Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

"Ông ấy là người thế nào?"

Thiếu niên khoảng chừng mười ba tuổi, gầy yếu mảnh mai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt hơi ửng hồng, nguyên nhân là do ngâm mình trong hồ nước nóng.

“Bệ hạ đang ám chỉ ai?” Một tiểu thái giám quỳ bên cạnh thiếu niên, dùng vải mềm cung kính lau người cho hắn.

"Tiên đế." Giọng điệu của thiếu niên bình tĩnh và lãnh đạm, như thể người mà hắn nói đến không liên quan gì đến hắn cả.

Hắn là đương kim thiên tử Dung Hi, mẹ ruột của hắn là phế hậu của tiên đế, sống ở lãnh cung lạnh lẽo, cho đến một đêm kia, hắn ở trong hoảng sợ được đẩy lên vị trí chí cao vô thượng kia.

Trở thành, một con rối.

"Tiểu nhân không dám vọng nghị tiên đế bệ hạ." tiểu thái giám run tay một cái, miếng vải mềm rơi xuống nước, hắn lập tức lùi về sau một bước, hai tay đập đầu xuống đất, giọng nói vang dội.

Dung Hi hơi nghiêng đầu, thấy đầu tiểu thái giám nằm sát trên mặt đất, thân thể run rẩy: "Đừng giả vờ." Đôi mắt trong veo nheo lại, "Đến nói cho trẫm biết ... trong nội cung có tin tức gì."

Từ khi hắn ra khỏi lãnh cung, tin đồn chưa bao giờ dừng lại, luôn có một hai câu liên tục truyền vào tai hắn.

Trong điện tràn ngập sương mù nóng bức, trong sương mù tràn ngập hương thơm thoang thoảng, thấm vào ruột gan. Quanh năm ở lãnh cung, phần lớn bọn họ đều không biết gì về loại chuyện này, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, đầu óc dần dần bình tĩnh lại.

Tiểu thái giám ngẩng đầu lên, gian xảo nhếch miệng, vẻ mặt lấy lòng dịch đầu gối lại bên cạnh Dung Hi, đưa tay nhặt mảnh vải mềm lên tiếp tục lau cho hắn, bắt chước giọng điệu của những tiên sinh kể chuyện, gật gù đắc ý "Để tiểu nhân kể cho bệ hạ nghe một chút về tin đồn ở trong Dục Trì các." tiểu thái giám còn nhỏ hơn Dung Hi tới mấy tuổi, là một trong những người hầu nhỏ trong Dục Trì, hằng ngày hầu hạ vị thiếu niên thiên tử này tắm rửa.

"Nghe nói tiên đế bệ hạ yêu mỹ nhân đẹp nhất kinh thành, là thanh mai trúc mã, sau bị Lâm Thái Bảo, ah, phi! Bị Lâm tặc kia ép hôn, một đôi bích nhân bị chia rẽ."

Hoàng đế Thái Bảo cùng yêu một người, đó là nhân vật nào, thiên tư quốc sắc bực nào.

"Nhiều năm sau, tiên đế bệ hạ cũng không thể quên tình này. Ngày gặp lại, tình cảm cũ lại nhen nhóm, hẹn nhau gặp riêng tại Dục Trì các. Sau không biết thế nào lại bị tên cẩu tặc kia phát hiện, liền ám sát tiên đế bệ hạ, sau đó thì bị đốc chủ chạy tới giải quyết ngay tại chỗ."

Là vì nữ nhân?

Dung Hi không tin

Tin đồn dù sao cũng chỉ là tin đồn, tin đồn giống như thực cũng giống như giả, chân tướng nguyên do trong đó, hắn không biết.

Ra khỏi hồ nước nóng, tiểu thái giám mặc cho hắn một chiếc áσ ɭóŧ màu trắng trơn, cầm lược chải mái tóc đen của hắn.

“Cũng có giả thuyết cho rằng tên cẩu tặc kia phái tiện phụ câu dẫn tiên đế bệ hạ, rồi ám sát. Sau đó, bị đốc chủ chặt đầu, treo ở Húc Dương môn, kinh thành trong vòng một đêm đao quang kiếm ảnh máu nhuộm nghìn dặm. "

Hai giả thuyết này có một điểm chung, đó chính là vị đốc chủ kia, đợi sau khi tiên đế chết mới đuổi tới.

Làm sao có thể.

Dung Hi cũng không cho là như vậy, chỉ sợ đây chẳng qua là bọ ngựa bắt ve mà thôi.

Nhớ tới lần đầu gặp gỡ vị đốc chủ này, một thân dày đặc huyết khí.

"Trẫm cũng nghe người trực đêm đó nói, tiên đế bệ hạ cùng tên cẩu tặc kia đánh nhau rất ác liệt ..." Tiểu thái giám còn đang sinh động như thật kể cho hắn nghe về những lời đồn đãi, nhưng suy nghĩ của Dung Hi đã sớm bay về đêm hôm đó, đêm mưa đã thay đổi cả cuộc đời hắn.