*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyện này xảy ra, làm ba vị cô nương khác của Đỗ gia cực kỳ kinh ngạc, đều đi theo phía sau, cũng đi tàng thư lâu, nhưng Đỗ Vân Nham đóng cửa lại, các nàng không nghe được lời nói của hai cha con.
Thân thể của Đỗ Oanh vốn không tốt, một đoạn đường đi vội vàng, đã sắp đứng không vững, vịn cây da^ʍ bụt ngồi trên mặt ghế đá ở trước lầu.
Nơi đây thanh u, gió nhẹ quất vào mặt, hương thơm bách hoa trong vườn vương đến chóp mũi, không ai có tâm tư đi ngửi, hai cánh tay Đỗ Nhược nắm chặt, trong lòng nghĩ chính là những giấc mộng kia.
Có phải vì Chương Phượng Dực hay không, cho nên Đỗ Vân Nham mới có thể tức giận như vậy? Nhưng rốt cuộc Chương Phượng Dực đã làm gì? Hay vẫn do chuyện khác? Nàng thật sự đoán không ra.
Đỗ Tú thầm liếc đại môn màu xám, cũng ngồi ở trên mặt ghế đá, buồn bã nói: “Đại tỷ cùng phụ thân ba ngày hai bữa cũng đều phải ầm ĩ, chúng ta nên quen sớm, có chuyện đâu chứ? Đợi lát nữa đại tỷ nhất định sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, phụ thân lại phải rơi xuống hạ phong.”
Đỗ Vân Nham thường xuyên nói không lại Đỗ Dung, thời điểm Đỗ Dung mới sáu tuổi, cũng đã thay Lưu thị ra mặt rồi, trong ấn tượng, nhớ rõ có lần Đỗ Vân Nham muốn đánh Lưu thị, Đỗ Dung thậm chí rút đao ra hướng về phía Đỗ Vân Nham, cực kỳ kinh hãi, nếu không phải Lão phu nhân ra mặt, không chừng đã gây ra chuyện.
Nhưng từ lần đó về sau, Đỗ Vân Nham không đánh Lưu thị nữa.
Cánh cửa lúc này đột nhiên mở ra, nghênh ngang kiêu ngạo đi ra từ bên trong cũng không phải là Đỗ Dung, mà là Đỗ Vân Nham, hắn không nói một câu, phẩy tay áo rời đi.
Trong tàng thư lâu yên tĩnh, Đỗ Nhược nhìn vào thăm dò, chỉ thấy Đỗ Dung tựa trên giá sách, không nhúc nhích, lưng của nàng ấy quay về phía nàng, tản ra một chút tức giận.
“Đại tỷ?”
Giống như sợ Đỗ Dung kinh hách, thanh âm cực kỳ ôn nhu.
Vừa rồi lời phụ thân nói còn quanh quẩn trong đầu, hắn bảo nàng hết hy vọng, nói tuyệt sẽ không để nàng gả cho Chương Phượng Dực, nói lần này hắn khoan dung độ lượng, niệm tình nàng còn trẻ vô tri, tha cho nàng một lần. Hắn cao cao tại thượng, nói giống như nàng thiếu hắn rất nhiều nhân tình.
Nhưng hắn dựa vào cái gì mà quyết định vận mệnh của nàng chứ? Hắn căn bản cũng không xứng!
Tay của Đỗ Dung nắm thành quả đấm, thở một hơi thật dài, lúc xoay người đã nở nụ cười tươi: “Nhược Nhược, đi chỗ ta lấy hạt châu thôi, ngươi muốn làm dây trường mệnh, làm túi hương, hôm nay phải bắt đầu làm, nếu không dựa vào tính tình của ngươi, chỉ sợ là không kịp. Đến lúc đó túi hương cho tổ mẫu cũng không có, lão nhân gia nàng phải tức giận đây!”
Giống như vừa rồi cũng không có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn như cũ.
Đỗ Nhược vốn là đầy lời muốn nói cũng không nói được, nàng vốn kỳ vọng Đỗ Dung sẽ khóc lóc kể lể với nàng, nàng có thể an ủi nàng, nghĩ kế cho nàng, nhưng bây giờ nhìn lại, Đỗ Dung sẽ không cần trợ giúp của bất luận kẻ nào.
