Chương 2: Mặc kệ thiên hạ, trong mắt y chỉ có một mình Cố Lăng Tiêu

Máu nhuộm đỏ bậc thềm ngọc bích, trước đại điện vô số tu sĩ đều đang chĩa kiếm vào một người.

Những vị tu sĩ này đứng đầu phái Thiên Diệp, thừa cơ bóng đêm buông xuống đã phá vỡ kết giới bên dưới chân núi, trên đường lên đây thẳng tay chém gϊếŧ các tay sai của Vọng Thiên Tôn. Hiện giờ, tiến triển của bọn họ rất thuật lợi, xác chết của các yêu quái nằm la liệt ngoài điện, còn Cố Lăng Tiêu giờ đơn thương độc mã.

Thế nên trưởng môn phái Thiên Diệp vô cùng đắc ý, nếu hôm nay có thể diệt trừ Vọng Thiên Tôn thì hắn đã lập được công lớn, chắc chắn sẽ có thể trở thành thủ thống lĩnh trăm phái.

Trên bậc thang là một nam nhân cao lớn với chiếc áo choàng dài chạm đất, những ngón tay lộ ra dưới tay áo của hắn màu trắng không chút huyết sắc. Đôi mi mỏng rủ xuống, thái độ bất cần cười lớn: “Muốn gϊếŧ ta sao?” Giọng nói khan khan, lạnh lùng mang theo một chút giỡn cợt: “Một lũ phế vật không nhìn ra sao, các ngươi dọc đường chém gϊếŧ đấy đều là vài con rối thôi.”

Mùi máu tanh tứ phía đột nhiên biến mất, mấy thi thể trên mặt đấy đã biến thành những khúc gỗ mục nát cùng với vàng mã, máu tươi đặc lại thành một đóa lăng tiêu.

Không biết vị tu sĩ nào la lên “Không ổn rồi”, cả đám người hoảng loạn lùi lại. Hóa ra đối thủ mà họ lao lực loại trừ chỉ là một vật chết mà Cố Lăng Tiêu tiện tay bịa ra.

“Cố Lăng Tiêu!” Một kiếm tu dẫn đầu quát lớn: “Đừng giở trò vặt vãnh nữa, hôm nay trăm phái quy tụ để trừng trị yêu ma, ngươi chết chắc rồi.”

Cố Lăng Tiêu híp mắt nhìn hắn ta một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra người này chính là Hoắc Liễu. Lần trước khi vừa tới điện Đăng Tiên đã đến lấy lòng hắn, cầu xin muốn được làm chưởng môn phái Thiên Diệp.

Ôi, cái được gọi là danh môn chính phái thì ra cũng là người hai mặt.

Hoắc Liễu bị Cố Lăng Tiêu nhìn chằm chằm, trong lòng sợ hãi nhưng vì để giữ vững khí thế lại nghểnh cổ lên nói: “Trời đất chứng giám, ngươi sẽ bị trời phạt, không thể chết tử tế được!”

Những người khác được kí©h thí©ɧ, cũng nhao nhao lên, hùng hồn hô: “ Đúng vậy, trời đất chứng giám.”

“Ngươi… ngươi còn khi sư diệt tổ, giam cầm tiên trưởng Vân Thanh!”

“Ma đầu nhà ngươi, uổng công làm người.”

Từng tôi danh tày trời đổ lên đầu hắn. Cố Lăng Tiêu khép tay áo lại, im lặng nhìn xuống, nhưng tâm trí hắn khẽ lay động khi nghe được bốn chữ “tiên trưởng Vân Thanh”. Hắn nghĩ bên ngoài ồn ào thế này, sư tôn sẽ không nghỉ ngơi được.

“Suỵt, dám nói nữa ta sẽ cắt lưỡi từng người một.”

Nói xong hầu hết mọi người đều sợ hãi mà ngập miệng lại, duy chỉ có một người căm giận nói: “Ta thấy Trì Ninh cũng là đồ ti tiện, làm sao có thể không biết xấu hổ mà cùng với đồ đệ mình…”

Âm thanh biến mất.

