Đôi khi hiếu thuận chính là ngu xuẩn, cũng là khờ dại.
Bây giờ Trâu Đông Hiểu đã hiểu rõ ràng nhược điểm chí mạng của bản thân.
Nhìn bộ dạng không có cách nào thoát khỏi của bản thân, trong lòng Trâu Đông Hiểu như tro nguội, lái xe trở về căn hộ của mình.
Cho dù hôm nay trời đất u ám, ngày mai mặt trời vẫn mọc, cô vẫn chỉ có thể đối mặt với công việc, đối mặt với đống thiếu hụt nhìn mà thấy phát hoảng.
Sáng sớm ngày hôm sau Trâu Đông Hiểu đúng giờ quay lại Kiến trúc Hưng Thịnh làm việc, ngoại trừ trợ lý tài vụ đang nói chuyện phiếm nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô mới ngừng nói, cô đem hết chuyện của ngày hôm qua xem như quá khứ, giống như khoảnh khắc này chỉ là bất kỳ ngày thường nào.
Tư liệu tối qua đem về bị để quên trong biệt thự ở nhà họ Trâu, nhưng Trâu Đông Hiểu cũng không muốn qua đó nữa, cũng không muốn gọi điện thoại cho Trâu Thành Lương hay Liễu Tranh Phượng, tự lừa mình dối người để được bình yên vào lúc này.
Mở máy tính bấm vào báo cáo tài chính của tháng trước, rõ ràng nhìn thấy số nợ được đánh dấu đỏ, cúi đầu lại phát hiện trên mặt bàn một chồng hóa đơn chi tiêu cần gấp, đột nhiên bất lực ngồi liệt trên ghế, cứ nghĩ không bị đả kích, cứ nghĩ muốn cố gắng cứu nó một lần nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn thua với đống số liệu khổng lồ, thực tế tàn khốc.
Khép mắt lại, những chuyện tối hôm qua lại hiện ra, cô vốn tưởng tiền đồ tươi sáng, nhưng lại giống như bị chui vào một cái mê cung, tường thành hung ác cùng nhau tấn công, cơ quan cùng nhau nảy sinh nguy hiểm bất ngờ, như cơ quan mù mịt tối tăm, không đi ra được, cũng không có cách nào kêu cứu, cô của bây giờ, chỉ là một con cừu nhỏ chờ bị thịt.
Nước mắt chảy dài, đầu óc càng rõ ràng, trừ khi cô bỏ rơi gia đình bỏ rơi cha mẹ, bằng không cô căn bản không thể có con đường sống nào khác. Không cưới cũng phải cưới, lời của Liễu Tranh Phương cũng không có gì sai hết.
Những giọt nước mắt trắng xóa lặng lẽ rơi xuống, hít một hơi thật sâu, Trâu Đông Hiểu mở mắt ra, gò má cứng đờ khẽ giật, vẫn cố gắng ép bản thân lộ ra nụ cười cay đắng.
“Giám đốc, giám đốc...”
Cách cánh cửa, Trâu Đông Hiểu nghe thấy tiếng hét vội vã của trợ lý, lông mày hơi nhíu lại, đè nén vẻ mặt buồn bã lại, vừa muốn bước nhanh ra mở cửa, cửa đã bị đẩy ra.
"Giám đốc, chuyện là… chuyện là tổng giám đốc Ngân hàng Thương mại đến tham quan công ty... tổng giám đốc bảo cô đi cùng..."
Vừa nãy trợ lý mới pha được cốc trà lài, vừa ra ngoài cửa đã va vào Trâu Thành Lương đang nhẹ nhàng mỉm cười, bên cạnh còn có một anh chàng đẹp trai vẻ mặt lạnh lùng, khiến cô ta ngạc nhiên đến mức cốc trà trong tay nghiêng xuống đổ một nửa, sau khi đặt cốc trà xuống vội vàng chạy đến phòng cô thông báo.
“Tổng giám đốc ngân hàng?”
Ngạc nhiên kêu lên một tiếng, Trâu Đông Hiểu nhíu sâu mày lại, thái dương cũng âm ỷ đau, biết chuyến thăm này của Kỳ An Sinh không chỉ là một chuyến tham quan đơn giản.
