Chương 19: Đếm Một Chút, Chúng Ta Xa Nhau Đã Bao Nhiêu Năm Rồi!

Rất rõ ràng, Trâu Đông Hiểu cũng không cho là mình đủ tư cách.

“Em muốn có con? Vậy thì chúng ta cùng sinh!”

Anh vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, Kỳ An Sinh đột ngột siết chặt, hai người kề sát nhau, hơi thở nóng rực phun lên đường nét thanh tú trên gương mặt người phụ nữ.

“Sinh một đứa con gái lanh lợi như em!”

Cô vốn cho là anh sẽ bỏ qua tất cả cảm giác mà trước kia anh đã phải chịu đựng để buông tha mình, nhưng không ngờ anh ngày càng mặt dày vô sỉ. Trâu Đông Hiểu căng thẳng, trong nháy mắt thắt lưng của cô lạch cạch một tiếng rồi bung ra, lúc này tất cả sự ủy khuất cùng tức giận đều trong xông lên đầu, nước mắt cũng từ đó mà ào ào chảy xuống.

“Kỳ An Sinh, anh không thấy xấu hổ sao? Anh muốn tôi ở bên anh? Muốn tôi vừa buồn vì bị hắt hủi là tình nhân liền trở thành tình nhân sao? Anh nghĩ mình là kẻ có quyền trong thế giới này sao? Thế giới của anh nên anh là kẻ thống trị?”

Thế giới này đều điên rồi sao?

Tại sao cuộc sống của cô chỉ trong chốc lát lại biến thành thứ mặc cho người khác định đoạt?

Cha mẹ muốn cô kết hôn, thì cô nhất định phải kết hôn?

Lý Kiến Nghiệp thích cô, thì cô nhất định phải thích lại gã ta, phải chập nhận gả cho gã ta?

Kỳ An Sinh đã rất nhiều lần phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của cô, còn bá đạo tuyên bố muốn tình cũ như cô cùng anh sinh con, cô nhất định phải vì anh mà sinh con dưỡng cái?

Cuộc đời cô bỗng nhiên trở thành trò cười, một con rối bị kẻ khác thao túng phía sau?

Trái tim bỗng nhiên bị thiết chặt, Kỳ An Sinh đưa tay lên lau đi giọt nước mắt nóng hổi rơi bên má cô, trong phút chốc lại hối hận vì ép cô quá gấp, nhạy cảm phát hiện nhất định cô bị người khác ức hϊếp.

“Không ai có thể làm chủ cuộc đời của em, chỉ là chúng ta nên ở bên nhau, cùng nhau đi đến cuối đời. Hiểu Hiểu, đừng bỏ cuộc, đừng làm khổ chính mình!”

Anh không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng nhất định có liên quan đến Lý Kiến Nghiệp, nhất định là gia đình đã gây áp lực cho cô.

Dùng hết sức hất văng tay anh ra, Trâu Đông Hiểu bực bội trừng mắt, ánh nhìn tràn đầy sự tức giận không cam lòng.

“Cùng chung một đời? Một người đàn ông đã kết hôn, có vợ có con, có cuộc sống gia đình đầy hạnh phúc lại nói với tình nhân là chúng ta nên chung một đời? Kỳ An Sinh, anh vô sỉ như thế, không có chút đạo đức nào sao? Ngay cả khi tôi mang tội danh trơ trẽn cướp chồng người khác anh cũng cảm thấy không có chút vấn đề nào? Anh cho rằng đây chính là tình yêu?"

Yêu cô chẳng phải là nên hi vọng cô hạnh phúc sao?

Chẳng phải là nên hi vọng cô có được tất cả những lời chúc phúc tốt đẹp sao?

Tại sao lại là không tiếc biến cô thành kẻ thứ ba, lại còn cảm thấy không có vấn đề gì?

Trâu Đông Hiểu không thể nào hiểu được suy nghĩ của Kỳ An Sinh, thậm chí đến giờ phút này, cô còn cảm thấy anh giống như một người bệnh thần kinh, một người điên, mà cô không thể nào nói chuyện cùng một kẻ điên.