Cố Lăng Tiêu vứt ra một chưởng khiến cái tên nhiều lời kia mất mạng. Giống như nghiền chết một con kiến. Tiên môn trăm phái người người đều kinh sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ trong nửa tháng không gặp mà thân thủ của Cố Lăng Tiêu đã tiến bộ như vậy, hắn có thể dễ dàng diệt sạch các tu sĩ Kim Đan hậu kì. Cho dù Giải Cửu Trạch, phong chủ đời trước của Thốc Ngọc Phong còn sống, e rằng tỷ lệ chiến thắng tên yêu ma này cũng không thể vượt quá 3 phần.

Cố Lăng Tiêu liếc nhìn các tu sĩ đang trầm ngâm, đột nhiên cảm thấy vô vị.

“Toàn bộ Đại lục Tinh Trầm đều là của ta. Các ngươi như con kiến phải chạy trốn khắp nơi, còn thường tụ lại với nhau nói mớ cái gì mà giúp đỡ chính đạo. Không bằng giờ tới chấm dứt ở đây,” Một làn sương đén sáng lên trong lòng bàn tay của hắn, “Ai trong các ngươi có khả năng gϊếŧ ta, tới luôn đi.”

Bên dưới bậc thang các đối thủ đều im lặng. Mãn bối Hắc Liễu mình đầy mồ hôi lạnh, lần này hắn dám trở thành người dẫn đầu là vì nghe nói Cố Lăng Tiêu tu luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma, gần đây đều trốn trong điện Đăng Tiên dưỡng thương.

Nhưng lúc này ngay cả nửa phần tẩu hỏa nhập ma cũng chẳng có mà ngược lại uy lực không ai bì kịp.

“Bày kiếm trận!” Hoắc Liễu căng da đầu ra lệnh.

Ba mươi sáu người trẻ tuổi mặc áo bào trắng tung kiếm bay lên không trung tạo thành một trận băng ấn màu xanh, là băng luân trận pháp.

Băng luân trận pháp là một bí thuật của Thốc Ngọc Phong, có thể mượn áp lực từ nước và gai băng để kết hợp ba mươi sáu thanh kiếm thành một, thẳng tắp đâm thủng cơ thể con người.

Con ngươi của Cố Lăng Tiêu từ từ ngưng tụ thành màu đỏ như máu, hắn nâng lòng bàn tay lên, nội lực khuấy động không khí xung quanh, đột nhiên gió nổi lên làm cát cùng sỏi đá bay mù mịt.

“Không ổn rồi, hắn lại sắp phát cuồng!” Trưởng lão của Vạn Cổ Môn lùi về sau vài bước, còn chưa thật sự ra tay mà đã co rúm lại. Mặc dù ở trạng thái bình thường Cố Lăng Tiêu rất mạnh nhưng nếu tâm trạng tốt hắn có thể tha mạng cho đối thủ.

Nhưng khi con ngươi chuyển sang màu đỏ là lúc vô cùng hung bạo, nhất định phải tàn sát đến thây chất thành núi máu chảy thành sông, không chừa một ai.

Mặt đất rung chuyển, từng cơn gió bủa vây lấy mặt đât như muốn kéo con người vào bầu trời đêm, từng viên đá đều phát ra tiếng vù vù.

Những con rối đang dang ra móng vuốt sắc nhọn chui lên từ mặt đất, được Cố Lăng Tiêu điều khiển chém gϊếŧ mọi người. Những con rối được làm từ vật chết không thể gϊếŧ sạch, bọn họ một đao chặt bỏ đầu con rối, trong chốc lát chúng trở lại nguyên hình và tiếp tục tấn công.

Thắng thua đều có thể phán đoán được.

Người xung quanh Hoắc Liễu càng ngày càng ít, hắn đỡ trái hở phải, toàn thân bị trọng thương. Chỉ có thể dựa lưng vào nhau xếp thành vòng tròn nhỏ mới có thể tồn tại, hầu như không thể chống lại công kích của yêu ma.

Nếu cứ tiếp tục như vậy... tất cả đều không thể sống sót ...

Cố Lăng Tiêu không chút để ý mà nhìn chằm chằm vào tình hình trận chiến, cảm thấy hơi phiền chán. Bàn tay phải thon dài đưa lên, chỉ cần cử động ngón trỏ là có thể biến tất cả những người ở dưới kia thành phế vật.

Nhưng cổ tay hắn lại bị một mảnh lụa trắng trơn quấn lấy. Sự đυ.ng chạm như nước hồ lạnh khiến Cố Lăng Tiêu có chút dao động.

“Tại sao người lại ra đây?”

