Chương 27

Một con sông nhỏ xanh thấy đáy, đan xen với cây hoa ăn quả, xa xa là núi non trùng điệp, đàn chim bay xẹt qua, bầu trời xanh thắm quang đãng trống trải kéo dài bát ngát làm người cảm thấy nơi này mới chính là thế giới chân thật, căn bản không tưởng tượng được kỳ thật đây chỉ là bên trong một không gian hẹp.Toàn bộ phong cảnh duy nhất có dấu vết con người, chính là một căn nhà nhỏ bằng gỗ phía sau bọn họ. Thoạt nhìn căn nhà nhỏ tuy đơn giản nhưng lại không quá đơn sơ, hoàn mỹ mà dung nhập vào cảnh sắc nơi đây không hề giả tạo, nó hoàn toàn khác với những thiết kể cố tình tạo ra những phong cảnh tự nhiên mà Tư Thần Diệu đã từng gặp, nó có một chút hoang dã.

"Em chính là ở nơi này sao?"

Tư Thần Diệu nhìn căn nhà nhỏ hỏi.

Hạ Lan Giác: "Xem như vậy đi, lúc ngủ tôi đều tới nơi này."

Bất quá nghiêm khắc mà nói, thời gian y ngủ cũng không tính là nhiều.

"Mèo của em đâu?"

Tư Thần Diệu lại hỏi. Hắn thấy được trên cây có sóc và tổ chim, lại không thấy được con mèo mập kia tồn tại càng cảm thấy mạnh mẽ hơn.

"Hắn là ở trong phòng."

Hạ Lan Giác mang theo Tư Thần Diệu đi vào căn nhà nhỏ, đi vào thì nhìn thấy Đại Hoàng ôm một khối gỗ, đang nghiến răng mài móng vuốt.

Thấy hai người bọn họ xuất hiện, Đại Hoàng lập tức cứng đờ thành tượng, sau đó nhanh chóng trở mình, đem kia khối gỗ đè ở dưới thân, làm bộ như không có việc gì phát sinh.

Hạ Lan Giác hơi hơi nhíu mày, nhìn lông mèo cam cọ đến có chút rối loạn.

"Mi lại lấy Lôi Mộc để mài móng vuốt hả?"

Đại Hoàng cười mỉa một chút.

"Không, không có a.."

Vẻ mặt Hạ Lan Giác hơi hoài nghi.

"Vậy mi tránh ra cho ta xem đó là cái gì?"

Đại Hoàng: "..."

Hạ Lan Giác kiên trì, Đại Hoàng không tình nguyện mà dịch chuyển thân thể tròn vo, lộ ra một khối gỗ không lớn không nhỏ màu nâu sẫm.

Hạ Lan Giác vừa thấy, quả nhiên chính là Lôi Mộc, tức khắc có chút tức giận mà giáo huấn Đại Hoàng: "Đây không phải Lôi Mộc thì là cái gì? Đã nói mi không được dùng cái này để mài móng vuốt rồi mà! Lần trước đem lông đốt cháy đã quên rồi sao?"

Đại Hoàng ngượng ngùng mà tiếp nhận phê bình, lỗ tai hơi gục xuống dưới, mặt mèo càng lớn càng tròn hơn nữa.

Lôi Mộc là thuộc tính lôi, trên đó mang theo điện quang, dùng để mài móng vuốt sẽ có cảm giác thoải mái kỳ lạ.

Đại Hoàng rất thích cái này, nhưng do lần trước không cẩn thận, ở trên đó cào ra lôi điện hơi lớn, trực tiếp đem lông Đại Hoàng đốt cháy một mảng. Vì thế Hạ Lan Giác đã không cho nó dùng cái này để mài móng vuốt nữa.

Vì da lông trên người Đại Hoàng là tài liệu rất khó kiếm, lại không thể tự mọc ra, còn phải khiến Hạ Lan Giác bận tâm nghĩ cách thay lông cho nó.

Đại Hoàng còn rất sợ xấu, lần trước lông cháy một mảng vẫn luôn thúc giục Hạ Lan Giác nhanh đổi, cũng đồng ý không dùng Lôi Mộc để mài móng vuốt nữa, nhưng nhịn không được bao lâu, đã nhân lúc Hạ Lan Giác không chú ý chứng nào tật nấy.

Lần này ngoài ý muốn bị Hạ Lan Giác bắt được, tất nhiên vô cùng chột dạ, trong lúc nhất thời đã quên chú ý Tư Thần Diệu và Hạ Lan Giác cùng nhau đột nhiên xuất hiện, ủy khuất mà ngồi xổm trên mặt đất, ý đồ né tránh Hạ Lan Giác quở trách. Nhưng mà lấy cái thân hình to tròn của nó, căn bản giấu không được cảm giác tồn tại của mình.

Tuy rằng là đang giáo huấn người, nhưng giọng Hạ Lan Giác trời sinh không có cảm giác uy nghiêm, khi tức giận khuôn mặt ngược lại còn càng ngây thơ, Tư Thần Diệu đứng ở một bên nhìn một người một mèo này, chỉ cảm thấy thú vị lại đáng yêu.