“Cảm ơn chuyến tham quan của tổng giám đốc Kỳ, thật hiếm khi như hôm nay tổng giám đốc Kỳ muốn đến thăm Kiến trúc Hưng Thịnh!"
Giọng nói tự hào của Trâu Thành Lương xuyên đến tai Trâu Đông Hiểu, ngay sau đó mọi người cũng đã xuất hiện trong phòng tài vụ.
"Là khoản vay đầu tiên của tôi sau khi nhậm chức, tôi vẫn cần phải đích thân đến cửa, hy vọng chúng ta sẽ thực hiện đôi bên cùng có lợi!"
Một giọng nói trầm ấm cũng vang lên bên tai Trâu Đông Hiểu, cô hít một hơi thật sâu kìm nén sự không vui của mình mới bước ra khỏi văn phòng để chào anh.
“Hiểu Hiểu, tổng giám đốc Kỳ đích thân đến thăm, con báo cáo lại chi tiết tình trạng tài chính của chúng ta với cậu ấy đi.”
Trâu Thành Lương cười tươi như hoa nhìn Trâu Đông Hiểu, ông ta cố ý nhấn mạnh hai từ báo "báo cáo" một chút, rõ ràng là ám chỉ với Trâu Đông Hiểu nên che đậy khuyết điểm tình hình tài chính.
Gật đầu một cách cứng nhắc, Trâu Đông Hiểu dùng tay ra hiệu mời vào để Kỳ An Sinh bước vào văn phòng của mình, vừa ra hiệu cho trợ lý rót trà.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng bất ngờ duỗi thẳng về phía Trâu Đông Hiểu, đôi mắt sâu thẳm của Kỳ An Sinh nhìn chằm chằm người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt đôi mắt sưng đỏ, môi mỏng khẽ mím, trái tim lãnh đạm lập tức nổi lên.
Cúi đầu mắt nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của anh, Trâu Đông Hiểu sững người, cuối cùng cô cũng phải duỗi tay ra nhẹ nhàng bắt tay, rồi nhanh chóng bỏ ra.
Dáng người cao lớn điềm đạm đi qua Trâu Đông Hiểu, Kỳ An Sinh bước lên trước đi vào văn phòng của cô, Trâu Thành Lương ngừng lại vài giây rồi cũng nhanh chóng bước vào trong, Trâu Đông Hiểu ngừng lại hai giây mới đi theo vào văn phòng.
“Tòa văn phòng này của tổng giám đốc Trâu thật khí thế nha, không thua kém gì các tòa nhà văn phòng cao cấp trong thành phố!”
Khi đi theo Trâu Thành Lương đến công ty Hưng Thịnh, Kỳ An Sinh đã có chút hiểu toàn diện về Trâu Thành Lương, sự giàu có được ông ta thể hiện rất rõ, sự xa hoa của văn phòng tổng giám đốc và phòng hội nghị khiến anh tưởng rằng mình đang ở trong văn phòng CEO của một công ty niêm yết, giờ anh cũng chứng kiến sự suy tàn của Kiến trúc Hưng Thịnh.
“Ha ha, đó là điều cần thiết, các tầng văn phòng là lớp áo của Kiến trúc Hưng Thịnh mà, vậy nên cần phải thật đồ sộ, như vậy mới có thể làm nổi bật sức mạnh của Kiến trúc Hưng Thịnh.
Tình hình tài chính khó ai có thể lường hết được, nhưng một tòa nhà văn phòng khí thế là nơi phô trương địa vị và nguồn tài chính, vậy nên không thể rụt rè được.
“Ba, tổng giám đốc Kỳ đi dạo một vòng nên cũng đã hiểu rõ về công ty của chúng ta, có phải nên mời tổng giám đốc Kỳ đến văn phòng ngồi nghỉ chút không?"
Trâu Đông Hiểu chỉ liếc mắt nhìn Kỳ An Sinh đã lập tức hiểu được sự khinh thường trên khóe môi anh, cô vội vã ngăn cản những lời nói ngông cuồng của Trâu Thành Lương lại, càng nói càng thể hiện bản thân chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi, căn bản không có phẩm chất gì cả.
