Chương 40

Kết thúc hồi tưởng, linh hồn anh đã kéo trở về với thực tại.

Có điều giờ đây anh không sợ bản thân mình đánh mất cô nữa vì giờ đây anh đã đủ chín chắn để bảo vệ cô, theo chân cô đến khi đầu bạc răng long.

“Hừm!”

Một cái trở mình, Lâm Phi Đào lật người ôm lấy thân thể anh vì cô cứ ngỡ bên cạnh mình là Vy Tố Phi nên cô mới tuỳ tiện ôm như vậy.

“Phi Phi, cậu thật sự bỏ mình đi sao?”

Cô đây là đang nói mơ? Chẳng lẽ vì bạn thân cô đã sang nơi khác sinh sống mà lòng cô buồn?

Anh vòng tay qua lưng định ôm chặt lấy cô vào lòng thì bỗng nhiên anh cảm nhận thứ gì đó đang bó chặt lấy người cô.

Sau khi nhìn kĩ thì anh nhận ra cô đang nịt ngực mình lại, có lẽ là vì không muốn người đàn ông khác để ý đến mình nên cô cũng làm như vậy để vì muốn trong sạch với anh?

Nhưng cách này có thể để lại tổn thương cho cơ thể, sẽ giúp cô cảm thấy khó thở.

Anh lật ngửa cô ra, không màng gì đến hậu quả mà bận bịu cởi từng nút áo của cô ra.

Trước kia cô đã từng cởi đồ của anh ra thì hiện tại anh cũng có thể trả đũa.

Có điều đây là lần thứ N anh đã lột áo của cô ra, còn ngắm nhìn vòng một cực khủng không vật gì che chắn, thậm chí còn cảm nhận bằng tay, nắm bóng thành đủ hình dạng.

Ánh mắt anh rơi vào vật quấn quanh cổ cô, một sợi dây chuyền bạc hình giọt nước lung linh huyền ảo. Anh nhìn mà có chút nhíu mày.

Vật này là ai tặng cho cô? Não anh vẫn phân tâm suy nghĩ. Cô không còn đeo đính vật anh tặng cho cô nữa mà thay vào đó một vật của khác tặng cho.

Lòng anh nổi cơn ghen tuông vô căn cứ, lập tức anh giật chiếc dây chuyền trên cổ cô mà vứt xuống sàn nhà.

Tiếp tục giúp cô cởi đai nịt ngực ra, bên trong chiếc đai cô vẫn mặc nội y.

Nội y bao bọc cặp đào tiên căng mọng, giọt mồ hôi chảy dòng dòng đọng trên làn da mịn màng khiến anh có chút thèm thuồng, nuốt nước bọt không thôi.

Anh cúi người xuống hôn lấy xương quay xanh, cô vẫn đang mơ màng không biết thực hư là gì, dang tay ra ôm lấy anh vào lòng.

Anh bị cô ôm đột ngột bất giác du͙© vọиɠ nguyên thuỷ bùng cháy, nơi đó của anh đã ngẩng cao đầu đòi tiến công.

Nhưng anh không muốn làm trò đồϊ ҍạϊ trong khi cô vẫn chưa thức giấc, một lần nữa anh lại kìm nén du͙© vọиɠ trong người mình.

Toàn thân anh đang phát hoả, lập tức anh vào trong phòng tắm, đắm mình trong làn nước lạnh của vòi hoa sen. Tay anh đấm lên vách tường, mắt anh nhìn xuống vật đàn ông vẫn đứng thẳng, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Không được! Cô ấy còn nhỏ chưa đủ khả năng làm điều đó, nhịn thêm chút đi!”

Anh ngâm mình trong nước lạnh đã bốn lăm phút rồi, anh bước ra khỏi phòng tắm, thân dưới quấn khăn tắm, giọt nước vẫn đọng trên từng thớ thịt cuồn cuộn khiến cho vạn nữ giới phải mất hồn.

Cộc... cộc... cộc....

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, sau tiếng gõ ấy một giọng nói của nữ hầu truyền đến bên tai anh.

“Thiếu gia, có một người phụ nữ muốn gặp ngài ở phía dưới!”

“Là ai?”

Huyết Từ Ca lạnh lùng hỏi lại.

Ở ngoài cửa, Tiểu Ái còn nhỏ, nghe giọng nói lạnh lùng của cậu chủ có chút sợ hãi.

“Người phụ nữ đó bắt mọi người trong nhà phải gọi cô ấy là thiếu phu nhân!”

Nghe nữ hầu nói vậy anh cũng đoán ra người đó là ai. Bám dai như đỉa đói cũng chỉ là con gái Tân gia mà thôi.

Anh không nói gì thêm, trực tiếp mặc bộ đồ đi làm rồi xuống dưới phòng khách.

Tân Tiểu Khả nhìn thấy anh đi xuống, cô ra hớn hở chạy lại ôm cánh tay, bộ ngực cực khủng của ả chà vào lớp áo sơ mi của anh khiến cho anh nhíu mày ghét bỏ.

“Buông ra!”

