Quyển 2: Chichen Itza
CHƯƠNG 28: THĂM DÒ
- ------------------------------
Dư Hạo lần đầu gặp phải một người gọi nhiều món ăn ra cùng lúc như vậy, vội nói: "Đừng có gọi nữa, ăn không hết lãng phí lắm."
"Sao lại không hết." Chu Thăng nói: "Tôi ăn hết bao nhiêu cậu còn chưa rõ hay sao?"
Mọi người cùng cười, Dư Hạo nói: "Vậy ăn không hết thì gói mang về, cũng đủ ăn mấy ngày đấy."
"Không được gói mang về, mẹ tôi mà biết chúng ta đến đây, bà ấy chắc chắn sẽ giận cho xem." Chu Thăng nói với quản đốc: "Mang thêm hai điếu trầm hương ra nữa."
Quản đốc cầm ra hai điếu trầm hương mà Dư Hạo chưa thấy bao giờ, Chu Thăng nói với y: "Để trong túi cậu hết nhé, mẹ tôi chẳng rảnh mà lục túi cậu đâu, về trường đưa cho mấy người kia là được."
Một bàn lớn đồ ăn được bày lên, Chu Thăng rót cho Dư Hạo một tách trà, nói: "Thế, muốn nói chuyện gì với tôi?"
Người phục vụ thức thời mà đi ra ngoài, nguyên một lô ghế to như trong cung điện chỉ có Chu Thăng với Dư Hạo ngồi, lực xung kích của cảnh này quá mạnh, Dư Hạo nhất thời hồn còn chưa về với xác. Nhưng mà lúc Chu Thăng phô trương như này lại chẳng giống như lúc đến nhà Trần Diệp Khải, Dư Hạo hoàn toàn không cảm thấy tự ti hay mặc cảm gì.
Có lẽ là bộ dáng cà lơ phất phơ của cái tên này với y ngồi ở đây, khung cảnh chẳng hòa hợp tẹo nào, còn có cảm giác hoang đường, như thể lập tức cảnh vật xung quanh sẽ đổi thay.
Bản thân y mấy ngày trước còn đang sống một cuộc sống nghèo khổ như trong phim tài liệu về một sinh viên nghèo chiếu trên CCTV-8 vậy mà chớp mắt một cái đã xuyên đến một bộ phim thần tượng ngợp trong vàng son.
"Không có gì." Cuối cùng Dư Hạo cũng lên tiếng.
Chu Thăng nhỏ giọng, nói: "Thế tôi cho cậu biết bí mật này nha, Dư Hạo."
Dư Hạo: "..."
Không hiểu tại sao mà Dư Hạo lại cảm thấy có chút khẩn trương khi tới gần hắn, Chu Thăng thần thần bí bí nói: "Thật ra, hôm nay, tất cả đều là lừa cậu đó!"
"Ba tôi không phải ông chủ của Vân Lai Xuân đâu! Hôm nay tôi bỏ ra hơn hai vạn tệ để mọi người diễn kịch với tôi đó! Sau khi về cậu phải giúp tôi thanh toán số tiền này nha! Chúng ta phải cùng nhau đi rửa bát trả nợ!"
Dư Hạo đang ngập canh trong miệng lập tức phun ra, Chu Thăng cười ha ha, ý bảo ăn đi ăn đi, không đùa cậu nữa. Sau khi ăn được một nửa thì có người gõ cửa đi vào, Chu Thăng không kiên nhẫn mà đuổi người ta ra ngoài, người đến là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi. Đi đi lại lại ở ngoài cửa, cúi đầu cung kính nói: "Hôm nay Chu Tổng không có ở đây."
"Tôi chọn lúc ông ta không có ở đây mới tới." Chu Thăng nói: "Có gì kỳ lạ à?" Hắn lại quay ra giới thiệu với Dư Hạo: "Tài xế của ba tôi."
"Chu Tổng nói." Người đàn ông kia nói tiếp: "Nếu sau này cậu muốn dùng xe thì nói cho tôi biết, ông chủ yêu cầu tôi đưa hai vị đi dạo rồi vào siêu thị mua chút đồ ăn tết."
