Chương 30: Thẳng thắn

Quyển 2: Chichen Itza

Chương 29: Thẳng thắn

- ------------

Chu Thăng đang định nằm xuống thì Dư Hạo lại nói: "Vậy thì mộng của Thi Nê, phải giải thích như nào đây? Tại sao lại có người mơ cùng một giấc mơ với tôi được chứ?"

"Hơn nữa lúc ấy cậu có thể không đánh Thi Lương, nhưng cậu lại đánh gã, còn đánh gã ngay trước mặt con gái gã. Dụng ý chính là để con bé ghi nhớ cậu, trong tiềm thức của cô bé thì cậu là người có thể giáo huấn bố mình, cô bé thích nhân vật trong truyện tranh, là anh hùng, là Tôn Ngộ Không! Tóc cậu lại còn đang nhuộm đỏ, cũng giống với đặc thù của Tôn Ngộ Không. Vì vậy cô bé vô thức gắn cậu với hình tượng Tôn Ngộ Không, lúc cậu xuất hiện trong mộng của cô bé, tìm cách cứu em ấy."" Dư Hạo khẩn trương nói ra những lời nói đã cất giấu bấy lâu trong lòng, vô số lần tự mình suy đoán này.

Chu Thăng dở khóc dở cười, nói: "Cậu nghĩ nhiều thật, Dư Hạo, tôi chỉ là thấy cậu bị bắt nạt, không ra tay không được!""

"Cậu thật sự tức giận nên đánh người, không phải sẽ đánh ngay lúc đó. Cậu không cười, cũng sẽ không thương lượng với Phó Lập Quần ở ngoài, cậu ta đi vào cản cậu lại, cậu lại động tay đánh cậu ta."" Dư Hạo không dám đối diện với Chu Thăng: "Cậu đây là có kế hoạch muốn đánh gã, vì sao lại có kế hoạch như vậy? Hơn nữa, cậu còn cảm thấy việc tôi đưa cho cậu Đồ Đằng rồi biến thành Kim Cô Chú? Bởi vì cậu cảm thấy chuyện này của tôi nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết, cậu nhìn không nổi, biến nó thành cái trách nhiệm của bản thân mình."

Chu Thăng nói: "Dư Hạo, đừng có quá xoắn xuýt một giấc mơ nữa, cậu không bị tâm thần, cậu chỉ là suy nghĩ nhiều quá thôi! Cả ngày cứ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt như thế, cậu có bị ngốc không đấy?""

Dư Hạo nói: "Một vấn đề cuối cùng, mà tôi mãi chẳng thông được, cậu nói cho tôi biết đi, sau đó cái gì tôi cũng không hỏi nữa.""

Chu Thăng kiên nhẫn nói: "Hỏi đi.""

"Lúc tôi đốt lửa lên, cậu đang ở đâu, làm gì?" Dư Hạo nói ra vấn đề cuối cùng, quả nhiên Chu Thăng ngẩn người ra, cuối cùng biến thành bộ dạng mờ mịt với vẻ mặt ngẩn người suy nghĩ, đáp: "Tôi bảo Phó Lập Quần tới tìm cậu mà."

hưng chỉ một khắc ngắn ngủi ngẩn người, mắt của Chu Thăng với Dư Hạo chạm nhau, ánh mắt Chu Thăng trong nháy mắt lấp lóe, trực giác nhắc nhở Dư Hạo, thế nhưng Chu Thăng lại xoay người, tắt đèn.

"Lúc đó cậu đang ngủ!"" Dư Hạo trong chốc lát cảnh tỉnh, nghĩ thông suốt toàn bộ mọi chuyện!

Trong bóng tối, Dư Hạo nghiêm túc nhìn vào hai mắt Chu Thăng, nói: "Với cái tính của cậu, chắc chắn sau khi phát hiện tôi mang theo đống kia bên người thì sẽ không kiếm người khác đến cứu tôi. Cậu phát hiện ra tôi muốn tự sát, đây là một chuyện rất nghiêm trọng, cậu sẽ đi theo tôi, cho đến khi xác nhận được rằng tôi sẽ đi đâu, sẽ làm gì.""

