Chương 27: Để anh thỏa mãn em(3)

Khánh Nam ướt đẫm mồ hôi, anh vẫn ung dung từ từ cởi bỏ áo sơ mi. Cô gái dưới thân trần như nhộng, làn da trắng nõn nà, ửng hồng vì bị anh kϊƈɦ thích.

Cạch. Tiếng kim loại Mẫn Nhi ngước lên, thấy Khánh Nam đang cởi thắt lưng, anh chỉ mặc độc cái qυầи ɭót. Cự long cương cứng như muốn bùng nổ khiến cô xấu hổ, vội quay đi nơi khác.

Bắt gặp ánh mắt của Mẫn Nhi, lòng Khánh Nam sôi sùng sục. Đáng yêu quá!

“Mèo nhỏ…”

Mẫn Nhi nằm ngửa trêи giường, anh quỳ trước mặt cô, tay bắt lấy tay cô.

“Tại em cả đấy.”

Ngay cái lúc da thịt cô tiếp xúc với vật nam tính nóng bừng đó, bỗng co dòng điện xoẹt qua người.

Hai cơ thể trần trụi, nam trêи nữ dưới, thú tính nguyên thủy bộc phát. Khánh Nam nhấc hông từ từ đưa con quái vật tiến vào hoa viên nhỏ bé của cô.

“Ưm…ah….ah… chậm….ah…. chậm….”

To, to quá!

Mồ hôi chảy dài từ trán lăn xuống cổ, càng kϊƈɦ tích. Tuy không phải là lần đầu tiên, nhưng cô vẫn khít. Bóp chết anh rồi. Dường như có trăm cái miệng nhỏ hút anh vậy.

“Mèo nhỏ, thả lỏng… ah thả lỏng một chút…”

Khánh Nam mãnh liệt ra vào hơn trăm lượt, anh muốn đâm thủng cô, điên cuồng, phải, anh muốn thao chết cô!

“Chậm ah ah a…”

Đang trong lúc cao trào, Khánh Nam bỗng rút ra.

“Đợi tí, tôi đeo bao đã.”

Mẫn Nhi thoáng ngây người, anh vẻ đùa cợt, trêu chọc cô. “Em có muốn tự tay đeo cho tôi không? Nha!”

“K…k… không…”

Tên này, thật là…

Anh xoay người cô lại, nâng hông cô lên, đâm từ phía sau. Tư thế này làm Mẫn Nhi cảm nhận rõ rệt cái đó của anh đâm rất sâu, muốn phá nát người cô ra vậy.

Khánh Nam cúi xuống hôn lên tấm lưng trần của cô. Anh nhẹ nhàng mà quyến rũ. Nụ hôn từ từ đi lên đến cổ, rồi mân mê dái tai cô.

“Em thấy tôi thế nào? Có thấy thỏa mãn không?” Giọng nói anh khàn đυ.c, hơi thở phả vào da thịt, len lẻn tiến vào tai, giống lời cám dỗ chí mạng.

Anh là một người lão luyện trong chuyện này, anh làm cô mỗi lúc nóng rực. Một tay mân mê vuốt ve vùng bụng, ngón tay thon dài trêu đùa lỗ rốn. Tay kia vân vê nhũ hoa đang hưng phấn của cô.

“A.. h….ra…r…ra….”

Mẫn Nhi thấy anh ra rồi mà cái đó vẫn như sắt thép dính chặt trong người cô.

Tiếng bóc cái gì đó, khi cô nhận ra đang định ngồi dậy Khánh Nam đã xảo quyệt đẩy cô xuống giường.

“Tôi đang độ tuổi cường tráng nên mèo con à, chưa kết thúc được đâu.”

Đùa… đùa sao? Khi nãy đợi anh ra cũng hơn một tiếng rồi. Tên này, quá trâu bò!

Không, cô không thể chịu nổi.

Mẫn Nhi lén liếc nhìn Khánh Nam. Mái tóc xõa xuống mắt, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh quyến rũ. Vòng ngực rắn chắc, thêm cái miệng nhỏ luôn trêu đùa dỗ ngọt cô.

“Ực…”

Nhan sắc này… a a a a a, cơ thể của tao, thật xin lỗi mày. Không chống cự được nữa rồi.

Sảnh khách sạn…

Hương Thu sau khi được Gia Bảo thông báo Mẫn Nhi mất tích vội hớt ha hớt hải đi tìm.

Gia Bảo mặc bộ vest sang trọng, lịch lãm, lúc này đã dính đầy mồ hôi. Ánh mắt anh tràn đầy lo lắng, hi vọng cô không có chuyện gì.