Chờ Đại Hoàng bị Hạ Lan Giác giáo huẩn đến không sai biệt lắm, nó mới ý thức được khi mình bị phê bình còn bị một người xa lạ xem hết từ đầu tới cuối.

"Sao ngươi lại cho hắn vào?"

Đại Hoàng tức khắc nghiêm túc lên, vứt đi chột dạ vừa nãy, trừng lớn đôi mắt nhìn Hạ Lan Giác.

"Nơi này sao có thể tùy tiện cho người tiến vào?"

Hạ Lan Giác cũng không có như vậy đúng tình hợp lý, nhưng vẫn giải thích với đối Đại Hoàng:

"Không sao đâu.. Ta đã đem sự tình nói hết cho anh ấy nghe rồi, dẫn anh ấy tiến vào xem mà thôi. Nơi này chỉ là bí cảnh, không phải là thần phủ của ta, sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Ngươi đã nói hết với hắn rồi?"

Đại Hoàng đem đôi mắt trừng lớn hơn nữa, muốn chiếm hơn nửa khuôn mặt.

"Không phải đã nói không thể tùy tiện cho người khác biết sao?"

Hạ Lan Giác ậm ừ suy nghĩ phải giải thích thế nào với Đại Hoàng, chính mình đã tin tưởng Tư Thần Diệu.

Lúc này Tư Thần Diệu lại chủ động nói chuyện với Đại Hoàng: "Mi yên tâm, ta sẽ không gây bất lợi cho Hạ Lan Giác, cũng sẽ không đem chuyện này nói cho những người khác."

Đại Hoàng quay đầu nhìn chằm chằm hắn.

"Chúng ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?"

Một cổ uy áp cường đại từ trên người Đại Hoàng tràn ra, trực tiếp áp lên người Tư Thần Diệu. Tư Thần Diệu đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể bị chịu kí©h thí©ɧ, lập tức không an ổn.

Hơn nữa cao giai uy áp mang đến áp bách và run rẩy không tự chủ được, đau đớn trên người Tư Thần Diệu ngay lập tức cực kỳ mãnh liệt, như kiêu ngạo mà thúc giục hắn nhận thua.

Hạ Lan Giác thấy thế cả kinh, vội vàng ngăn Đại Hoàng lại. Thực lực của Đại Hoàng tương đương với yêu thú Đại Thừa kỳ, đối phó với Tư Thần Diệu thật sự quá dễ dàng, chỉ chút uy áp thôi đã đủ khiến cho người ta bị thương nặng.

Cũng may Tư Thần Diệu trạng thái thống khổ hơn đã từng trải qua, tuy rằng ngay từ đầu trực diện uy áp thay đổi sắc mặt, nhưng thực rất nhanh đã ổn định lại.

Dưới tầm mắt đông lạnh của Đại Hoàng khác với lúc nghe Hạ Lan Giác giáo huẩn, trấn định nói: "Chỉ bằng ta về sau phải dựa vào Hạ Lan Giác mới có thể sống."

Đại Hoàng sửng sốt, tức khắc tản mất uy áp, nhìn về phía Hạ Lan Giác, đầy mặt kinh ngạc hỏi: "Ngươi.. Ngươi hạ độc hay là hạ chú con rối cho hắn hả? Tuy rằng người này không tính làm cho người ta thích nhưng cũng không đến nỗi nào a, sao có thể cho người ta dùng mấy thứ đó? Hơn nữa hắn có khả năng là thân thích của ngươi a."

Hạ Lan Giác bị Đại Hoàng nói đến ngu người, một lát sau mới phản ứng lại, bất đắc dĩ giải thích: "Ta không có!"

Đại Hoàng: "Vậy sao hắn nói phải dựa vào ngươi mới có thể sống? Ngươi đe dọa hắn?"

Nói lại lắc đầu nói: "Không đúng, ngươi đâu có được bản lĩnh hạ độc nhỉ?"

Hạ Lan Giác: ".. Đã nói ta không có rồi mà."

Tư Thần Diệu: "Kỳ thật là ta có vấn đề về thân thể, chỉ có Tiểu Giác mới có thể cứu ta. Cho nên ta vì mạng sống của mình cũng sẽ không làm hại y."

Đại Hoàng nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Hạ Lan Giác, hỏi y: "Chuyện này là sao?"

Hạ Lan Giác đem vấn đề trên người Tư Thần Diệu nói cho nó.

"Thần thức của ta có hữu dụng đối với anh ấy, giữa chúng ta khẳng định có chút liên hệ đặc biệt. Hơn nữa anh ấy xác thật là người tốt, ta cảm thấy có thể tin tưởng anh ấy."

Đại Hoàng: "Ngươi chính là quá dễ dàng tin người! Hắn không phải chỉ tặng cho ngươi chút đồ ăn và đồ chơi thôi sao?"

Hạ Lan Giác: "Đồ anh ấy đưa, chính mi ăn chơi cũng không ít hơn so với ta nha.."

Đại Hoàng: "..."

