Giọng điệu của em ấy rất bình tĩnh, không thể nghe ra bất cứ điều gì kì lạ.
Nguyên Nhược lấy sữa ra, rót vào một cái ly, đặt ở trên bàn, không chút để ý nói: "Uhm, đi liên hoan nên về muộn".
Những lúc bình thường hiếm khi mọi người có thể tụ tập, khó lắm mới tìm được thời gian để gặp nhau, chắc chắn là sẽ không cơm nước xong xuôi liền rời đi.
Thẩm Đường giở nắp nồi, khuấy cháo trắng bên trong, ừm một tiếng.
Có thể là do tối hôm qua nằm mơ ngủ không ngon, cả ngày nay tinh thần của Nguyên Nhược có chút kém, đến buổi chiều liền cảm thấy đuối, thân thể mệt mỏi.
Cô đến cửa hàng một chuyến, sau nửa ngày bận rộn mới lái xe về nhà, sửa soạn chuẩn bị một chút rồi lại ra ngoài.
Trước đó, cô đã trả lời tin nhắn của Dư Tuyền, đại ý là gần đây cô không có thời gian, để xem sau.
Có một số việc Nguyên Nhược đã sớm nhìn ra, không phải cái gì cũng không hiểu. Cô tiếp xúc với Dư Tuyền mấy lần ít nhiều gì cũng nhìn ra được ý tứ của đối phương.
Sự giao tiếp giữa những người trưởng thành vô cùng thực tế và trực tiếp, sẽ không còn sự thuần túy ban sơ.
Dư Tuyền nhận được tin nhắn WeChat của cô cũng không hồi âm lại.
Trước khi lái xe, Nguyên Nhược lấy điện thoại di động ra xem, liền nhận được tin nhắn định vị của chị Văn gửi tới. Địa điểm tổ chức bữa tối này ở nhà hàng Nhật nằm ở phố Bắc, họ đã đặt một phòng riêng lớn, chị Văn nói cô dẫn theo Thẩm Đường đi cùng chứ để em ấy ở nhà một mình, không tốt lắm.
Nguyên Nhược suy nghĩ một chút, đáp lại.
Mở cửa vào nhà, trong phòng khách không có ai, Thẩm Đường đang ở trong phòng sách ôn bài.
Nguyên Nhược gõ cửa, sau khi nghe người kia đáp lại mới nhẹ giọng nói: "Thẩm Đường, có muốn cùng nhau đi ăn cơm không?"
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị mở ra.
"Ăn ở đâu?"
"Phố Bắc, nhà hàng Nhật ở ngay ngã ba", Nguyên Nhược nói thêm: "Em đi không?"
Thẩm Đường không biểu hiện gì đặc biệt, chỉ giật giật góc áo rồi gật đầu: "Đi. Chị chờ em hai phút, em thay quần áo".
Nguyên Nhược còn tưởng rằng em ấy sẽ không đi nên chỉ định hỏi thử thôi, dù sao thì mấy lần trước Thẩm Đường đều không đi, muốn ở nhà học bài hoặc là có chuyện phải làm.
Thẩm Đường biết những người bạn đó, nhưng tuổi tác chênh lệch, những người khác đều là dân đang đi làm chỉ có em ấy là sinh viên, đến đó cũng không có chuyện gì để nói, trên căn bản đều là ngồi chơi điện thoại di động hoặc là đi dạo khắp nơi, nói chuyện cũng không được mấy câu.
Em ấy đồng ý ngay như vậy làm cho Nguyên Nhược có chút ngoài ý muốn.
"Không vội, chị còn phải trang điểm một chút, lát nữa mới đi".
Sáu giờ rưỡi đi ra ngoài, đến nhà hàng vừa lúc bảy giờ.
Có khá nhiều người ở đó, Hà Dư và Khương Vân đã đến, họ cũng đưa bạn gái đến. Nguyên Nhược chào hỏi họ, hàn huyên một hồi, cảm ơn sự giúp đỡ của Khương Vân.