Nàng đi ra phía trước giữ chặt tay nàng nói: “Đại tỷ, ngươi gặp phải phiền toái, nhất định phải nói cho ta biết!”
Đỗ Dung nhướng mày nói: “Ta có thể có phiền toái gì chứ, thật không biết ngươi đang nói cái gì, đi thôi.” Thuận thế liền dắt nàng, đi ra tàng thư lâu.
Hai người khác nhìn thấy bộ dạng Đỗ Dung, cũng biết nàng tuyệt sẽ không nói ra, Đỗ Tú liền cáo từ đi trước, Đỗ Oanh cùng các nàng đi đến chỗ Đỗ Dung.
Thật đúng là có một tráp lớn rất nhiều hạt châu, mã não, bích tỳ, phỉ thúy, châu tgọc đủ các loại, đủ mọi màu sắc, lúc chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
Đỗ Dung nói: “Là ba năm trước lúc ngoại tổ mẫu đến tặng cho ta, lúc ấy ở Tần Độ, làm sao rảnh rỗi làm đồ vật này nọ, ta bảo bọn nàng cất lại, về sau đi lên Tấn huyện, liền quên mất, bây giờ tới Trường An, ta mới nhớ tới.”
Bởi vì Lưu gia Lưu thị gả vào Đỗ gia, Lưu lão gia cũng đi theo Triệu Kiên tạo phản, mà nay ở Đạt Châu nhậm chức Tri Phủ. Vì để củng cố hậu phương, mỗi lần Triệu Kiên chiếm đóng một tòa thành trì, liền phái quan viên có thể tín nhiệm đóng giữ, như vậy từng bước ổn căn cơ, này đây chỉ sợ đoạt được nửa phần giang sơn, trật tự vẫn là bất loạn.
Đỗ Nhược cũng có chút hâm mộ: “Ta nhớ ngoại tổ mẫu các ngươi rất tốt, lúc tới còn mang theo một giỏ mứt hồng của Đạt Châu!”
Nàng vốn không có ngoại tổ mẫu, cha mẹ của Tạ thị đều qua đời, chỉ cùng đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, tiểu cữu của nàng lúc này cũng không ở Trường An.
Đỗ Dung cười rộ lên: “Mứt hồng kia có cái gì ngon, ngọt rụng răng luôn, ngươi khi đó vừa ăn xong liền rụng hai cái răng, ngươi không nhớ rõ à?”
Hình như là, khi đó nàng còn đang thay răng sữa, Đỗ Nhược lắc đầu liên tục: “Ta không nhớ chút nào.”
Rốt cục nhớ tới chuyện mất mặt rồi, Đỗ Dung hé miệng cười, cũng không chọc nàng, cầm lấy chút hạt châu đưa nàng: “Cầm đi đi, nhớ cũng làm cho ta một cái.”
“Được.” Đỗ Nhược vui rạo rực nhận lấy, cáo từ đi.
Đỗ Oanh vẫn không nói gì, lúc này cho bọn nô tỳ thối lui, bảo Đỗ Dung ngồi bên cạnh nàng mới nói: “Phụ thân rốt cuộc nói với ngươi cái gì vậy? Vừa rồi ta không tiện hỏi, hiện giờ ở đây cũng không có người khác, ngươi không cần gạt ta nữa.”
Đỗ Dung nói: “Phụ thân thường xuyên nổi điên, ngươi để ý đến hắn làm gì, hắn có thể có lời gì hay chứ?”
Thấy nàng vẫn là không nói, ánh mắt Đỗ Oanh đỏ lên: “Ngươi là ghét bỏ ta yếu ớt giúp không được gì, đại tỷ, mấy năm nay đều là ngươi chiếu cố ta, nhưng ngươi có chuyện, cho tới bây giờ cũng không chịu nói với ta, ta sao có thể dễ chịu đâu chứ? Ngươi nói, không phải là bởi vì Chương Phượng Dực chứ? Ngày đó ta nghe nói, ở Phù Dung viên hắn đá xúc cúc cho ngươi, ta còn nhìn thấy ngươi làm kiếm tuệ, ngươi chưa bao giờ phạm sai lầm, nhưng hôm nay bộ dạng phụ thân lại hung dữ...”
