Chương 1: Điện Đăng Tiên – Xiềng xích cùng dâʍ ɭσạи

Lúc bọn họ vẫn còn đang nghỉ ngơi thì bọn linh cẩu với chiếc bụng đói cồn cào xông tới.

Cố Lăng Tiêu ấn Trì Ninh xuống giường, những ngón tay thon dài từ phía sau lưng bóp chặt cái cổ yếu ớt của con mồi, phía dưới tiếng xung đột càng thêm ác liệt: “Bọn ngu ngốc tự xưng là danh môn chính phái kia lại đến nữa rồi.” Mặt mày của nam nhân kia hiện lên vẻ lạnh lùng: “Vừa hay bọn tiểu quỷ dưới lòng đất đang đói, cứ đem bọn chúng đi làm thành thức ăn trên mâm.”

Toàn thân Trì Ninh hồng nhạt, y phục trắng bị xốc lên tận khuỷu tay, đang cố kéo xuống: “Ngươi từng nói, từng nói sẽ hối cải…”

“Hối cãi?” Cố Lăng Tiêu như vừa nghe được một câu chuyện rất hài hước, “ Sư tôn tốt của ta à, có phải cái khóa sắt của điện Đăng Tiên này làm người hồ đồ rồi không? Nếu bây giờ ta hối cải, những kẻ ở ngoài điện kia sẽ đem ta băm thành trăm mảnh cho hả giận đấy.”

“Trước đó thiếu suy nghĩ mà đồng ý, chỉ vì đêm đó người ở trên giường rất nghe lời.”

“Ta hối cải, có ai ở sau chống lưng cho ta đâu chứ?”

Cố Lăng Tiêu, kẻ ngông cuồng khiến cả thiên hạ lẫn thiên tôn phải khϊếp sợ. Hắn có thể biến vật chết trở thành con rối để sử dụng. Bất cứ nơi nào hắn đi qua, thây chất thành núi máu chảy thành sông.

Có tin đồn rằng Cố Lăng Tiêu từng bái trưởng môn Vân Thanh ở Thốc Ngọc Phong làm sư, sau đó có oán hận rất lớn đối với tiên sư Vân Thanh. Khi đã nắm được quyền lực, hắn đã san phẳng Thốc Ngọc Phong, chém gϊếŧ tất cả các đồ đệ trong môn phái trên đỉnh núi, đồng thời bắt sư tôn cũ làm tù nhân trên giường, hằng đêm ân ái.

Cố Lăng Tiêu kéo eo nhỏ của Trì Ninh lại, đem mỹ nhân ngọc ngà này ôm vào trong lòng.

Bị khi dễ quá đáng, Trì Ninh không khỏi nghẹn ngào kêu lên một tiếng, thanh âm nhẹ nhàng lưu luyến tựa như đóa quỳnh nở rộ trong đêm xuân.

Vị sư tôn yêu quý của Cố Lăng Tiêu đã bị ép đến cực điểm, hắn ngẫm nghĩ mà tăng thêm lực, nhưng lại nhìn thấy Trì Ninh đang cắn chặt môi dưới, nửa âm thanh cũng không phát ra.

“Ta thật sự muốn khoét chỗ này để xem nó có làm bằng đá hay không, đã bị giam cầm mà vẫn còn làm bộ thanh cao cho ai xem?!” Bàn tay của Cố Lăng Tiêu dán chặt vào l*иg ngực của Trì Ninh, nguy hiểm mà vuốt ve, “Sư tôn, người đã nhìn thấy trái tim của ta, chính tay người cắt nó ra, máu chảy theo xương cổ tay người, nhuốm đỏ cả chiếc áo choàng của đạo sĩ.”

Trái tim Trì Ninh như bị bóp chặt, y gục xuống nói: “Đừng, đừng nói ... cầu xin ngươi.”

“Vì cái gì mà không được nói? Ta có một số chuyện không nhớ rõ còn phải nhờ sư tôn nói cho ta biết, đồ đệ người năm đó bao nhiêu tuổi? Bị cắt tim có đau không?”

“Xin lỗi…”

“Học được cách xin lỗi rồi sao, hiếm thấy thật.” Cố Lăng Tiêu lạnh lùng chế nhạo.

Không có âm thanh nào phát ra từ người trong tay hắn, Cố Lăng Tiêu nắm cằm Trì Ninh buộc y ngẩng đầu lên. Chỉ có một vài sợi tóc dính vào má, và một vài giọt nước mắt đọng dưới đôi mắt đỏ bừng của y.

Vậy mà lại đang khóc.

Cố Lăng Tiêu thích tìm mọi cách để khiến Trì Ninh khóc trên giường. Nhưng xương cốt của Trì Ninh cứng đến mức cho dù có cắn ra một ngụm máu, y cũng có thể chịu đựng không thốt lên một tiếng nào.

Hôm nay, y khóc vì buồn chuyện cũ, nhưng Cố Lăng Tiêu lại không cảm thấy vui chút nào.

“Hiện tại thu tay lại còn kịp, tội danh ngập trời này ta cùng ngươi gánh vác, ta sẽ giúp ngươi định hình lại tiên cốt, nâng cao tu vi lên một chút…”

“Đủ rồi!”

Cố Lăng Tiêu lớn tiếng cắt ngang.

Thật nực cười, người này đã tự tay hủy bỏ xương cốt, phá bỏ tu vi toàn thân, giờ lại thuyết phục hắn chuộc tội?

Không thể nào.

Sau khi Cố Lăng Tiêu phát tiết xong, mặc kệ sống chết của người trên giường, hắn bình tĩnh đứng dậy chỉnh đai lưng. Dáng người hắn cực chuẩn, những đường cơ bắp mượt mà ẩn chứa sức mạnh bạo phát nguy hiểm.

“Ta đi ra ngoài giải quyết đám phế vật kia, người chờ ta quay lại.”

Trì Ninh mệt đến mức ý thức lẫn lộn, mơ mơ màng màng đáp lại. Mái tóc trải dài ra quấn lẫn trong đám chăn gấm, thân hình gầy guộc chỉ có thể đem chăn bọc thành một cục nhỏ.

Y quá gầy giống như một chú mèo đáng thương. Cố Lăng Tiêu cảm thấy có chút hụt hẫng trong lòng, trước khi rời đi, hắn nói: “Tối nay làm vài món người thích ăn, đừng có mà chết ở điện Đăng Tiên này.”