Ba người các cô quan hệ không tệ, họ đã hỗ trợ lẫn nhau trong những năm qua, tất nhiên, Khương Vân cùng Hà Dư đã giúp đỡ Nguyên Nhược nhiều hơn. Cuộc sống của Nguyên Nhược trôi qua không quá thuận lợi như những người khác.
Thẩm Đường tương đối trầm mặc, không tán gẫu nhiều, một lát sau liền đi ra ngoài hít thở không khí thay vì đứng ở chỗ này.
Trong khoảng thời gian này, chị Văn có tới nói chuyện với các cô.
"Ủa sao tiểu Đường không tới?", chị Văn tò mò nhìn xung quanh hỏi.
"Ở bên ngoài", Nguyên Nhược nói: "Em ấy vừa mới đi ra ngoài".
Chị Văn cười, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, thấp giọng nhắc nhở: "Mà này, Dư Tuyền cũng đến đó, chắc sắp tới rồi".
Nguyên Nhược giật mình, cô hoàn toàn không biết chuyện này.
Chị Văn vẫn không biết tiến triển của hai người như thế nào, nghĩ lần trước ở biệt thự vẫn ok, cho rằng hai người có thể tiến triển nên mới không báo trước với cô.
Dư Tuyền không phải người trong vòng bạn bè bọn họ, chỉ là bạn của chị Văn, lần này cô ấy đến đây tự nhiên không phải là vì muốn tụ hội với các cô rồi.
Nghe nói như thế, Nguyên Nhược không có gì để nói, hiện tại cô cũng không hiểu được suy nghĩ của chính mình, trong lòng đối với Dư Tuyền không có cự tuyệt, mấy lần tiếp xúc cũng có thể cảm giác được đối phương là người tốt nhưng hai ngày nay cô lại cảm thấy không giống với lúc trước.
Có thể nguyên nhân do hai người ở cạnh nhau quá mức bình thản, cũng có thể vấn đề xảy ra ở bản thân cô.
Cô vẫn nhớ lần trước đến nhà hàng Quảng Đông ăn tối, cú điện thoại mà Dư Tuyền nhận được và ra ngoài nghe, thật ra lúc đó cô thoáng nhìn thấy ID người gọi, chỉ hiển thị một dãy số, không có tên ghi chú nhưng cô giả vờ như không nhìn thấy nó.
Dư Tuyền đi ra ngoài rồi mới nghe máy, không hỏi đối phương là ai cũng không có nhanh chóng cúp máy, thay vào đó, cô ấy cau mày trả lời điện thoại rất lâu.
Người gọi điện thoại tới phải là người quen, hơn nữa cùng Dư Tuyền có mối quan hệ nào đó nhất định, có lẽ là người quen cũ, hoặc là gì đó, nói chung khẳng định đã xảy ra chuyện gì nên mới không lưu số vào danh bạ.
Có một số việc không tiện nói trực tiếp, quan hệ hai người cũng không tới mức độ có thể hỏi. Nguyên Nhược trong lòng hiểu hết nhưng cô không nói rõ thôi, cô không có ý kiến
gì nhiều với hành động của Dư Tuyền, đó cũng là lẽ thường mà, nhưng sau khi nghe tin Dư Tuyền cũng sẽ đến đây thì cô bỗng dưng sinh ra cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Nguyên Nhược không có biểu hiện ra, chỉ gật đầu.
Không lâu sau, Dư Tuyền xuất hiện với một chiếc túi xách nhỏ màu đen và đẩy cửa vào. Chị Văn vẫn còn ở đây, vì vậy chị ấy nhanh chóng vẫy tay khi thấy người tới, để Dư Tuyền tới đây ngồi.