Không nghĩ tới nàng cẩn thận như vậy, Đỗ Dung buông mắt đóng tráp lại: “Ngươi không cần lo, ta tự có cách.”
Thật sự là Chương Phượng Dực, ngón tay dài nhỏ của Đỗ Oanh đặt ở trên tay cầm, nàng thật sự không nghĩ tới Đỗ Dung sẽ thích nam nhân như Chương Phượng Dực!
Hắn là mã phỉ, Chương gia không có chút căn cơ nào, nhưng Đỗ Dung nhưng lại đích trưởng nữ của Nhị phòng, trong lòng nàng rất rõ ràng, Nhị phòng bọn họ luôn dựa vào đại phòng cho đến nay, sức mạnh có chút không đủ, nhưng nguyên nhân chính là lần này, mới cần bọn họ làm nữ nhi càng thêm cố gắng. Mà nay đệ đệ còn nhỏ, phải dựa vào hắn còn quá sớm, đại tỷ nàng hẳn là nên gả vào nhà cao cửa rộng mới phải.
Đôi mi thanh tú Đỗ Oanh vặn nhéo một cái, nếu nàng gả cho Chương Phượng Dực, một là đắc tội tổ mẫu, hai là lại đắc tội phụ thân, sau này Đỗ Tú gả được tốt hơn nàng, địa vị của mẫu thân lại càng tràn ngập nguy cơ, để Đường di nương chiếm hết chỗ tốt.
Đại tỷ làm sao lại không nghĩ tới những thứ này chứ?
Đỗ Oanh thở dài, dặn dò Đỗ Dung: “Đại tỷ, ngươi chớ vì chuyện này cãi vã với phụ thân, mà nay tổ mẫu cũng không ép ngươi gả vào Bao gia, cũng không cần gấp gáp, tất cả đều có cách cứu vãn.”
Thấy bộ ngực nàng phập phồng, sắc mặt lại trắng thêm vài phần, Đỗ Dung sợ nàng ưu tư quá nhiều, liền nói: “Ta biết rồi, ngươi đừng lo lắng.”
Đỗ Oanh thấy nàng nhận lời, mới rời đi.
Đỗ Dung ném tráp ở trên án đài, nàng đương nhiên cũng là tức giận, không biết rốt cuộc Chương Phượng Dực nói cái gì với Chương lão gia, Chương lão gia vậy mà lại nói loại lời này với phụ thân. Nếu như hắn không thể giải thích rõ ràng, dù cho hắn tốt hơn nữa, nàng cũng sẽ không gả cho hắn.
Liếc mắt nhìn vật liệu thừa cắt hôm qua, vốn muốn làm túi hương cho hắn, hiện tại cũng bỏ đi, nàng tức giận ném nguyên liệu trên đất.
Sau khi chuyển đến Trường An, đây là ngày lễ đầu tiên, Lão phu nhân sai quản sự tự mình đi chợ chọn lựa lá gói bánh ú sớm, lại bảo phòng bếp rửa sạch sẽ, hong khô ở trong sân.
Rất xa đã có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt.
Chẳng qua Đỗ Nhược có chút lo lắng bánh ú làm xong sẽ hỏng, dù sao thời tiết đã bắt đầu ấm áp rồi, Hạc Lan cười nói: “Nghe nói chỉ là làm một phần, đợi đến đoan ngọ còn muốn làm nữa, còn nữa a, bánh ú nấu xong ngâm trong nước mỡ, có thể cất được mấy ngày, hương vị cũng càng thơm hơn đây.”
Đỗ Nhược nghe thấy thèm ăn, đang suy nghĩ dùng gạo nếp làm bánh ú thịt, vừa đi vẻ mặt thiếu chút nữa đâm tới trên ngón tay, nàng sợ tới mức vội vàng buông để xuống, ăn chút điểm tâm ổn định kinh hãi, lại hỏi Ngọc Trúc: “Chỗ Đại tỷ không có chuyện gì chứ?”