Chu Thăng nói: "Không đi, tự tôi cũng có chân, đóng cửa lại, bên ngoài ồn ào muốn chết rồi."
Tài xế dùng một động tác tiêu chuẩn đóng cửa lại, Dư Hạo nói: "Đừng nói vậy, cậu đối với nhân viên phục vụ đều khách khách khí khí, sao lại đối xử với tài xế của cha mình dữ dội như thế?"
"Gã ta toàn chó cậy thế chủ đi bắt nạt nhân viên phục vụ." Chu Thăng khịt mũi coi thường, nói: "Con mẹ nó buồn nôn phát khóc, kinh tởm chết mất."
Dư Hạo đành đáp: "Vậy tôi rút lại lời nói."
Chu Thăng lại tỏ vẻ quan tâm: "Ăn nhiều một chút, ngày mai tôi không nấu cơm, để cậu nếm thử món canh mướp đắng hầm cá của mẹ tôi."
(Nguyên raw là: 草苦瓜炖带鱼汤, bản anh thì là bitter gourd stewed fish soup:v nên mình edit tên món theo bản anh cho dễ hiểu)
Tiếp theo, Chu Thăng nhìn biểu tình của Dư Hạo, vẻ mặt ấy quả thực là chọc người ta cười đến độ không ngồi thẳng được, Dư Hạo nói: "Cậu đang trả thù tôi đấy à!"
"Trả thù cái gì đâu?" Chu Thăng nén cười, nghiêm túc nói.
"Trả thù tôi trói cậu về nhà!" Dư Hạo chỉ cảm thấy Chu Thăng mới về nhà một lần đã tự cho mình cất cánh bay xa rồi, dường như có chút lạ lẫm so với cái hồi ở trường nhưng cũng chẳng biết nói thế nào.
"Ăn đi ăn đi." Chu Thăng nói: "Cậu thích cái khăn quàng cổ Hermes của Khải Khải không, tôi kêu tài xế mua cho cậu mười cái luôn."
"Không cần." Dư Hạo mặt không chút thay đổi đáp.
"Bạn của cậu có biết cậu là... là..."
"Thiếu gia của Vân Lai Xuân?" Chu Thăng tiếp lời.
Chu Thăng đạp xe đạp, để Dư Hạo ngồi lên yên ở phía trước, sau khi ăn xong chậm rãi đạp xe về nhà để tiêu hóa cơm, Dư Hạo ăn no đến độ hơi buồn nôn.
"Ừ."
"Mấy đứa cấp ba có đứa biết đứa không." Chu Thăng đáp: "Còn đại học thì chẳng ai biết hết."
"Thế tại sao lại nói cho tôi?" Dư Hạo hơi nghiêng đầu, hai thằng đàn ông ngồi trên cái xe đạp, một người ngồi trước một người ngồi sau có chút gần, Dư Hạo vừa quay đầu đã không cẩn thận chạm vào người Chu Thăng.
"Không vì sao cả." Chu Thăng nói: "Lão tử thích là được."
"Vậy tại sao cậu lại quan tâm tôi như thế?"Dư Hạo đột nhiên hỏi tiếp.
Chu Thăng: "Ây, cậu đừng có cử động nữa được không, đừng nói mấy lời buồn nôn thế."
Chu Thăng dừng lại, một chân chống xe, nói: "Dư Hạo, sao dạo này cậu cứ kỳ lạ thế nào ấy. Rốt cuộc là cậu muốn nói gì? Không phải muốn tỏ tình với lão tử đấy chứ? Tôi không phải gay, tôi thích phụ nữ."
Trong lòng Dư Hạo run lên một nhịp, nhanh chóng giải thích: "Không có đâu, đi thôi."
Chu Thăng nghi ngờ nhìn Dư Hạo, nói: "Đúng rồi, Dư Hạo, không phải cậu là gay đấy chứ?"
Dư Hạo chỉ có thể đáp: "Làm sao có thể! Tôi cũng thích phụ nữ mà!"
