Chương 39

Lâm Phi Đào nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt mà đứng hình vài giây.

Đúng là ông trời thương cô hay sao mà cho cô được gặp mỹ nam đời thực như vậy! Cô nhìn anh mà tim mình muốn rớt ra ngoài.

Anh nhớ đến quần áo mình đã bị lột bỏ, anh đỏ mặt mà nhìn cô.

“Ai đã thay đồ cho tôi vậy?”

“Là em!”

“Em là con gái tự tay thay đồ cho người lạ như vậy sao?”

Anh bất lực mà hỏi lại cô.

Con gái thời nay không biết làm gì mà đánh rơi liêm sỉ, không biết xấu hổ ngượng ngùng là gì mà đi cởi đồ của một người đàn ông trưởng thành.

Lâm Phi Đào luống cuống vội giải thích, sợ rằng cô đã làm đối phương hiểu lầm.

Cô chỉ là thấy vết thương của anh nếu không được xử lý sạch sẽ kịp thời e rằng sẽ nhiễm trùng có hại cho sức khoẻ. Mới đầu cô định do dự không giúp anh cởi bỏ bộ đồ ướt này, nhưng sợ anh bị cảm lạnh nên mới quyết định cởi đồ của anh ra.

Nói là cởi đồ nhưng cô cũng biết giữ liêm sỉ là gì. Cô thật ra vẫn là một thiếu nữ chưa trưởng thành không nên nhìn những thứ không nên nhìn. Vì vậy cô đã lấy một mảnh vải che kín lại tầm nhìn của mắt rồi bắt đầu từ từ giúp anh cởi đồ.

Những gì cô làm đều tường thuật lại cho anh hết không sao một phương nào.

Cô bắt đầu giúp anh cởi bỏ lớp áo sơ mi, sau đó giúp anh xử lý miệng vết thương rồi lấy nước ấm lau qua người cho anh.

Sau khi băng bó vết thương xong cô mới lấy mảnh vải che mắt mình lại, hai tay run rẩy mà cởi cúc quần, kéo khoá quần xuống rồi lột bỏ chiếc quần bò đã bị ướt ra, và cô cũng cởi bỏ luôn chiếc quần bảo hộ trong cùng của anh.

Tuy cô biết việc cô làm có chút vô duyên nhưng mà một mạng người đang cận kề cái chết thì không nên để ý những thứ riêng tư của họ. Sau khi trên người anh không có mảnh vải che chắn, tay cô mò mẫm chiếc khăn tắm cô vừa mới mua hồi chiều tan học về mà che đi nơi riêng tư của anh rồi mới an tâm tháo tấm vải xuống.

Sau khi nghe cô nói xong anh không trách móc cô, việc này cũng không thể trách được vì người ta đã cứu anh một mạng, anh còn trả ơn không kịp.

Lúc này anh mới biết bản thân mình khá may mắn giữa đêm tối mười giờ ngất giữa đường gặp một người mới đi thăm bạn ốm về kịp thời cứu anh. Xem ra sau này khỏi bệnh anh có lẽ phải tìm đến cô báo đáp.

Mà cũng may cho anh, trong căn nhà này có mỗi mình cô ở, mẹ cô có việc bận mà vắng nhà một tuần nên anh an tâm dưỡng bệnh ở nhà cô.

Tuy chưa đến sáu ngày qua ở cùng người lạ Lâm Phi Đào chưa biết tên của anh, vẫn quan tâm chăm sóc anh như người nhà của mình. Và rồi bỗng một ngày anh ta ra đi không một lời từ biệt, lúc ấy cô có chút hụt hẫng.

Sau một thời gian dài không gặp lại anh cô vẫn chuyên tâm vào học hành. Đến khi vào một buổi chiều hoàng hôn đẹp đẽ nhất trên đời cũng chính là ngày cô gặp lại anh.

Dưới ánh nắng hoàng hôn toả xuống, hai chiếc bóng kéo dài trên nền đất, trai xinh gái đẹp nhìn lấy nhau không rời mắt.

Cô có chút ngạc nhiên nhìn người đàn ông mang bộ vest thời thượng trước mặt, gương mặt có chút thân quen.

“Lâm Phi Đào, lại được gặp em rồi!”

Cô có chút khó hiểu.

“Anh là ai?”

“Người đàn ông ngày đó em đã tự tay chăm sóc trong một lần tôi bị trọng thương!”

“Anh là người đàn ông đó sao?”

Anh lại gần cô ôm lấy cô vào lòng khiến cho cô không kịp phản ứng lại.

“Tốt quá, đến lúc tôi trả ơn em rồi!”

“Trả ơn gì cơ?”

“Làm bạn gái của tôi nhé, Lâm Phi Đào!”

Anh buông cô ra, quỳ xuống đất, từ trong túi áo lấy ra một món quà, bên trong sợi dây chuyền lấp lánh giống như đôi chim uyên ương mà tỏ tình với cô.

Cô hoang mang đến đơ người không biết lên trả lời thế nào thì đã được anh đeo dây chuyền cổ của mình, hai tay anh nắm lấy tay cô đưa lên miệng khẽ hôn.

“Em không được từ chối lời tỏ tình của tôi! Tôi không chỉ trả ơn cho em mà tôi đã yêu em kể từ lần đầu gặp em!”

Trong đêm tối mờ ảo dưới bóng đèn đó, không phân biệt cô có đẹp hơn tiên nữ giáng trần hay không thì trái tim anh đã lỡ yêu cô mất rồi. Vì muốn yêu cô nên anh đã rút ra khỏi băng đảng về tiếp nhận sản nghiệp Huyết gia, lúc này anh vẫn chưa cho cô biết về thân phận thật của mình.

Đeo dây chuyền vào cổ cô xong anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, hít ngửi lấy mùi hương quen thuốc mấy ngày nay anh đã không được ngửi.

Nằm gọn trong vòng ôm ấm áp của anh, cô có chút rung động. Dù sao đây cũng là người đàn ông đầu tiên khiến cho trái tim cô biết yêu. Thời gian qua không gặp lại anh lòng cô đâu có êm dịu, vẫn nguôi ngoai mong chờ một ngày anh xuất hiện trước mặt mình và nói câu xin chào.

Vậy là mọi thứ cô mong ước đã thành sự thật rồi!

Cô ôm đáp lại anh, giọng nói có chút vui mừng.

“Em vẫn chưa biết tên của anh!”

“Khải Trạch! Hãy gọi anh là Khải Trạch!”

Tình yêu của hai người không công khai với người thân cứ thế êm đềm trôi đi những năm tháng ngọt ngào, luôn vui có, luôn buồn có nhưng vẫn không khiến hai người xa rời. Bọn họ như hình với bóng cuốn lấy nhau, và mối tình giữa cô và anh chỉ có riêng bạn thân cô được biết đến.

Ba năm trôi qua cứ ngỡ tình yêu của hai người bền vững lại không ngờ có một ngày cô lại nói lời chia tay với anh không rõ lý do. Chỉ biết cô rời bỏ anh để lại bức thư tạm biệt cùng với món quà lúc anh tỏ tình với cô.

Anh lúc đó rơi vào trầm tư, tự nhốt bản thân mình với bốn bức tường không có ánh sáng lọt vào....