“Tôi hy vọng được xem xét lại kỹ càng hơn các hạng mục liên quan đến báo cáo tài chính của Kiến trúc Hưng Thịnh, bây giờ giám đốc tài chính Trâu chuẩn bị cho tôi được chứ, tôi sẽ xem trong này! Tổng giám đốc Trâu cứ làm việc của ngài đi!”
Kỳ An Sinh nhướng mắt lên, môi mím nở nụ cười, trực tiếp ra lệnh cho Trâu Đông Hiểu, rõ ràng cũng không hi vọng Trâu Thành Lương có mặt.
“Cũng được, tôi còn có hẹn, vậy tôi đi trước!”
Tình cờ Lý Kiến Nghiệp gặp lãnh đạo của một bộ phận khác của mình, trước mắt ông ta cũng sắp đến muộn rồi, Trâu Thành Lương cũng nóng lòng muốn rời đi.
“Vậy tôi sẽ cho người quản lý dự án đến.”
Vốn dĩ không muốn cùng anh ở lại một mình, vì vậy Trâu Đông Hiểu một lòng muốn cho người khác vào khi Trâu Thành Lương rời đi, ngoài công việc cô căn bản không muốn tiếp xúc với anh, chứ đừng nói đến chuyện ở một mình cùng nhau.
“Anh quyết định đi!”
Trâu Thành Lương nóng lòng muốn rời đi, trong lòng ông ta cứ nghĩ Kỳ An Sinh chẳng qua chỉ là giả vờ đi tham quan hiện trường, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ là một khoản cho vay, nếu không được, cũng có thể dùng quan hệ của Lý Kiến Nghiệp để giải quyết, cuối cùng cũng có thể lấy được khoản vay đó thôi.
Trâu Thành Lương vừa rời khỏi văn phòng, Trâu Đông Hiểu liền quay lại chỗ ngồi của mình, một tay cầm ống nghe một tay ấn số, đột nhiên một lòng bàn tay ấm áp đè lên mu bàn tay trắng nõn của cô.
“Kỳ An Sinh!”
Kiêng nể khi ở văn phòng, Trâu Đông Hiểu nhìn anh chằm chằm, khẽ gầm.
Nâng cằm cô lên, Kỳ An Sinh cong môi, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười tự tin:
“Nếu em hy vọng những người khác nhìn thấy chúng ta thân mật, anh không để bụng em gọi người khác vào đây đâu!”
Lời nói của anh giống như một quả bom, lập tức châm ngòi cho Trâu Đông Hiểu vốn đã tức giận, tay dùng lực mạnh mẽ hất tay anh ra, dùng lực "bốp" một tiếng cúp điện thoại, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Anh và tôi có liên quan gì sao? Tại sao không thể cho người khác biết?”
Thật sự mà nói cô không có liên quan gì đến anh, càng không bao giờ chủ động để có bất kỳ sự ngọt ngào đáng xấu hổ nào, ngược lại hiện tại cô không có gì phải xấu hổ.
Đưa mắt nhìn xuống dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực của cô, Kỳ An Sinh cười toe toét, bàn tay nhanh nhẹn đỡ lấy sau gáy của cô, cả người dựa sát lại, giọng đầy mê hoặc dán sát môi cô:
“Bây giờ cũng không để bụng bị người khác nhìn thấy sao?”
Cảm nhận được đôi môi ấm áp chạm vào môi mình, Trâu Đông Hiểu tròn xoe mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng to ngay trước tầm mắt, đầu óc trống rỗng trong giây lát, giật mình hai tay dùng lực đẩy anh ra.
“Đồ… điên...”
Không hề nhúc nhích, Kỳ An Sinh hơi ép cô áp cả người vào ngực anh, môi cùng hàm răng hé mở, anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô đầy trìu mến.
Thấy hốc mắt cô sưng đỏ, thấy cô cố tỏ ra mạnh mẽ, thấy cô xa lạ mà lập trường không sao cả, nhưng anh không có cách nào ngồi nhìn mà không quản, càng không cách nào chạm vào, anh đau lòng đến mức bản thân không thể khống chế.