Nháy mắt này, tâm tư của Dư Hạo hỗn loạn cực kỳ, trong đầu tuôn ra hàng vạn suy nghĩ, Chu Thăng đúng là thẳng nam bằng sắt, nhưng khoảnh khắc y ngồi trên xe lửa ấy y cũng mơ hồ nhận ra rằng, bản thân có chút thích hắn. Bất luận........ hắn có phải là "Tướng Quân" trong mộng hay không.
Dư Hạo bị hỏi như vậy cũng có chút hoảng loạn, chẳng khác nào kế hoạch của y chỉ trong một khắc bị làm rối tung lên, khiến y chẳng có thời gian chuẩn bị, y nhanh chóng hỏi một câu.
Dư Hạo: "Đã từng có nam sinh nào thích cậu chưa?"
"Đương nhiên chưa!" Chu Thăng bực bội đáp lời.
"Tôi cũng đâu có nói cậu thích con trai đâu." Dư Hạo dở khóc dở cười: "Bị một tên con trai theo đuổi cũng không phải quyết định của cậu mà."
Chu Thăng nghiêm túc đáp: "Không có mà!"
"Đi tiếp thôi," Dư Hạo thúc giục.
"Đang đèn đỏ!" Chu Thăng nói: "Cậu đang nhìn đi đâu đấy?"
Dư Hạo với Chu Thăng thế mà lại cùng nở nụ cười, Dư Hạo cười đến độ gần như là nằm lên tay lái, Chu Thăng một chân vẫn đặt trên bàn đạp, chân còn lại thì chống xuống đất, nở nụ cười, sau đó bất ngờ giơ tay xoa xoa đầu Dư Hạo.
Dư Hạo cũng hiểu, có lẽ Chu Thăng chỉ coi y như một em trai cần được chăm sóc quan tâm thôi ---- chắc cũng chỉ là thiên tính muốn bảo hộ của đàn ông mà thôi.
"Tôi cũng thích con gái mà."
"Ừ." Chu Thăng mất tập trung nhìn nhìn xe bên đường, "Sau đó thì sao?""
Dư Hạo: "Không dám tỏ tình chứ sao, tôi thật sự quá nghèo đi mà.""
Dư Hạo vốn còn cho rằng Chu Thăng sẽ nói chút gì đó, thế nhưng hắn cũng chỉ nói một tiếng làm thiên hạ kinh động: "Làm tốt lắm!"
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng nói: "Thà sống chết làm một con cẩu độc thân còn hơn! Tự do tự tại chẳng tốt hơn à, nhỉ? Không có chuyện gì làm cho bản thân bị ấm ức!""
Dư Hạo nhất thời thật sự vô pháp đánh giá tín ngưỡng sống của con người này, chỉ có thể nói: "Ừ đúng."
Ngày mai là giao thừa, chạng vạng Chu Thăng với Dư Hạo về nhà, thấy mẹ Chu với một tên đàn ông ngồi trên sô pha, Chu Thăng cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, lập tức đi tắm rửa, mẹ Chu cắt hoa quả cho Dư Hạo ăn, nhanh chóng đến chào hỏi: "Đến đây nào, Dư Hạo cháu ngồi đi."
Lúc Chu Thăng tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy mẹ mình đang lôi lôi kéo kéo Dư Hạo, còn đang nói:
"... cái lão sói mắt trắng hồi xưa còn để con sói mắt trắng nhỏ học y cơ..."
Dư Hạo phóng ánh mắt cầu cứu cho Chu Thăng.
Mẹ Chu: "Ôi, con nghe cái này chưa? Khuyên người ta học y, bị thiên lôi đánh, khuyên người học luật, ngàn đao bầm thây..."
Chu Thăng giận dữ kêu: "Vào phòng!"
Dư Hạo nhanh chóng chạy vào, âm thanh mẹ Chu cuối cùng cũng nhỏ đi rồi biến mất.
Cuối cùng, Dư Hạo lôi quyển "Toán cao cấp – tập 2", nhân lúc không phải làm việc lôi ra xem một chút.
Chu Thăng nói: "Đây là phòng của tôi, cậu có thể cất sách giáo khoa đi không thế?"