Chu Thăng nói: "Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều như thế! Chơi xong một hiệp bóng, về phòng tắm rửa thôi! Tắm xong một lúc mới phát hiện ra có gì không đúng nên mới gọi cho Phó Lập Quần! Thế nên tôi mới bị cảm! Cậu không tin tôi có thể gọi điện cho cậu ta! Ầy! Điện thoại đây! Cậu đi mà hỏi!"

Chu Thăng ném điện thoại cho Dư Hạo, Dư Hạo gọi điện cho Phó Lập Quần, tay cầm điện thoại không kiềm được mà run rẩy, y gương mắt nhìn về phía Chu Thăng, Dư Hạo cảm thấy mình chắc chắn bị điên rồi, nhưng y rất muốn biết rõ sự thật, bằng không chuyện này sẽ dằn vặt y thành tâm thần mất thôi.

Chu Thăng nhìn chằm chằm Dư Hạo, nhìn thẳng vào mắt y.

Ngay một giây cuối cùng trước khi ấn nút gọi, Chu Thăng đột nhiên nói: "Từ từ, quên đi, không đùa nữa."

Nghe thấy câu nói này, Dư Hạo biết, Chu Thăng thừa nhận rồi.

"Tướng Quân?" Thanh âm Dư Hạo gần như là phát run.

Chu Thăng gằn từng chữ, nói: "Dư Hạo, hôm nay tôi thật sự muốn đánh cho cậu một trận."

Lúc câu nói này vừa ra khỏi miệng, Dư Hạo nhận ra ngữ khí quen thuộc, quả nhiên là hắn! Thời khắc này sức lực của y đều bị rút mất như nước thủy triều, y đứng dậy, ngồi quỳ chân ở trên giường, khẩn trương mà tới gần Chu Thăng thêm một chút, Chu Thăng bất đắc dĩ cười cười, nghiêng đầu, tay đưa ra đặt lên trán Dư Hạo, mạnh mẽ đè y nằm xuống.

"Ngủ ngon."" Chu Thăng dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Dư Hạo! Tất cả những sự việc trong mộng, quên hết sạch cho tôi!"

Dư Hạo: "Từ từ..."

Lực tay của Chu Thăng vốn rất lớn, Dư Hạo không cách nào giãy dụa ra được, bị Chu Thăng ấn một phát, ngã xuống giường.

Dư Hạo: "...."

Chu Thăng: "...."

Chu Thăng bỏ tay ra, nhìn thẳng vào hai mắt Dư Hạo, lẩm bẩm: "Có chuyện gì à?"

Dư Hạo: "...."

Chu Thăng: "Vậy, ngủ ngon, Dư Hạo, quên chuyện đấy đi nhé!"

Sau đó, hắn lại nằm nghịch cái vòng tay Dư Hạo bện cho mình, Dư Hạo cũng chẳng thèm chống cự cho mất công nữa, một lúc sau, Dư Hạo vẫn chưa hết ủ rũ.

"Chẳng ổn chút nào!" Chu Thăng đột nhiên nói: "Thật chứ, đáng ra lúc ý tôi không nên lấy Đồ Đằng của cậu! Mẹ, lúc ý tôi điên mẹ nó rồi!"

Dư Hạo nắm lấy tay Chu Thăng, thở hổn hển nhìn hắn, lần này đến lượt vẻ mặt của Chu Thăng trở nên bất bình thường, Dư Hạo cầm tay hắn, ngón tay Chu Thăng theo bản năng mà hơi cong lên, đầu ngón tay gần như chạm vào mu bàn tay của Dư Hạo. Phòng ngủ trở nên yên tĩnh lạ thường, hai người ngồi yên như tượng khắc, vẫn duy trì tư thế đó.

Một lúc sau, giọng nói của Chu Thăng cuối cùng cũng phá vỡ mảnh yên tĩnh này.

"Đừng khóc." Chu Thăng bình tĩnh nói: "Tôi không chịu được người khác khóc đâu, cả lần này lẫn lần khác, nếu cậu mà khóc trước mặt tôi, tôi thật sự sẽ đánh cho cậu một trận đấy."

Nhất thời, Dư Hạo cũng không biết được hiện tại mình đang kích động hay mừng rỡ, hay là bi thương nữa.

Chu Thăng nói: "Được rồi, tôi cho cậu biết, chuyện này nếu có nói ra cũng chẳng ai tin đâu, chỉ khiến người ta nghĩ cậu bị dở hơi thôi."