Còn lo lắng cho Đỗ Dung, nàng bảo Ngọc Trúc không có chuyện gì cũng tìm đại nha hoàn Nguyệt Quế của Đỗ Dung tán gẫu việc nhà.
Ngọc Trúc thật ra có chút kỳ quái, cũng không biết cô nương nhà mình nghĩ cái gì, nàng trả lời: “Đại cô nương gần đây thêu thùa may vá, hôm qua đã làm xong năm cái túi hương, không thấy có chuyện gì phiền lòng, còn nói hôm nay ăn trưa còn ăn nhiều hơn nửa bát đây này.”
Như vậy cũng tốt, Đỗ Nhược thở dài một hơi, lau tay không ăn nữa, Đỗ Dung làm năm cái, nàng mới làm hai cái, thật có chút nóng ruột, chớ để bị nói trúng, ngay cả làm đưa cho tổ mẫu cũng làm không kịp.
Hạc Lan trợ thủ cho nàng.
Nàng đang tập trung tinh thần, tâm thần thanh tĩnh, Đỗ Lăng cười tít mắt đi vào nói: “Thật sự là hiếm thấy, ta nói một ngày chưa ra khỏi cửa đâu, thì ra là đang làm cái này, có phần của ta không?”
“Cầm lấy đi.” Đỗ Nhược ném cho hắn một cái dây trường mệnh.
Sợi tơ ngũ sắc đan cực kỳ tinh xảo, mỗi một đoạn ngắn liền gắn một viên hạt châu nho nhỏ, rất là xinh đẹp, Đỗ Lăng để trên cổ tay như họa, cười nói: “Tay ngươi khéo hơn trước kia nhiều, trước kia là sao sẽ nghĩ đến gắn hạt châu chứ.”
Đỗ Nhược khẽ giật mình: “Ngươi thích à?”
“Đúng vậy a, có cái gì không thích à?”
Nghĩ đến Đỗ Tú nói, Đỗ Lăng là nam nhi sẽ không thích loại sáng lấp lánh này, Đỗ Nhược cười khúc khích, quả nhiên là ca ca thân nhất của nàng, nàng làm cái gì hắn cũng không chê.
Thấy Đỗ Nhược đang thêu hoa, Đỗ Lăng đi tới, nghiêng người dựa vào trước án quan sát, trôi qua một lát nói: “Nếu không ngươi cũng đan cho Hạ đại ca dây trường mệnh đi, mẫu thân nói hắn lẻ loi một mình, đoan ngọ cũng không có ai ở cùng, bảo ta mời hắn ngày cái kia tới dùng cơm, khẳng định cũng không có người nào tặng hắn dây trường mệnh.”
Đỗ Nhược nói: “Ta đâu có rãnh rỗi, không thấy ta bận rộn đâu à?”
“Cũng chỉ là dây trườngmệnh, có thể tốn bao nhiêu thời gian của ngươi?” Đỗ Lăng nói, “Không chừng hắn qua hết lễ lại phải đi đánh giặc đấy, Lan Châu ngươi biết không? Đi qua đó lại hết hơn nửa năm.”
Tay nàng dừng một chút.
Kể từ khi nàng biết được tương lai của hắn, sau khi thử hòa hảo với hắn, dường như hết thảy cũng rất thuận lợi, mặc dù hắn vẫn lạnh lùng, nhưng không có mâu thuẫn, nếu nàng giống như ca ca, coi hắn như bằng hữu kết giao thủa nhỏ, như nửa người thân, cố gắng tặng cái dây trường mệnh cũng không sao.
Nàng suy nghĩ một chút rồi đáp ứng.
Đợi đến tiết Đoan Ngọ, thành Trường An vô cùng náo nhiệt, nghe nói Triệu Kiên buổi chiều muốn cùng hoàng hậu, các hoàng tử đi sông thuỷ vận ngoài thành xem thuyền rồng, cửa thành người đến người đi, ngựa xe như nước, rất nhiều người ta phải đi ven sông thật sớm, chiếm được vị trí, an vị ở chỗ non xanh nước biếc, cử gia đoàn tụ.