“Anh yêu em, anh sẽ không để cho em gặp bất kì tổn thương nào, chỉ cần em tin anh. Chỉ cần em cho anh chút thời gian, anh sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện!”

Hai tay nắm chắc thành nắm đấm, đôi mắt đen nhánh của Kỳ An Sinh phản chiếu khuôn mặt đau khổ của Trâu Đông Hiểu, trái tim lại bị bóp nghẹt, anh không hối hận mình đã đi vào cuộc sống của cô, dù điều này mang đến cho cô sự thống khổ, nỗi tổn thương đau đớn như hiện tại.

“Dựa vào đâu để cho tôi tin anh? Kỳ An Sinh, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, chẳng qua cũng chỉ là đã từng quen thuộc, hiện tại một chút quan hệ cũng không có! Tôi không phải đối tượng trong trò chơi của anh, huống chi trò chơi của anh đối với tôi càng không thích hợp!"

Cái gọi là cuộc sống gia đình đầy hạnh phúc của một người đàn ông đã có vợ chẳng qua là cách để thoát khỏi nỗi cô đơn, nếu một ngày nào đó mọi chuyện bị phanh phui ra ngoài ánh sáng, bất quá anh cũng chỉ cần thản nhiên xin lỗi vài lần với gia đình còn cô vợ của anh thì vẫn bình yên vô sự, còn cô lại trở thành con chuột chạy qua đường bị ngàn người chửi rủa, là con thiêu thân lao đầu vào lửa tình không tiếc hi sinh chính mình, là một người con gái ngu ngốc.

Khi tất mọi chuyện kết thúc, cũng là lúc người phụ nữ và người đàn ông cô độc thương tâm rời đi, cuối cùng lại vẫn quay trở về bên cạnh người vợ ấm áp mà rộng lượng ấy.

Có lẽ là do những cuộc hôn nhân sang trọng tưởng chừng hạnh phúc của những người nổi tiếng giờ đây lại bị các tay săn ảnh phanh phui mọi sự thật. Nhìn qua thì có quá nhiều lời yêu thương như keo như sơn, rồi thề non hẹn biển, vượt quá giới hạn nhưng cuối cùng lại đổ vỡ như những chuyện thường tình. Trâu Đông Hiểu đã dần mất đi dũng khí lao đầu vào lửa, đối với tình yêu đã không còn sự nhiệt huyết nóng bỏng như xưa nữa. Cho dù Kỳ An Sinh chiếm một vị tri quan trọng trong lòng cô, cô cũng sẽ không cho phép mình bước ra khỏi ranh giới lần nào nữa.

Hai tay dùng sức ấn bờ vai cô xuống, Kỳ An Sinh giận tái mặt, ánh mắt lập tức cũng âm trầm xuống, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ tức giận hiếm thấy:

“Trâu Đông Hiểu, anh sẽ không lại nói lần thứ ba, anh muốn chúng ta ở bên nhau trong quãng đời còn lại, tuyệt đối không phải là lời nói chơi!”

Anh biết thân phận cùng tình cảnh trước mắt căn bản là không thể thuyết phục Trâu Đông Hiểu, nhưng anh không cho phép cô chối bỏ, không cho phép cô từ bỏ, không cho phép cô có ý nghĩ khuất phục hiện tại.

“Mặc kệ ra sao, Trâu Đông Hiểu, em chỉ có thể là người phụ nữ của anh!”

“Hahahahahaa...”

Lau giọt nước mắt ướt đẫm trên gương mặt, Trâu Đông Hiểu bật cười to, cười đến bụng quặn lên, cười đến bụng co rút đau đớn. Điều đó thật nực cười, thế giới này thật điên rồ.

“Hiểu Hiểu, mặc kệ ra sao, tương lai em chỉ có thể là người phụ nữ của anh. Nhớ kỹ, nếu không Kiến trúc Hưng Thịnh cũng đừng mong tồn tại!”

Anh nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt lạnh lùng rồi cười tự phụ, trong đáy mắt kia là sự bi thương và trống trải. Kỳ An Sinh nhếch môi nhẫn ép buộc, thậm chí còn mang Kiến trúc Hưng Thịnh mà cô quan tâm ra uy hϊếp.