Dư Hạo nói: "Toán của tôi không được tốt, không chuẩn bị bài trước thì học sao nổi?"
Chu Thăng: "Thì tôi dạy cho cậu, đây là địa bàn của tôi, cất sách đi hộ cái! Nhìn thấy tôi đau đầu buồn nôn, má nó chứ..."
"Khóc đi rồi nói." Dư Hạo nói.
"Không, không có cửa cho buồn nôn ở đây đâu." Chu Thăng nói: "Học nữa thì về nhà."
Dư Hạo đành cất sách vào, đối mặt với Chu Thăng, nhưng đúng lúc này, phòng cách vách đột nhiên truyền đến tiếng của mẹ Chu Thăng... tiếng rên.
"Thôi cậu đọc sách tiếp đi." Chu Thăng nói. [=))))]
Cả đời này, Dư Hạo chưa bao giờ gặp phải chuyện lúng túng như thế, chỉ đành nói: "Xin lỗi."
Chu Thăng: "Không phải lỗi cậu, ông chú kia lần lâu nhất cũng chỉ tầm ba phút bốn mươi giây gì đấy thôi."
Dư Hạo: "..."
Nói thì nói vậy, ba phút bốn mươi giây vào cái lúc này cũng là một thời gian rất dài, nếu như chỉ là tình huống bình thường thì thôi đi, mấy giây sau, ông chú kia còn nói ra mấy câu thật sự không tả nổi, âm thanh cao vυ"t tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, cộng thêm mấy từ địa phương mà Dư Hạo chẳng biết nghĩa là gì, Dư Hạo lập tức quay ngang dọc tìm tai nghe, Chu Thăng có vẻ như hết nhịn được rồi, gắt gỏng đi ra ngoài đập cửa, gào lên: "** mẹ, buồn nôn nó vừa phải thôi, mở cửa ra xem nào!" Sau đó đạp một phát vào cửa, âm thanh kia lập tức ngưng lại.
Chu Thăng trở lại phòng, nhặt quyển truyện tranh lên, nói với Dư hạo: "Chắc tôi vừa dọa gã bắn mẹ ra rồi."
Giờ Dư Hạo mới ngỡ ra cái lỗ trên cửa là như vậy mà có.
Đến đêm, bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, Chu Thăng với Dư Hạo đắp chung một cái chăn bông, Chu Thăng ở trần nửa người trên mà ngủ. Hắn để tay ngoài chăn, trên tay còn có cái vòng tay Dư Hạo bện cho hắn, chiếc vòng tay phản chiếu lại ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, hơi lóe lên.
Dư Hạo liếc nhìn vòng tay rồi lại nhìn sang Chu Thăng ngủ cũng không gáy.
"Chu Thăng, cậu ngủ rồi sao?" Dư Hạo nhỏ giọng hỏi.
Chu Thăng mơ mơ màng màng đáp: "Có chuyện gì?"
Dư Hạo: "Không có gì."
Y trở mình, quay lưng lại với Chu Thăng, trong đầu chỉ toàn là những câu nói của Chu Thăng hồi sáng cùng với Tướng Quân ở trong mộng, nhìn thấy người mà y từng thích, thích đến độ không kiềm chế được bản thân.
"Tôi bảo vệ cậu như vậy, cảm động không?"
"Ừ, rất cảm động."
"Thích tên cặn bã đó, còn chẳng bằng thích tôi, đúng chứ?"
"Tôi cũng từng chờ mong, phải chăng sẽ có một ai đó, mặc cho mặt trời mọc lên vô số lần, vẫn có thể đứng trước mặt tôi, một lần nữa có thể tìm đến tôi..."
"Chỉ tiếc, mộng là mộng, cũng chỉ có thể là mộng, lúc mặt trời mọc, chúng ta rồi cũng sẽ phải chia ly..."
"Chu Thăng, cậu đã ngủ chưa?"
Dư Hạo nghiêng đầu liếc sang Chu Thăng, Chu Thăng cũng không có động tĩnh gì, một hồi lâu sau hắn mới "ừ" nhẹ một tiếng.
