bên dưới lại ướt thế kia?” Vô Ngôn thì thào bên tai. Thẩm Yên muốn chàng dùng tay chạm vào giúp mình giải tỏa sự khó chịu kia nhưng nàng không nói thành lời. Mắt nàng nhắm chặt, dán sát vào người y ra sức ngọ ngoạy

“Để phu quân kiểm tra bên dưới xem nào!” Nhìn biểu hiện thẹn thùng của kiều thê, thân là một nam tử, Vô Ngôn nên chủ động là tốt nhất. Thẩm Yên cũng không nói gì, mặc hắn hạ nàng xuống giường, đưa tay thăm dò vào váy trong. Tay y chạm đến chiếc quần đã ướt thành một mảng dầm dề. Y khẽ miết nhẹ, đυ.ng vào vách thịt, Thẩm Yên bật lên rêи ɾỉ

“Yên Yên, huyệt đạo của nàng ướt thật. Phu quân phải làm sao để nó không chảy ra đây nhỉ?” Vô Ngôn mυ"ŧ bên tai nàng, tay vân ve chạm vào u huyệt khẽ xoa nắn

“Phu quân, thϊếp…thϊếp không chịu nổi nữa” Hai chân nàng khép lại, kẹp bàn tay y ở giữa

“Ngoan, dạng chân ra, phu quân hảo hảo chăm sóc tiểu muội muội của nàng”

Cơ thể Thẩm Yên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, uốn éo không yên. Vô Ngôn cúi đầu hôn mυ"ŧ ngực nàng, ngón cái đè lên bối thịt bên ngoài, ngón giữa theo khe nhỏ tách cánh môi khép chặt bên dưới. Ngón tay thon dài luồn vào bên trong u huyệt, kéo ra mật dịch trắng ngần. Vô Ngôn thử đưa lên mũi ngửi rồi nếm lấy

“Hương vị của Yên Yên thật thơm”

Tim nàng bùng nổ, rêи ɾỉ trước dáng vẻ dụ tình của Vô Ngôn

“Phu quân…”

“Yên Yên, nếm chút nào!” Vô Ngôn đưa ngón tay chứa chất dịch lên môi nàng. Thẩm Yên không tự giác đưa lưỡi ra nếm ngón tay mang theo hương vị của chính mình. Một mùi hương nồng nàn, vị mặn mặn. Nàng cảm nhận bên dưới lại chạy ra thêm nhiều nước.

“Yên Yên, mυ"ŧ đi nào!” Vô Ngôn bỏ ngón tay vào miệng, hai môi nàng khép lại, lưỡi ấm nóng bên trong bao lấy ngón tay y, mang đến tia nhiệt điện truyền thẳng xuống sóng lưng. Mắt y phủ tầng sương mù trước dáng vẻ yêu mị của nàng. Y cúi đầu, nhìn ngắm u huyệt mê người kia. Hai cánh môi khép chặt, khẽ mấp mấy, nước từ khe nhỏ chạy xuống nệm bên dưới ướt thành một mảng. Đáy mắt Vô Ngôn dần u tối, hắn cảm thấy khan khát, đưa đầu vào, tham luyến hút lấy mật dịch mà nàng tiết ra

“Phu quân… a….a…” Cảm nhận lưỡi nóng khuấy động bên dưới khiến toàn thân nàng điên đảo. Một xúc cảm dâng trào, mà trước nay dù cho tɧẩʍ ɖυ cũng không bao giờ có được. Chiếc lưỡi xảo hoặc chen vào dưới hai cánh hoa môi, liếʍ lát từng tất thịt trong u huyệt non mềm. Cảm thấy chưa đủ sâu, Vô Ngôn đưa một ngón tay thon dài chọc vào. Thẩm Yên càng rên lên dữ dội

“Phu quân…a…thật thích! Phu quân…cầu chàng…”

Được Thẩm Yên cổ vũ, Vô Ngôn càng không ngừng đưa thêm một ngón tay khuấy đảo bên trong huyệt động. Hai mép thịt cắи ʍút̼, hút chặt hai ngón tay y.

“Phu quân..thϊếp chịu không nổi nữa rồi. Mυ"ŧ thϊếp đi, cầu chàng”

Vô Ngôn đưa lưỡi cùng hai ngón tay tiến công mạnh mẽ, chà sát điên đảo đến khi nàng đạt cao trào, trút dâʍ ŧᏂủy̠ ướt đẫm tay y.