Cắn môi để không cho anh tấn công nhưng bị anh ép ngã mạnh thất thủ, quấy rầy như vậy khiến Trâu Đông Hiểu xấu hổ không chịu được, bỗng nhiên cô mở miệng cắn vào đầu lưỡi anh, dừng lại mấy giây mới nhả ra, cười khổ:
“Tổng giám đốc Kỳ gặp được phụ nữ liền muốn ức hϊếp sao? A… hay là bụng đói ăn quàng?”
Cố ý hiểu sai hành vi của anh, Trâu Đông Hiểu đã không nghĩ và cũng không muốn hiểu ý nghĩa của mọi hành vi và cử chỉ của anh..
Đưa tay lau đi vết máu gay mũi nơi khóe miệng, Kỳ An Sinh cười toe toét, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy một cách nghiêm túc:
“Tại sao khóc? Bị ai bắt nạt sao?”
Anh không biết chuyện gì xảy ra với cô, anh đau lòng trước cảnh ngộ của cô, hi vọng bản thân có thể ngăn đi sự oan ức đó.
Không ngờ anh lại phát hiện hốc mắt sưng đỏ của mình, Trâu Đông Hiểu mất tự nhiên cụp mắt xuống, vừa rồi nhe răng múa vuốt giờ đã tan biến, đau buồn gợn sóng thấm vào đôi má.
Bàn tay dùng lực bóp chặt cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn mình lần nữa, đôi mắt trìu mến của Kỳ An Sinh không chớp.
“Hiểu Hiểu, đã xảy ra chuyện gì rồi? Nói cho anh biết đi! Có phải là Lý Kiến Nghiệp đó ức hϊếp em không?”
Chợt nhớ đến tình cảnh Lý Kiến Nghiệp đuổi theo cô ra khỏi khách sạn đêm đó, sắc mặt Kỳ An Sinh đột nhiên tái nhợt:
“Đó căn bản là một gã đàn ông xấu xa thích đùa giỡn với phụ nữ, dựa vào cái gọi là thân phận quan hàm không kiêng nể gì cả, căn bản đó là tên lưu manh ngỗ ngược, em nhất định phải tránh xa gã ta!"
Bướng bỉnh trừng mắt nhìn, Trâu Đông Hiểu dùng lực đẩy tay anh ra, cười nhạo:
“Là ai vô lại đùa giỡn với phụ nữ vậy tổng giám đốc Kỳ? Cho dù tôi và anh ta có chuyện gì đi nữa thì đến lượt Kỳ An Sinh anh quản sao? Tổng giám đốc Kỳ lấy thân phận gì, lấy tư cách gì để quản đây?”
Chẳng phải chỉ là quan hệ người yêu cũ, có tư cách gì để quản chuyện của cô sao?
Cho dù hôm nay cô muốn cưới Lý Kiến Nghiệp cũng không cần hỏi đến ý kiến của anh.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng, hai người chỉ là hai đường thẳng song song không cắt nhau mà thôi.
“Người khác có thể không có tư cách, nhưng anh nhất định có tư cách, Trâu Đông Hiểu, em chỉ có thể là người phụ nữ của anh!”
Anh kéo cô gần sát lại, đôi mắt Kỳ An Sinh chứa đựng tình cảm sâu đậm, một lần nữa tuyên bố chủ quyền của mình.
“A...”
Không trốn tránh cười nhạo, Trâu Đông Hiểu nhẹ nhàng dưới tay chỉnh lại cà vạt của anh:
“Chắc hẳn chiếc cà vạt này là do bà Kỳ lựa chọn, rất phù hợp với thân phận của tổng giám đốc Kỳ, người phụ nữ của tổng giám đốc Kỳ đáng yêu như vậy, có phải là đang chuẩn bị mang thai đứa thứ hai không?”
Ai có tư cách quản ai?
Ai có tư cách sinh con cho ai?
Trâu Đông Hiểu cho rằng thân phận là do thần thánh giao cho.