“Ha ha...”

Dừng cười to, Trâu Đông Hiểu tự giễu, giật giật khóe miệng.

“Kiến trúc Hưng Thịnh tồn tại hay không anh có quyền quyết định sao? Tôi còn không biết Kỳ An Sinh anh có năng lực lớn như vậy!”

“Đếm một chút, chúng ta xa nhau đã bao nhiêu năm rồi? Anh hiểu cuộc sống của tôi mấy năm đó không? Anh biết cuộc sống của tôi bây giờ? Biết tôi đang nghĩ cái gì không? Biết mấy năm trước tôi hướng tới hình mẫu như nào không? Tôi khao khát có cuộc đời như nào? Kỳ An Sinh, anh không hề biết, anh căn bản không hiểu cuộc sống của tôi bây giờ, càng không rõ ràng hiện tại cuộc sống mà tôi theo đuổi, hay thậm chí là kỳ vọng của tôi với một người chồng sau này, mà tôi....”

Dừng một chút, Trâu Đông Hiểu thôi tự giễu, nhìn mặt Kỳ An Sinh đã tối sầm lại.

“Hiện tại anh hoàn toàn không biết gì cả, anh, người mà chỉ cần nói một câu kiến trúc Hưng Thịnh liền sụp đổ, nhưng là nếu như đó không phải là người đàn ông ôn tồn, thuần hậu, chất phác trong trí nhớ của tôi. Xin hỏi, tôi nên yêu anh như thế nào?”

Người xa lạ từng quen thuộc nói cho cùng chỉ là quá khứ từng quen thuộc, bây giờ lại là người xa lạ. Có lẽ hứng thú của cô chỉ là tranh minh hoạ sấy khô, mà anh là quan sát tháp kinh tế, không đáp bên cạnh, không có tiếng nói chung, làm sao có thể bên nhau?

“Chỉ cần em nguyện ý, em có thể nhìn thấu tất cả con người anh. Anh yêu em, tình cảm anh dành cho em không hề thay đổi, dù thời gian có xóa đi mọi thứ, tình yêu đó vẫn không hề giảm sút, anh chắc chắn điều đó!”

Khí chất của bậc vương giả khiến Kỳ An Sinh bình tĩnh, mạch suy nghĩ rõ ràng, anh chắc chắn tình cảm của mình, bởi vậy sẽ không lựa chọn buông tay, chỉ cần hai người bọn họ tràn đầy nhiệt huyết, chuyện gì cũng có thể, cái gọi là sở thích trong sinh hoạt cũng đều có thể hòa nhập. Thậm chí cũng có thể hoàn toàn chấp nhận nhau, tôn trọng đối phương, tìm ra phong cách sống phù hợp nhất cho nhau, anh căn bản không lo lắng sự đơn thuần, thiện lương mà khéo hiểu lòng người của Trâu Đông Hiểu sẽ mang đến khó khăn cho cuộc sống của mình.

“Hôm nay anh căn bản không phải đến bàn việc công, xin lỗi, tôi không tiếp được!”

Không cách nào rung chuyển sự kiên định chắc chắn trong lập trường của anh, Trâu Đông Hiểu quyết định sẽ không ở lại dây dưa thêm nữa, cầm túi xách định ra khỏi phòng làm việc.

Lúc cô đi vượt qua anh, trong nháy mắt, Kỳ An Sinh đã giữ chặt cổ tay cô, ánh mắt thâm tình dán vào hốc mắt đỏ bừng.

“Em ở lại, đợi chút nữa dùng nước nóng chườm vào mắt.”

Nhiều lần để cô phải khóc nức nở lòng anh đã rạo rực không yên, không thể để hai mắt cô đỏ bừng đi gặp người khác, anh không hi vọng cô phải hứng chịu lời chỉ trích không đáng có. Trước khi anh được tự do, anh nhất định sẽ tận lực bảo vệ cô, đây là lời hứa hẹn giữa anh với cô, mặc dù cô coi anh như kẻ muốn lôi cô xuống địa ngục.