"Không ngủ à?" Dư Hạo lại hỏi.
Chu Thăng nhíu mày lại, Dư Hạo nói: "Tôi.... tôi vẫn muốn nói chuyện với cậu."
Chu Thăng mở mắt to, mơ màng hỏi: "Cái gì? Dư Hạo?! Cậu nói cái gì?"
Dư Hạo lúc này mới nhận ra có lẽ tiếng "ừ" ban nãy chỉ là Chu Thăng mớ ngủ nói ra, giờ bị y đánh thức, hiện tại như bùng nổ, vội nói: "Không có gì, cậu ngủ tiếp đi, ngủ ngon.""
Chu Thăng vén chăn lên, ngồi hẳn dậy, nói: "Dư Hạo! Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì? Cậu nói, rõ ràng một lần đi, không thì tôi đập cho cậu một trận!""
Nói rồi, Chu Thăng duỗi tay mở đèn phòng ngủ lên, đèn sáng rực, hai người cùng lúc kêu lên, Chu Thăng tự tay bật đèn cũng không thích nghi được với ánh sáng, nhanh chóng tắt đi, mở đèn bàn.
"Cậu nói."" Chu Thăng với lấy cái áo phông ngắn tay mặc lên, khoanh chân ngồi ở trên giường, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Dư Hạo, hai người đối mặt một lúc, Chu Thăng nói: "Hôm nay nhất định phải nói hết những lời muốn nói ra, bằng không thì hai chúng ta không ngủ nghê gì hết!""
Trong phòng nhất thời cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn tiếng tuyết rơi lạt xạt ngoài cửa sổ.
Dư Hạo cuối cùng cũng tĩnh tâm được, nhìn Chu Thăng chăm chú, chậm rãi mở miệng.
"Trong dương quang có ta, trong gió có ta, trong đất trời có ta, trong mộng cũng có ta.""
Chu Thăng: "?"
Chu Thăng hơi hơi nhíu mày lại: "Văn vẻ của ai vậy?""
"Cậu."" Dư Hạo cảm nhận được dường như tim mình đang ngừng đập, "Cậu là Tướng Quân phải không?""
Vẻ mặt của Chu Thăng cực kỳ khó hiểu, nói: "Là cái quần què gì cơ? Dư Hạo, cậu đang ngái ngủ đấy à? Có ổn không đấy?""
Phản ứng này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Dư Hạo, nhịp tim của cậu đập càng nhanh hơn.
Dư Hạo: "Cậu đã vào trong mộng của tôi, Chu Thăng, cậu là Tướng Quân.""
"Chờ chờ chờ đã."" Vẻ mặt Chu Thăng co giật, nói: "Rốt cuộc thì cậu đang nói gì vậy?!""
"Trong khoảnh khắc tôi định nhảy xuống Trường Thành trong mộng, cậu đã đi vào tiềm thức tôi trước một khắc, kéo tôi lại."" Dư Hạo bất an nói: "Chu Thăng, là cậu đã đốt lên khói lửa trong thế giới mộng cảnh của tôi, lần thứ nhất bảo vệ tôi, để tôi không nghĩ đến việc tự sát nữa. Lần thứ hai là lần cậu dẫn tôi trở về trung tâm mộng cảnh, lần thứ ba đi vào, cậu lại giúp tôi lấy lại Đồ Đằng, để tôi có thể trở lại thành chính mình.""
Vẻ mặt của Chu Thăng lúc này cực kỳ phức tạp, Dư Hạo lăn qua lộn lại cũng chẳng hiểu mình đang nói cái gì.
"Sau đó cậu lại đi vào mộng của Thi Nê, cứu cô bé, cũng giúp cô bé lấy lại Đồ Đằng..."
Tiếp theo, Dư Hạo kể ra toàn bộ quá trình mình ở trong mộng gặp gỡ Tướng Quân, từ đầu tới đuôi thuật lại với Chu Thăng. Chu Thăng nghe xong câu chuyện không thể tin nổi của Dư Hạo, nói: "Ừ rồi, tôi ở trong mộng của cậu làm nhiều chuyện vậy đó, ha, không phải cậu còn cho rằng tôi có siêu năng lực gì đấy chứ, còn có thể chui vào mộng của người khác nữa cơ đấy! Đừng quậy nữa, ngủ đi...""