Hàn huyên hai câu, chị Văn đã đẩy Nguyên Nhược đến trước mặt Dư Tuyền, không muốn đứng đây làm kỳ đà cản mũi nên chị ấy lấy cớ muốn tìm người khác nói chuyện mà đi, tiện thể lôi kéo Khương Vân cùng Hà Dư đi luôn.
"Hai người nói chuyện trước, tụi chị sẽ tìm Vân Xảo".
Trong căn phòng riêng náo nhiệt, mọi người đang tán gẫu và cười nói, có điều Nguyên Nhược và Dư Tuyền ở cạnh nhau vẫn lặng ngắt như cũ.
Dư Tuyền nhẹ giọng nói: "Tôi đến không có nói trước, em đừng để ý nhé".
Nguyên Nhược sửng sốt một hồi, đáp: "Không có đâu".
Dư Tuyền cười cười, chuyển chủ đề.
Họ nói chuyện phiếm một lúc, đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Chỉ chốc lát sau nhân viên của nhà hàng mang thức ăn vào, tất cả mọi người lần lượt tìm một chỗ ngồi xuống, Nguyên Nhược cùng Dư Tuyền cũng đi tới. Lúc sắp đến nơi, cửa phòng riêng lại bị đẩy ra, Thẩm Đường từ bên ngoài đi vào, ánh mắt khẽ động, cô ấy đột nhiên gọi Nguyên Nhược, sau đó bước tới đứng bên trái Nguyên Nhược.
Nguyên Nhược quay đầu nhìn, thấy Thẩm Đường đứng một mình, liền nói: "Ngồi ở chỗ này, mau ngồi đi."
Ngồi ngay sát bên cạnh cô.
Thấy vậy, Dư Tuyền cũng chào hỏi Thẩm Đường, ân cần nói: "Tiểu Đường, đã lâu không gặp."
Hai người chỉ gặp nhau một lần tại biệt thự thuê ngày đó, cũng không thường xuyên tiếp xúc với nhau, lần này là lần thứ hai gặp mặt.
Phản ứng của Thẩm Đường rất bình thản, không nhanh không chậm nói: "Cô Dư, đã lâu không gặp".
Cũng không có xưng hô như gọi mấy người Hà Dư mà là lãnh đạm, xa lạ và thờ ơ.
Bữa liên hoan kéo dài khoảng một giờ, sau khi kết thúc liền đi đến một câu lạc bộ gần đó.
Chủ câu lạc bộ là bạn của Khương Vân, đã sớm chuẩn bị tốt một phòng riêng cho bọn họ, cứ việc đến đó thôi. Nó nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, đoạn đường tấc đất tấc vàng, gian phòng rộng lớn, có thể đánh bi-a, chơi bài.. Cũng có thể ra ban công ngồi uống rượu chill chill quan sát toàn bộ cảnh đêm thành phố, nói chung có thể làm rất nhiều hoạt động.
Nguyên Nhược chơi bài như thường lệ, đúng dịp ngồi cùng bàn với Vân Xảo.
Có người gọi Thẩm Đường đến để chơi bi-a cùng nhau.
Thẩm Đường không từ chối, chơi xong hai ván liền không dấu vết mà nhìn về phía bên kia.
Dư Tuyền không đi cùng những người khác, mà đứng ở bàn của Nguyên Nhược xem bài. Thỉnh thoảng, những người trong bàn cũng nói chuyện với cô ấy vài câu, tình cờ còn có thể đề cập tới Nguyên Nhược, lời nói luôn có chủ đích gán ghép.
Thẩm Đường buông tầm mắt, dừng việc nhìn về phía bên đó.
Không lâu sau, người phụ nữ đang chơi bi-a vẫy vẫy tay ra hiệu, nhiệt tình hướng bên kia hỏi: "Dư Tuyền, có muốn đến đây đánh vài ván không?"
Dư Tuyền quay đầu nhìn sang.
Người phụ nữ lại nói: "Đừng đứng cả buổi như vậy, tới đây chơi đi".