Hạ Lan Giác: "Hơn nữa vừa rồi hắn còn cùng ta nói, về sau mi có thể ở bên ngoài, quang minh chính đại mà ăn cơm và chơi game."

Đại Hoàng: ".. Hừ, vô sự hiến ân cần."

Đem đối thoại một người một mèo đều nghe vào tai, Tư Thần Diệu lúc này cười cười: "Ta là có chuyện cầu Tiểu Giác, không tính là vô sự hiến ân cần đi? Yêu cầu của các ngươi, ta sẽ cố gắng thỏa mãn."

Đại Hoàng biết giữa Tư Thần Diệu và Hạ Lan Giác có quan hệ đặc biệt, bản thân cũng không ghét hắn, hơn nữa đối phương hành sự vẫn luôn rất chu đáo, vừa rồi còn nhận lấy uy áp của nó.

Từ các phương diện mà nói, đều là người trẻ tuổi thoạt nhìn cũng không tệ lắm, Đại Hoàng thật sự cũng không muốn làm khó hẳn, chỉ là lo lắng cho an toàn của Hạ Lan Giác mà thôi.

"Như vậy còn chưa đủ."

Đại Hoàng lại nhìn hai người, nói với Tư Thần Diệu: "Nếu ngươi đã nói sẽ không làm hại Tiểu Giác, vậy không bằng lập cái thề đi?"

Tư Thần Diệu và Hạ Lan Giác đều ngẩn ra, Tư Thần Diệu là không biết tác dụng của lời thề, còn Hạ Lan Giác thì căn bản không nghĩ tới.

Đại Hoàng nói đương nhiên không phải cái loại một câu thề thuận miệng đơn giản của đế quốc An Diệu, vi phạm cũng không có bất luận cái hậu quả gì này, mà là dựa theo cách làm của đại lục Cửu Linh, thề với Thiên Đạo cũng chính là thề với pháp tắc của thế giới.

Một khi vi phạm lời thề, Thiên Đạo sẽ giáng xuống trừng phạt.

Kỳ thật ở đại lục Cửu Linh, người sử dụng loại thề này cũng không nhiều lắm.

Bởi vì bị Thiên Đạo trừng phạt tuyệt không phải việc nhỏ, nhẹ thì tu luyện bị cản trở, nặng thì đoạn tuyệt với tiên đồ, người dám lập cái lời thề này cực kỳ ít ỏi, hơn nữa phần lớn đều không dám xúc động thề mà phải trải qua suy xét kỹ mới dám thề với Thiên Đạo, những tu sĩ đó vô cùng hiếm gặp.

Ngoại trừ lời thề, kỳ thật còn có các loại khế ước khác cũng có thể dùng để ước thúc, cũng sẽ không giống với mấy thứ hạ độc hạ chú con rối kia đối với con người có hại, nhưng thề vẫn có tính uy hϊếp và lực bảo đảm, bởi vậy Đại Hoàng cố ý trực tiếp cho Tư Thần Diệu cái yêu cầu này.

Bất quá Đại Hoàng không cho rằng Tư Thần Diệu sẽ đồng ý, bởi vậy thực tế tính toán chính là chờ Tư Thần Diệu cự tuyệt sau lại lấy một loại khế ước khác ra, như vậy hẳn sẽ không cự tuyệt nữa. Cái khế ước này, khẳng định vẫn thiên về Hạ Lan Giác.

Nhưng mà Đại Hoàng không dự đoán được, Tư Thần Diệu đáp ứng luôn.

Hạ Lan Giác hơi hơi mở to hai mắt: "Anh biết lập lời thề là cái gì sao? Nếu làm trái sẽ trực tiếp bị Thiên Đạo trừng phạt!"

Mặt Đại Hoàng cũng nghiêm túc, đem tác dụng và nguy hiểm của lời thề nói ra, chờ Tư Thần Diệu đổi ý cự tuyệt.

Nhưng mà Tư Thần Diệu như cũ mặt không đổi sắc nói: "Không quan hệ, dù sao ta cũng không vi phạm lời thề, tất nhiên không cần lo lắng có nguy hiểm gì đó."

Mặt Đại Hoàng lộ vẻ nghi ngờ: "Ngươi xác định sao?"

Hạ Lan Giác cũng có chút sốt ruột nói: "Không, không cần đi, chỉ cần khế ước bình thường là được a.."

Y ngăn cản không có tác dụng, Tư Thần Diệu không có đổi suy nghĩ, Đại Hoàng tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng cũng thấy vậy vui mừng, cái lời thề được Thiên Đạo chứng kiến thuận lợi lập xong.

"Thiên Đạo tại thượng, Tư Thần Diệu tại đây xin thề, bất luận lúc nào, bất luận dưới tình huống gì, tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ việc gì gây tổn hại cho Hạ Lan Giác. Nếu làm trái lời thề này,"

Tư Thần Diệu nhìn Hạ Lan Giác hơi hơi mỉm cười: "Ta vĩnh viễn sẽ không chiếm được thứ ta muốn."

Ta muốn rất nhiều, nhưng em quyết định tất cả.