Trì Ninh dùng Linh Tê quấn lấy cổ tay của nam nhân, đi vài bước đến bên cạnh Cố Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, đừng để bị tâm ma khống chế.”

“Nhìn ta.” Trì Ninh cầm tay nam nhân, chậm rãi đem linh lực bản thân truyền cho hắn. Nội lực ôn hòa tinh khiết không ngừng khơi thông linh lưu bạo loạn trong cơ thể Cố Lăng Tiêu.

Đôi đồng tử đỏ như máu dần dần mờ đi.

Cố Lăng Tiêu nhìn đôi mắt ngọc tỏa sáng ấy, hắn nghe thấy Trì Ninh hé môi nói: “Đầu còn đau không?” Cố Lăng Tiêu trong phút chốc dao động.

Ở trong lòng hắn, Trì Ninh luôn là người đầu tiên trong thiên hạ, còn hắn Cố Lăng Tiêu chỉ xếp thứ hai.

Bây giờ Trì Ninh vậy mà lại hỏi hắn: Có đau không.

“Không đau.” Lòng bàn tay của Cố Lăng Tiêu hướng ra, trong đó xuất hiện một đóa lăng tiêu, “Cho người”.

Đêm tối nặng nề, huyết khí tràn ngập, hắn lại tặng cho Trì Ninh một đóa hoa nở rộ. Đuôi mắt Trì Ninh nhàn nhạt ý cười, ngón tay phải cầm lấy hoa, tay trái xòe ra, chỉ thấy Đạp Hồng Kiếm biến ảo trong lòng bàn tay Trì Ninh, lưỡi kiếm mỏng manh chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Nội lực đan điền của Hoắc Liễu đã cạn kiệt, ho một ngụm máu lớn từ cổ họng. Hắn nghĩ rằng hắn nhất định là phải chết, nhưng kinh ngạc khi thấy đám ác quỷ bốn phía đang rút lui!

Xoay chuyển tình thế.

Hăn ngước mắt lên lại thấy Trì Ninh cùng Cố Lăng Tiêu đang đứng cạnh nhau.

“Hừ! Thật hèn hạ”, một vi nữ tu sĩ bên cạch Hoắc Liễu mắng Trì Ninh. “Nuôi dạy một đồ đệ người không ra người quỷ không ra quỷ, lại còn để nó đi tàn sát Thốc Ngọc Phong, khổ cho ta khi trước đây gọi ngươi một tiếng sư thúc, giờ ngẫm lại thấy thật ghê tởm. Sao nào, làʍ t̠ìиɦ nhân của Cố Lăng Tiêu thoải mái lắm đúng không?”

“Không bằng ngươi một kiếm gϊếŧ ta, ít ra ta còn cảm thấy sạch sẽ một chút, không cần xem các ngươi cấu kết với nhau làm chuyện dơ bẩn!”

Lời chửi rủa ác độc như vậy phát ra từ miệng của một sư điệt từng được mình dạy dỗ, trong mắt Trì Ninh thoáng hiện lên một chút đau khổ, rồi y đứng trước Cố Lăng Tiêu: “Ta, Trì Ninh, thỉnh được xóa tên khỏi Thốc Ngọc Phong. Từ nay trở đi sẽ không còn là Vân Thanh nữa. Các vị không cần phải vì ta mà hao tổn sức lực.”

“Nếu muốn lấy mạng Cố Lăng Tiêu, trước hết phải bước qua xác ta.”

Ngón tay như ngọc nắm lấy Đạp Hồng Kiếm, ánh mắt thanh lãnh đảo qua, rõ ràng y vẫn là Vân Thanh nổi danh Cửu Châu năm nào.

Chỉ là trái tim của y đã bị dằn vặt qua lại mấy lần trong chảo dầu, xé nát, tàn tạ cũng không còn bao nhiêu, vậy giao cho Cố Lăng Tiêu thôi.

“Trì Ninh, ngươi thật sự muốn trái với lẽ thường, cấu kết cùng với tên yêu ma đó sao?”

Giờ phút này, Trì Ninh quên mất thiên hạ, chỉ muốn ở cạnh Cố Lăng Tiêu.

Y nợ Cố lăng Tiêu rất nhiều, không biết phải bao nhiêu năm mới có thể trả lại được một chút.

“Xin lỗi, ta có thẹn với thiên hạ.”

Nhưng ta không muốn lại thẹn với Cố Lăng Tiêu.