Vì khó từ chối nên Dư Tuyền đi tới. Người phụ nữ đưa cho cô ấy cây cơ và cười nói, "Chơi với tiểu Đường trước đi, tui đi lấy đồ uống cái".
Dư Tuyền ậm ừ, nhận lấy cơ đứng đối diện Thẩm Đường.
Thẩm Đường không ngẩng đầu một cái, cũng không nhìn đối phương, cúi người, nhắm ngay mục tiêu phía trước, sau đó không chút do dự đánh bi.
Bi-a rơi vào lỗ một cách gọn gàng, không chút sai lệch.
Dư Tuyền nhìn thấy, đuôi lông mày bên trái hơi nhướng lên, thán phục nói: "Kỹ thuật đánh tốt lắm, rất lợi hại".
Thẩm Đường đứng thẳng, lãnh đạm nói: "Chỉ là trùng hợp thôi".
Nói xong, làm động tác ra hiệu cho đối phương đánh.
Dư Tuyền cũng không khách khí, nhìn toàn bộ thế cục trên bàn, quan sát một chút, tìm vị trí thích hợp, cũng gọn gàng đưa bi vào lỗ. Cô khá là khiêm tốn, nhẹ nhàng nói: "Kỹ thuật tôi không tốt lắm, không được như em".
Thẩm Đường không nói lời nào, liếc nhìn bi được đánh vào lỗ bên kia, một lát mới trả lời: "Cô Dư cũng rất lợi hại, quan sát một chút có thể nhìn ra được".
Giọng điệu bình thản, như thể đang thuận miệng mà nói thôi
Dư Tuyền không nghe thấy ý nghĩa sâu xa trong đó vì vậy cô đã chủ động nói chuyện trong khi đánh bi.
Bởi vì cách biệt mười tuổi, không có nhiều chủ đề có thể nói chuyện cùng nhau, cơ bản đều là xoay quanh việc học và thi tuyển sau đại học. Dư Tuyền biết Thẩm Đường muốn đăng ký thi ở đại học B, không khỏi nói thêm hai câu rằng đó là trường cũ của cô, cũng tốt bụng mà giới thiệu tình hình đại học B, trong đó cũng nhắc tới một số điểm cần lưu ý khi thi tuyển sinh thạc sĩ ở đại học B.
Hai người câu có câu không mà nói, thỉnh thoảng nói sang chuyện khác.
Dư Tuyền nói: "Sau này nếu có cơ hội, tôi có thể giúp em đề cử giáo viên hướng dẫn thích hợp".
Thẩm Đường nói cảm ơn.
Có lẽ là tán gẫu nên phân tâm, sau đó hai người không đánh thêm bi nào vào lỗ sau hai lượt đánh.
Lần thứ hai đến phiên Thẩm Đường, người này cụp mắt nhìn bi trắng, lau lau cơ, lơ đãng hỏi: "Cô Dư sau khi tốt nghiệp từng đến Anh mấy năm đúng không?"
"Uhm", Dư Tuyền đáp, "Ở Anh bốn năm".
"Trường của tôi có một giảng viên có kinh nghiệm với lý lịch khá giống cô", Thẩm Đường nói, "Đầu tiên là ở trong nước học đại học, sau đó tới Anh. Có điều cô ấy là đi du học, sau khi học xong trở về nước liền đến làm việc ở phòng nghiên cứu, sau đó chuyển tới trường của tôi làm giảng viên".
Lời này vừa vòng vo, vừa thẳng thắn, người khác không thể nghe được họ đang nói về ai, nhưng người đối diện lại vô thức siết chặt cây cơ.
Như không để ý đến sự thay đổi của người bên kia, Thẩm Đường thờ ơ, biết rõ còn hỏi: "Cô ấy họ Hạ, tên Văn Khanh. Rất nổi tiếng ở trường chúng tôi, cô Dư có từng nghe qua chưa?"