Dư Hạo trấn định lại, thả tay Chu Thăng xuống, nói: "Đừng nói, đừng nói gì cả, Tướng Quân."

Y ở trong bóng tối cũng không thấy rõ sắc mặt của Chu Thăng, Dư Hạo đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, nói: "Tôi chỉ là muốn tìm đến cậu, muốn nói với cậu lời cảm ơn, chấp nhất cũng được, không cam lòng cũng chẳng sao. Bài hát kia, là hát cho cậu nghe."

"Tôi nghe xong, vừa mới nghe xong đã biết cậu muốn hát cho tôi nghe rồi." Chu Thăng nói: "Buổi tối hôm ấy tôi cũng cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng tôi... tôi không muốn cậu bị giấc mộng ấy quấy nhiễu cả đời. Là do tôi không đúng, đáng ra tôi không nên nói những lời đó trong mộng của cậu."

Dư Hạo nói: "Coi như đây là giấc mộng đi, ngày mai tỉnh dậy, tôi cũng sẽ không chấp nhất chuyện này nữa, cậu cũng coi như chưa có gì xảy ra. Mặc kệ tôi có hỏi cậu cái gì đi nữa, cậu..."

Chu Thăng đột nhiên nắm chặt lấy tay Dư Hạo, tiện tay vuốt nhẹ ngón tay y, đồng thời giam giữ mười ngón tay của y lại.

"Không thành vấn đề, kỳ thực đây là duyên phận của hai ta." Chu Thăng bỗng nhiên nói: "Thật sự không sao, tôi không trách cậu, có lẽ, ngay từ cái lần đầu thấy cậu ở sau ký túc xá ngày hôm ấy, cậu hỏi tôi những lời ấy, là do số mệnh đã an bài."

Nói xong, Chu Thăng buông lỏng tay ra, thả tay của Dư Hạo xuống, nói: "Thôi, ngủ đi, Dư Hạo, vừa nãy là cậu nói cái gì, cậu cái gì cũng không biết, không muốn biết."

Dư Hạo nói: "Đối với tôi, như vậy là đủ rồi. Tôi dùng tính mạng của mình để hứa, tôi sẽ không nói ra chuyện này."

"Mấu chốt ở đây là, cậu có nói cũng chẳng ai tin đâu." Chu Thăng cười nhạo nói: "Tiểu thuyết cũng chẳng viết thế nữa là."

Dư Hạo bất an nói: "Có tin không với việc có nói hay không là hai việc khác nhau, nếu như cậu sợ tôi tiết lộ, tôi sẽ xin chuyển trường, chuyển ra chỗ khác..."

"Không cần làm vậy!" Thanh âm của Chu Thăng có chút tà mị, hắn cười, nằm xuống rồi thở dài, nói: "Tôi cũng rất hy vọng có một ai đó, ai đó có thể cùng tôi chia sẻ bí mật này."

Dư Hạo chấn kinh thật sự, y không nhìn thấy vẻ mặt của Chu Thăng hiện tại, chỉ có thể nghe thấy tiếng của hắn nói, thời khắc này, giọng điệu của hắn với Tướng Quân ở trong mộng như hoàn toàn hòa vào nhau.

Trong đêm tối, Chu Thăng mệt mỏi hạ giọng, nói: "Chuyện này, ở trong lòng tôi dồn nén đã nhiều năm, cuối cùng cũng có một người, xông vào thế giới của tôi, trở thành người bạn đích thực của tôi, người này không ai khác, là cậu đó Dư Hạo."

Dư Hạo giật mình.

Chu Thăng liếc nhìn Dư Hạo, nói tiếp: "Cậu cảm thấy nếu chuyện này xảy ra với cậu, cậu sẽ nói cho người khác biết chứ? Có ai tin nổi chứ? Có thể cậu quá thông minh, dựa hết vào suy đoán của bản thân, vạch trần bí mật này, hiện tại lại khiến tôi thấy nhẹ nhõm hẳn... Nằm xuống đi, đừng ngồi nữa, nằm xuống nói tiếp."

Dư Hạo nằm cạnh Chu Thăng, Chu Thăng nghiêng người một chút, trở tay ấn đầu Dư Hạo, khiến y nhích lại mình hơn một chút.