Sau khi nhìn Trâu Đông Hiểu kĩ càng, Kỳ An Sinh mới quay người rời đi, thuận tay đóng luôn cửa lại.

Sau tiếng đóng cửa Trâu Đông Hiểu chán nản ngồi sụp xuống ghế, cả người đều đã mất hết sức lực chống đỡ, cô đã cạn kiệt tất cả sức lực, không còn sức chiến đấu nữa rồi.

Cả ngày, Trâu Đông Hiểu đều trốn ở phòng làm việc của mình, thậm chí còn ra lệnh cho trợ lí, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rầy, thỉnh thoảng dồn sức vào công việc, thỉnh thoảng lại thất thần nhìn trần nhà. Sáng sớm tạo nên được trạng thái tốt. Kỳ An Sinh đến thăm ngay tức khắc liền sụp đổ.

“Cô điên rồi à, chưa ăn cái gì đã uống rượu? Cô nghĩ tửu lượng của mình tốt lắm sao!”

Cô gái tóc ngắn xinh đẹp, mặc chiếc áo da ngắn cũn - Phác Mộng, thấy Trâu Đông Hiểu trong mười phút ngắn ngủi đã uống hết tới ba ly rượu, ngay lập tức liền đưa tay giành lại ly rượu, tức giận trừng mắt, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với cô.

“Ha ha... Tôi lại muốn biết tửu lượng của tôi như thế nào, tôi còn chưa say đâu...”

Khóe miệng khẽ nhấc lên, Trâu Đông Hiểu dùng mu bàn tay lau đi rượu còn đọng trên khóe miệng, nhìn Phác Mộng cười, cô đang muốn say chết đi cho như xong, say chết liền có thể tạm thời quên sự hỗn loạn kia, cũng không cần đau khổ, không cần khổ tân tìm cách nên thoát khỏi cục diện như này thế nào.

“Muốn say cũng không được uống như vậy, ăn ít đồ lót dạ trước một chút. Bằng không, ngày mai đau bụng xem ai đau lòng thay cô chứ. Cha mẹ cô cũng chẳng có để tâm đến!”

Tức giận đem một đĩa rau xào đẩy lên trước mặt Trâu Đông Hiểu, trong lòng Phác Mộng suy đoán chắc là Trâu Thành Lương hoặc là Liễu Cam Phượng đã làm gì đó, nếu không Trâu Đông Hiểu sẽ không vừa giờ tan làm đã lôi kéo mình đến quán bar, còn ra bộ muốn mượn rượu giải sầu.

“Đúng, cha mẹ tớ sẽ không đau lòng.”

Khóe môi hơi nhếch lên, tự chế giễu bản thân. Một giây sau Trâu Đông Hiểu nắm thật chặt tay cô bạn thân.

“Nhưng là tớ còn có cậu, cậu là người hiểu tớ nhất...”

Dù cho cô ra nước ngoài nhiều năm, nhưng mối quan hệ thân thiết giữa họ vẫn chưa bao giờ biến mất, tình bạn giữa hai người ngày càng thắm thiết theo tuổi tác, sẽ cảm thấy đau lòng thay đối phương.

“Hừ, say chết luôn đi, người ta không đau lòng cho cậu nữa!”

Chưa hề thấy Trâu Đông Hiểu uống rượu say, Phác Mộng âm thầm thở dài, nhịn không được nhiều lần hỏi thăm.

“Vừa trở về đã náo loạn việc kết hôn trong buổi lễ. Có phải cha mẹ cậu lại buộc cậu phải đi gặp cái người gì mà hói đầu, vợ đã chết?”

Trâu Đông Hiểu đột nhiên bị bắt phải về nước cô đã hoài nghi, cái tin tìm người kết hôn cho mình cũng chỉ khiến cô thoảng qua giật mình, mơ hồ suy đoán Trâu Thành Lương cùng Liễu Tranh Phượng chắc là gã giúp cô sắp xếp hôn lễ, mà người bọn hắn để mắt đến nhất định là tiêu tiền như nước, mà cái này huyện thành nho nhỏ bên trong nhà giàu mới nổi ngược lại là bọn hắn nhập bọn hắn mắt rể hiền.