Huyết Từ Ca hất tay cô ta ra, lấy giấy lau đi nơi cô ta vừa ôm vào, khuôn mặt tỏ ra sạch sẽ.

Tân Tiểu Khả ăn vạ ngã nhào ra nền nhà, bộ đồ cô ta mặc trên người ngắn, bó sát người có thể hở những thứ không nên nhìn ở phía trong.

Thấy anh ngồi ở trên ghế sofa, cô ta không do dự mà lại gần.

“Từ Ca, sao trưa nay anh không có ở công ty? Nay người ta mất công làm bữa trưa cho anh mà anh không có đó.”

Huyết Từ Ca không quan tâm đến lời nói của cô, trực tiếp mở máy tính ra bắt đầu làm việc của mình.

Giờ đây chỉ còn lại lời nói riêng của Tân Tiểu Khả.

“Sao anh không trả lời em vậy? Chí ít ra anh cũng nói một câu cho em hài lòng!”

“Tại sao tôi phải trả lời cô?”. Anh lạnh lùng mà trả lời lại cô.

“Em là vợ tương lai của anh, tại sao em lại không có quyền quan tâm anh cơ chứ!”

“Hôm ước là do mẹ tôi và gia đình cô kia ước, tôi chỉ là một kẻ bị điều khiển. Tôi không đồng ý thì sẽ không một ai điều khiển được con người tôi!”

“Hơ, sao anh nói hay vậy? Anh có từ chối thế nào đi chăng nữa em cũng trở thành thiếu phu nhân của cái nhà này!”

“Hình như cô đã lấn hơi sâu vào cái trò chơi ảo tưởng này thì phải! Chức vị thiếu phu nhân này không thích đáng với cô cho lắm!”

“Ý anh là người làm vợ anh cũng chỉ là hạng gái shipper nghèo hèn rách nát ngày hôm đó sao?”

“Ăn nói cho cẩn thận kẻo không còn răng để nhai thức ăn đâu!”

Dám nói người yêu anh là hạng gái shipper nghèo hèn sao? Cô ta đọc truyện ngôn tình nhiều quâ hoá mộng tưởng não huyền.

Tân Tiểu Khả vẫn cứng đầu, không biết lừa lời nói của mình, dùng lời nói nhục mạ với người phụ nữ đang quấn lấy anh.

“Cô ta nhìn bề ngoài tuy là xinh gái tao nhão, nhưng bên trong lại ẩn sâu một thói xấu khôn lường. Bao nhiêu công việc thuận lợi không muốn lại có sở thích làm shipper. Nhan sắc xinh đẹp như vậy thì liệu rằng mỗi khi ship xong một món hàng cũng đã bị người nhận sờ mó qua một lần!”

Cô ta vẫn không biết một đám mây đen bão tố đang ùn ùn kéo đến trên đỉnh đầu của Huyết Từ Ca. Cô ta vẫn ung dung lởn vởn trước mặt anh, miệng ăn nói nhục mạ người khác không người.

“Ngoài việc shipper ra thì cô ta làm gái ngành cũng xứng danh với cô ta. Nếu để cô ta ngang nhiên chạy rong ngoài đời thì cũng xứng danh hạng gái ‘trà xanh’ chuyên đi phá hoại hạnh phúc của gia đình khác!”

Quản gia và thứ kí Hạo có mặt ở đó nghe những lời nói này của cô ta có chút kinh ngạc, vài giây sau hai người bọn họ cảm giác căn nhà này hình như đã tụt xuống vài âm độ C, thi thoảng có một cơn giớ lạnh đột ngột thổi qua khiến cho cả hai sởi gai ốc.

Thư kí Hạo khẽ lay lay vạt áo của quản gia, ghé sát vào tai ông mà thì thầm to nhỏ.

“Bác Lý, có nên nhắc nhở Tân tiểu thư không? Chứ cô ta mà nói nữa thì chắc lóc nhà không còn đâu!”

Quản gia nhíu mày lắc đầu, ông nhắc nhở anh.

“Mẹ ta thường dạy bé lớn không được lo chuyện bao đồng! Cho nên im lặng là cách tốt nhất, đừng lo chuyện bao đồng để rước hoạ vào thân!”

Nghe lời nói quản gia có chút hợp lý, thư kí Hạo không biết đáp lại ra làm sao, miệng anh mỉm cười thật tươi, một tay hoạt động đưa lên biểu thị nút like.

“Và còn nữa...”

“Câm miệng!”

Tân Tiểu Khả chưa kịp nói hết câu thì bị Huyết Từ Ca chặn họng, giọng nói của anh nổi giận, vẻ mặt nghiêm túc không một chút cảm xúc nhìn về phía cô ta.

“Nói thêm câu nữa là cô chỉ việc nuốt chửng cháo nước thay cơm đến cuối đời!”

Nghe anh nói cô ta có chút hoảng sợ, mặt tái mét nhìn đưa mắt nhìn về phía anh.

Sắc mặt anh tựa như một con hổ hung ác đang nhe chiếc răng nanh ra mà rình rập con mồi trước mắt.