"Sau đó, tôi cũng hay nghĩ rằng, trên đời này còn thiên thiên vạn vạn người cơ mà." Chu Thăng lẩm bẩm: "Người sẽ đưa cho tôi Đồ Đằng, chắc gì có mỗi mình cậu chứ..." Nói xong, hắn nghiêng đầu, nhìn Dư Hạo cười ưu thương.

Thời khắc này, Dư Hạo cảm thấy Chu Thăng đẹp trai lạ thường, y cảm thấy hẳn là mình đã gặp được người con trai đẹp nhất thế gian.

"Được rồi, ngủ thôi, cái gì cũng đừng nói nữa." Chu Thăng lại đưa tay ra, đặt vào trán Dư Hạo, thuận theo đưa xuống dưới sờ soạng một hồi, hắn nhắm mắt lại, trở mình quay lưng về phía Dư Hạo: "Thật ra điều này cũng chẳng ngạc nhiên bằng việc bố tôi là Chu Lai Xuân đâu, thật đấy."

Dư Hạo: "..."

Dư Hạo như vừa hoàn thành một sứ mệnh, cũng giống như vừa chạy marathon trước toàn trường, ý thức trở nên nặng nề, y chẳng thể nào kiên trì tỉnh táo nữa.

Bên ngoài trời cũng đã sáng, Dư Hạo nói với Chu Thăng: "Ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon." Chu Thăng bên trong nắng sớm mờ mờ nói.

Ngày hôm nay khí trời rất tốt, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu thẳng vào phòng bếp, Chu Thăng bị ánh nắng chiếu vào người, hắn không tình nguyện xuống bếp làm bữa ăn giao thừa cho bốn người. Nhưng mặc kệ ra sao, năm nay cũng khá hơn những năm trước rồi – những năm trước làm cơm phiền chết đi được, năm nay có thêm Dư Hạo ở lại ăn cùng rồi.

Dành cho Dư Hạo, bữa cơm này bắt tay vào làm cũng coi như có tý động lực.

Mỗi đầu bếp đều có kiêng kỵ của mình, nhưng ai cũng nghìn bài một điệu (ai ai cũng giống nhau), chính là vẻ mặt khen ngợi của người thưởng thức món ăn, Dư Hạo lần đầu nhìn thấy Chu Thăng nấu cơm, cằm cũng muốn chạm đất, cuối cùng cả bàn tiệc được quét sạch sành sanh. Chỉ riêng điểm này cũng khiến Chu Thăng tình nguyện nấu cơm cho y ăn, chẳng giống như mẹ hắn, bà đối với một bàn cơm nước đầy ụ còn kiếm chuyện ghét bỏ.

Chu Thăng chuẩn bị làm món cá hổ chiên, dưa chuột và ớt đỏ trộn với gà, nướng một con vịt, bột rán mỏng, sau đó tiếp tục với gà kho tiêu, cá sóc, tôm yuzi, cùng với sườn xào chua ngọt và xôi ngọt thập cẩm, canh măng hầm jambon cũng không nhiều lắm.

Chu Thăng ngồi nhổ lông vịt, nghĩ đi nghĩ lại cơm tối phải nhường y ăn nhiều một chút. Chỉ là hắn không biết bây giờ Dư Hạo ở nhà mình ăn tết, cái tên này sau khi về có mua gì cho hắn làm quà không. Chu Thăng có lúc cũng thấy phiền điểm ấy ở Dư Hạo, mỗi lần y ăn chút đồ của hắn, uống một chút nước của hắn cũng đều cố chấp muốn trả lại hắn cái gì. Ngày hôm qua trong lúc vô tình Chu Thăng thấy Dư Hạo đang lướt taobao xem giày. Dư Hạo chẳng bao giờ đi giày bóng rổ, như vậy là mua cho hắn rồi. Nếu đang sống ổn thì chẳng ai thích đi ăn không, nếu đang không ổn thì cũng nói không với nợ ân tình.

Đây là điều tất yếu hả? Tất cả mọi người đều quen như thế rồi. Chu Thăng bóc tôm nghĩ thầm, đậu phụ ngọc tử dễ nát quá, phải nhẹ nhàng một chút.