Đỗ gia lại quyết định ăn trưa xong mới đi, Lão phu nhân cũng không thích ngồi dưới đất ăn uống tiệc tùng.
Bởi vì là ngày lễ, Đỗ Nhược ăn mặc trang điểm kỳ công một phen mới đi ra ngoài, định đi đến chỗ tổ mẫu thỉnh an, đến lúc đó cùng bọn tỷ muội tặng lễ vật, cười cười nói nói dùng bữa cùng nhau.
Ai ngờ dọc theo Hải Đường lâm, lại gặp phải Đỗ Lăng cùng Hạ Huyền.
Nhìn thấy muội muội, Đỗ Lăng cười nói: “Ta biết ngươi tới muộn, quả nhiên bị ta đoán đúng.”
Đỗ Nhược sẵng giọng: “Cũng không phải là chúc tết đầu năm.” Nàng nhìn về phía Hạ Huyền, không có cách nào không chú ý được, thời tiết hoa khoe đua sắc bực này, mọi người ăn mặc rất là tươi đẹp, duy chỉ có hắn màu đen, thon gầy cao ngất, giống như kiếm ra khỏi vỏ, tản ra hàn khí.
Thật không biết hắn mặc áo bào màu khác, sẽ là cái dạng gì.
Nàng hướng hắn thi lễ, kêu: “Huyền ca ca.”
Tiểu cô nương trong ánh nắng, áo lam váy trắng, vạt tay áo thêu đầy hoa đinh hương màu hồng, nàng nhoẻn miệng cười, hoa kia liền nở rộ, tản mát ra mùi hương nhè nhẹ.
Đỗ Lăng liếc mắt nhìn muội muội xinh đẹp, lộ ra dây trườngmệnh mang trên cổ tay nói: “Nhược Nhược khéo tay không? Ta bảo nàng cũng đan cho ngươi một cái!”
Hạ Huyền hiển nhiên là không nghĩ tới, hắn nhìn về phía Đỗ Nhược, ánh mắt nhẹ nhàng, giống như dưới ánh mặt trời có thể thấy được dòng suối trong suốt.
Hắn là có chút cao hứng sao? Đỗ Nhược cười rộ lên: “Đúng vậy, cũng làm cho ngươi một cái đây này.” Nàng duỗi tay lấy, dây trườngmệnh bỏ vào trong lòng bàn tay, lắc lư trên không trung.
Hắn đi tới, nhận lấy từ trong tay nàng, thấy phần đuôi có một chuỗi hạt châu buông xuống, động tác là có chút ngưng trệ, hắn thật sự không nghĩ đến, nàng đan dây trường mệnh hoa lệ như vậy, dường như còn xinh đẹp hơn của Đỗ Lăng một chút. Hắn thản nhiên nói: “Dây trường mệnh phức tạp như vậy, ta sợ là không biết mang.”
“Vẫn mang giống như bình thường a.” Đỗ Nhược nói, “Chỉ là hạt châu ở mặt sau mà thôi.”
“Vậy sao?” Hắn cầm dây trường mệnh trả lại, “Ngươi làm, ngươi tới mang.”
(*) 长命缕
[cháng mìng lǚ] trường mệnh lũ: Tên khác “Tục mệnh lũ”, “Tị binh tăng”, “Ngũ sắc ti”, “Trường mệnh thọ tuyến”, “Trường mệnh tỏa” v.v…, vật biểu tượng kiêm đồ trang sức của tiết Đoan Ngọ. Mùng năm tháng năm âm lịch, phụ nữ con gái dùng sợi tơ hoặc sợi len năm màu đỏ vàng xanh trắng đen, buộc trên cánh tay, cổ tay trẻ em ( nam trái nữ phải); hoặc treo ở trước ngực, màn, nôi của trẻ em. Dựa theo cách nói, sợi tơ năm màu tượng trưng con rồng ngũ sắc, có thể tránh được bệnh dịch, khiến người khỏe mạnh trường thọ.Dây trường mệnh
Dây trường mệnh