Chương 2: Dục Trì các

Đó là trận mưa thu cuối cùng trước khi bước vào mùa đông, mưa to bàng bạc kéo dài rất lâu, gió lùa qua các khe cửa sổ của cung điện bỏ hoang, phát ra những tiếng vang ù ù như hát như khóc, nhưng so với tiếng gió y hệt quỷ khóc thì người trước mắt còn đáng sợ hơn.

Dung Hi rúc ở trong góc, trong tay nắm chặt cây gậy gỗ, trong cung điện lạnh lẽo hoang tàn này, chỉ có vật này mới có thể phòng thân, trước đó hắn mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn ngoài cửa cung, hắn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, mà hắn cũng gầy yếu không đẩy nổi cánh cửa cung vừa dày vừa nặng kia để đi ra ngoài.

Hắn vẫn luôn ngồi trong cung điện hoang phế này mà lớn lên, từ khi mở mắt cho đến tận bây giờ, sau khi hắn hiểu chuyện mới biết đây chính là lãnh cung, cung phi bị hoàng đế phế đi sẽ sống ở chỗ này, nói cách khác là mẹ ruột của hắn bị hoàng đế vứt bỏ nhốt ở nơi này, mà hắn cũng chưa bao giờ rời khỏi toà cung điện này, cũng như hắn hoàn toàn không biết được những gì đang xảy ra bên ngoài tòa cung điện này.

Một phi tử bị phế, một hoàng tử đáng lẽ không nên được sinh ra, tự nhiên là không có ai để ý đến họ, thậm chí có khi còn không đủ ăn, trò tiêu khiển hằng ngày của họ cũng chính là vài quyển thi thư đặt trước giường mẹ hắn. Vào năm hắn mười tuổi thì mẹ hắn bệnh nặng qua đời, Dung Hi cũng không biết mình có thể sống được bao lâu trong cung điện này, hắn chỉ là một người bị lãng quên, giống như chưa từng tới thế gian này, cũng sẽ không bao giờ có người quan tâm đến hắn.

Cho đến khi người trước mắt xuất hiện, Tiêu Ngọc, Tiêu đốc chủ, một thái giám tổng lĩnh.

Đứng cách hắn vài bước, thân hình cao lớn và chiếc áo choàng đen hình cá của y đều nhuộm đầy máu tươi, mùi máu rất nồng, còn nồng hơn lúc mẹ hắn qua đời, hun khiến Dung Hi nôn ọe mấy lần.

Tiêu Ngọc từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn mấy lần, trong mắt chỉ có lạnh như băng, khóe miệng chậm rãi lộ ra ý cười, lập tức làm cho Dung Hi run rẩy, cả người lạnh thấu xương, người này chỉ cần một kiếm là có thể gϊếŧ chết hắn, thậm chí còn không cần phải tự mình ra tay, nhưng cho dù không có cơ hội chiến thắng, Dung Hi vẫn quyết tâm, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc, giống như muốn trừng mắt nhìn hắn ra một cái động.

Ngược lại là có vài phần cốt khí.

Sau khi dọn dẹp xong, Tiêu Ngọc giơ ngón tay chỉ vào thiếu niên trên mặt đất, nói một câu mà Dung Hi không ngờ tới, giọng điệu lạnh lùng nhưng giọng nói cũng rất mảnh, khác hẳn với giọng the thé như bị ai bóp cổ của những thái giám mang đồ ăn cho hắn, giọng nói của hắn tự nhiên mềm mại nhẹ nhàng nhưng vẫn lạnh lùng đến mức khiến người ta phải rùng mình.

Sau đó, Dung Hi được đưa đến một cung điện lộng lẫy, Dục Trì các.