Lần đầu thấy Dư Hạo là khi y đang đứng trên sân vận động, khi đó Chu Thăng vừa chạy xong 20km, đã có chút hồn lìa khỏi xác rồi, Dư Hạo ngồi đơ ra trên khán đài, Chu Thăng chạy hết vòng này đến vòng khác, vòng nào cũng có thể nhìn thấy y, Dư Hạo này trông dáng vẻ uể oải cực kỳ, làm Chu Thăng nhớ đến hồi trước dưới nhà mình cũng có một con chó con bẩn thỉu đi khập khiễng kêu gào đòi ăn.

Sau đó mỗi ngày khi về nhà Chu Thăng đều mang cho nó cái gì ăn, nó cũng chỉ là con chó nhỏ lang thang điển hình, lông nó rất bẩn, có lúc cho dù Chu Thăng không mang theo đồ ăn đến, con chó nhỏ đó cũng sẽ chạy đến dụi dụi ống quần hắn, theo hắn lên lầu, ngoắt ngoắt cái đuôi, sủa gâu gâu gọi hắn. Một lần Chu Thăng muốn nuôi nó, nhưng lại khó tránh được bà mẹ dở hơi ở nhà, cuối cùng vẫn bỏ đi ý nghĩ đó.

Dư Hạo ngồi ở sân luyện tập khi ấy cũng như con chó nhỏ, khiến Chu Thăng muốn sờ sờ đầu y một lúc, mỗi khi thể lực đạt đến cực hạn, trong đầu Chu Thăng toàn là hình bóng Dư Hạo, một vòng lại thêm một vòng, Dư Hạo Dư Hạo Dư Hạo... Ấn tượng về Dư Hạo, tựa như một phản xạ có điều kiện liên hệ với điểm cực hạn của hắn.

Sau đó nguyên một tháng, Dư Hạo tuần nào cũng đến sân vận động mấy lần, Chu Thăng có lúc sẽ thấy y ôm quả bóng rổ, tham gia chơi bóng, bị đám Phó Lập Quần đυ.ng phải bay tới bay lui. Dần dần, Dư Hạo từ bỏ chơi bóng, đổi thành ngồi ở bên sân, Chu Thăng nghĩ thầm chắc là y bị đám chơi bóng ghét rồi, thay vì nói rằng bị đồng đội ghét bỏ thì trước tiên hãy tự trách mình ghét bỏ bản thân đi - lo được lo mất, luôn cảm thấy mình làm liên lụy người khác, rồi dần dần cũng không đến thường xuyên.

"Tại sao cậu lại đối xử với tôi tốt như vậy?" Hôm qua lúc ngồi trên xe đạp, Dư Hạo đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Thích cậu chứ sao, Chu Thăng nghĩ thầm, nhưng bạn học Dư Hạo này, nghe cho rõ nha, chỉ là yêu thích cậu, không phải yêu cậu đâu.

Chu Thăng nhấc con vịt ra khỏi lò rồi móc nó vào bếp sắt ngoài ban công để nướng.



Cái bếp sắt này còn lớn tuổi hơn cả hắn.

Tại sao lại là yêu thích ư? Có lẽ là vì nhiều chuyện tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được, muốn bảo vệ người yếu ớt hơn là cậu, muốn cậu sống tiếp, Chu Thăng cố định lại con vịt trên bếp.

Về phần tại sao lại là cậu mà không phải là ai khác, bởi vì những gì được nhận lại cũng rất quan trọng, hắn tuy rằng sẽ đối xử tốt với ai đó, nhưng nếu như không nhận lại gì từ người đó, dần dần cũng sẽ cảm thấy họ phiền. Chu Thăng ngoài miệng tuy rằng cứ nói không ngại cho đi, nhưng trong nội tâm vẫn hừng hực niềm tin người nà có thể cho hắn niềm tin mãnh liệt, tình cảm sùng bái với tình bạn thật lòng.

Ngay cái khoảnh khắc mà Dư Hạo đưa Đồ Đằng cho hắn, tâm tình hắn tự nhiên trở nên cực kỳ tốt, khi y chuyển đến ký túc xá của hắn, mặc dù hắn chưa lộ sự vui mừng ra ngoài mặt nhưng cũng có thể nhìn ra được trong lòng hắn rất kích động.