Dư Hạo bất an nói tiếp: "Đây là ảo tưởng của tôi, tôi có phải bị bệnh tâm thần rồi không? Chu Thăng, tôi phát điên mất!""
Chu Thăng nhìn Dư Hạo, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hai người rơi vào trầm mặc, Chu Thăng có vẻ như vừa cắn răng quyết định một cái gì đấy, nói: "Cậu nghiêm túc à? Quá hoang đường!""
Dư Hạo nhíu chặt lông mày, nói: "Tôi cảm thấy dạo này mình bị tâm thần phân liệt rồi, chắc là rất nghiêm trọng... quên đi..." Dư Hạo cuối cùng lại từ bỏ, nói tiếp: "Chắc sau này về tôi phải kiếm một bác sĩ tâm thần tự chữa thôi."
"Từ từ!" Chu Thăng giơ lên một tay, nói: "Cậu không bị tâm thần! Trên lớp có dạy rồi, bệnh trạng của bệnh tâm thần chủ yếu là bị cách ly với...""
"Thay đổi."
Chu Thăng nói tiếp: "Tóm lại thì cậu không dính chút bệnh trạng nào của bệnh tâm thần."
Dư Hạo lo lắng nói: "Nhưng nếu cậu không phải Tướng Quân, không phải là tôi bị tâm thần sao?"
Cuối cùng Chu Thăng cũng phải ứng lại, phát điên nói: "Cậu không phải là đang cố tình đào hố để tôi nhảy à?! Cậu đây là đang muốn tôi quyết định xem có nên ném cậu vào bệnh viện tâm thần không nhỉ?"
Dư Hạo vội vã giải thích: "Tôi không có đào hố cậu mà! Tôi chỉ là thật sự nghi ngờ, tôi sắp điên đến nơi rồi! Mấy ngày nay, tôi đã suy nghĩ đến chuyện này rất nhiều, theo logic thì tôi không thể tự lật đổ chính mình được. Đầu tiên, khi tôi có ấn tượng với cậu thì cậu mới có thể đi vào giấc mộng của tôi, ấn tượng đầu tiên của cậu với tôi là "người sắt" cũng bởi vì hạng mục mà cậu đang tập luyện là "ba môn phối hợp Ironman". Cho nên cậu xuất hiện trong mộng của tôi với hình dạng là "người sắt"."
Chu Thăng đỡ trán, nói: "Tôi chỉ là vô tình nhìn thấy cậu mua đồ ở cửa hàng gần cổng sau trường học, lúc mở ba lô ra, tôi liếc thấy một bao than!"
Dư Hạo có chút mơ hồ, nói: "Vì thế cậu mới hỏi mượn bật lửa của tôi? Muốn thử xem tôi có bật lửa không để chứng thực suy đoán của mình, đúng chứ?"
Chu Thăng thừa nhận trả lời: "Ừ, đúng là như vậy. Tôi hỏi cậu, lúc ấy, cậu cũng vẫn còn ý nghĩ cầu sinh còn gì? Kỳ vọng cuối cùng sẽ có người đến cứu mình? Người kia có lẽ là tôi chăng? Bởi vì chỉ tôi có khả năng biết hành động tiếp theo của cậu đúng không?"
Dư Hạo đáp: "Đúng, ở trong lòng tôi, lúc ấy đúng là vẫn còn khát vọng sống tiếp. Trong tiềm thức của tôi mong đợi rằng cậu sẽ phát hiện ra có điểm không đúng, sẽ đến đó cứu lấy tôi..."
Chu Thăng nói: "Đúng thế! Vì thế cậu có cái giấc mộng kỳ quái kia, cũng là chuyện thường tình thôi, để cậu phải nhớ nhiều như vậy thiệt thòi cho cậu quá, thôi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa."
[21/3/2021]