Ngày đó Chu Thăng đến tiệm cà phê tìm y, Dư Hạo vốn đang mệt mỏi phờ phạc, sau khi nhìn thấy hắn thì vui vẻ hơn hẳn, tựa như là ánh mặt trời chiếu vào thế giới đen tối, ánh mặt trời này cũng soi sáng Dư Hạo, cũng soi sáng cả sự hờn dỗi Chu Thăng của y.

Tôi chẳng mặc kệ cậu, ai thèm quan tâm cậu đâu? Chu Thăng ở trong lòng nói vậy, nhưng hắn hiểu được rằng, Dư Hạo đối với hắn có cảm xúc gì, cảm xúc ấy, đã biến thành xiềng xích.

Dư Hạo không hề nuốt lời vẫn đến tìm hắn, điều này khiến Chu Thăng vô cùng bất ngờ, nhưng thực ra đây cũng là kết quả mà hắn luôn mong đợi. Dư Hạo là người đầu tiên trong thế giới hiện thực tìm thấy hắn, mà Chu Thăng, cũng thực hiện được nguyện vọng mà mình mong muốn. Chỉ là sau đó thì sao đây? Liệu rằng có nên nói cho y biết năng lực này từ đâu mà ra không?

Chu Thăng xoay cổ tay, liếc nhìn Dư Hạo đang bện vòng tay cho mình, tơ hồng với kim ô luân phiên, tựa như một chiếc đồng hồ lộng lẫy.

Hay là thôi vậy, Chu Thăng nghĩ thầm, rất nhiều chuyện ngay cả hắn cũng chẳng thể làm rõ, ngược lại thì hắn cũng chẳng rảnh lo chuyện bao đồng, ở trong mộng của người khác phá hoại.

Lần đầu tiên Chu Thăng nhận ra bản thân dường như có chút tình cảm đặc biệt với Dư Hạo là ngày hắn xuất viện, ngồi trong quán lẩu, đối diện với y. Vẻ mặt không biết nên làm gì mới tốt kia khiến Chu Thăng cảm thấy cực kỳ đau lòng, mấy ngày qua đi, mỗi lần Chu Thăng vào lớp đều ngồi cạnh Dư Hạo, hai mắt y đều sẽ sáng ngời vui vẻ, tựa như đã đợi hắn rất lâu rồi. Chu Thăng biết tuy y không nói ra, nhưng thực sự thì y rất vui vẻ.

Điều này khiến hắn đột nhiên nhớ về một quyển sách mình đã đọc qua hồi nhỏ.

"Nếu như bạn thuần hóa được tôi

Chúng ta sẽ cần nhau,

Đối với tôi,

Bạn chính là vũ trụ duy nhất,

Và đối với bạn

Tôi cũng chính là thế giới duy nhất."

[Trích "Hoàng Tử Bé"]

"Nếu như cậu thuần hóa được tôi, vậy thì sinh mệnh tôi sẽ được ánh mặt trời soi sáng, tiếng bước chân của cậu với của người khác sẽ trở nên khác biệt. Tiếng bước chân của người khác sẽ khiến tôi sợ hãi chui xuống đất, mà của cậu thì như âm nhạc, gọi tôi ra khỏi hang động âm u."

Chu Thăng sờ đầu một cái, cái đầu đỏ của hắn nhuộm lại, sau khi tẩy tóc chỉ còn lại sắc vàng, chẳng khác nào "Hoàng Tử Nhỏ" trong câu nói ấy, hắn có mái tóc vàng kim, Dư Hạo mà nhìn thấy, chắc sẽ liên tưởng đến màu vàng kim của lúa mạch, gió thổi qua ruộng lúa, cũng trở nên thật dịu dàng.

[21/3/2021]

1, Cá hổ chiên: Đoạt Mộng - Chương 30: Thẳng thắn2, Dưa chuột, ớt đỏ trộn với gà: Đoạt Mộng - Chương 30: Thẳng thắn3, Vịt nướng: Đoạt Mộng - Chương 30: Thẳng thắn4, Gà kho tiêu: Đoạt Mộng - Chương 30: Thẳng thắn5, Cá sóc: Đoạt Mộng - Chương 30: Thẳng thắn6, Tôm yuzi: Đoạt Mộng - Chương 30: Thẳng thắn7, Xôi ngọt thẩm cẩm: Đoạt Mộng - Chương 30: Thẳng thắn8, Canh măng hầm jambon:

Đoạt Mộng - Chương 30: Thẳng thắn