Dạy cho Tư Thần Diệu, những người khác tự nhiên cũng muốn học. Sau khi tận mắt nhìn thấy, bọn họ đối với Hạ Lan Giác tự nhiên là không còn có ý nghi ngờ gì nữa, chỉ còn lại kinh ngạc, cảm thán và khó hiểu."Thật sự có tinh hạch ở đàng kia.."
"Thật sự là không thể tưởng tượng.. Này rốt cuộc là như thế nào làm được?"
"Oa! Tôi thế nhưng có thể trực tiếp nhìn thấy đại não của mình! Quá khốc!"
"Từ từ, vì sao " tinh hạch "trong đan điền của tôi lại có cái hình người nhỏ như vậy?"
Hạ Lan Giác: "Đó là trạng thái cấp bậc cao hơn " tinh hạch ". Hầu như cấp C là tinh hạch, cấp A thì là nguyên anh. Theo phỏng đoán của tôi đại khái là như vậy."
"Này quá thần kỳ! Sao cậu biết những cái này?"
Chử Minh Tú nhìn đan điền Nguyên Anh của mình, nhịn không được nói.
Hạ Lan Giác nghe vậy lại lập tức trầm mặc.
Về tình huống của Tư Thần Diệu y không nghĩ nói dối, cho nên nói thành thật. Nhưng muốn y lập tức đem bí mật của mình ở thời điểm này nói ra, Hạ Lan Giác lại vô cùng do dự.
Nếu thật sự nói cho bọn họ tình hình thực tế, bọn họ có thể sẽ thật sự giống như lời Đại Hoàng nói bắt đầu sợ hãi, bài xích y, thậm chí muốn tiêu diệt y hay không?
Đặc biệt là Tư Thần Diệu, còn đối xử tốt với y như vậy, muốn y ở lại bên cạnh, đem hết toàn lực bảo hộ y, thỏa mãn y hay không?
Hạ Lan Giác trầm mặc, có chút chán nản cúi đầu.
Bốn phía dần dần an tĩnh lại.
Tư Thần Diệu vươn tay, bẹo mặt Hạ Lan Giác một cái.
"Ta không phải đã nói rồi sao? Không muốn nói thì không cần nói"
Tư Thần Diệu tức giận mà nhu loạn tóc của y.
"Cậu có phải chưa bao giờ đem lời nói của ta để trong lòng phải không?"
Hạ Lan Giác sửng sốt, nhịn không được phản bác: "Tôi không có."
"Sao lại không có?"
Tư Thần Diệu lại chọc chọc gương mặt hơi phồng lên của y: "Giống như ta khi dễ cậu không bằng."
Vô cùng kỳ lạ, tuy lời Tư Thần Diệu nói như là trách cứ nhưng tâm tình Hạ Lan Giác không hiểu sao lại chuyển biến tốt đẹp. Cảm giác chính mình lo lắng, giống như xác thật là không có hoàn toàn tín nhiệm hẳn, Hạ Lan Giác không khỏi lại có chút chột dạ áy náy.
"Tôi.. Tôi có thể nói cho anh"
Hạ Lan Giác nhỏ giọng nói với Tư Thần Diệu: "Tôi không phải không muốn nói, chính là.. Chính là chỉ muốn nói cho một mình anh thôi."
Đem liên hệ đặc biệt của y và Tư Thần Diệu nói cho những người khác, cảm thấy thật sự rất kỳ quái.
"……"
Tư Thần Diệu thiếu chút nữa khống chế không được biểu tình trên mặt, dùng hết toàn lực mới khắc chế không có lộ ra quá nhiều ý vui mừng, khụ một tiếng, nỗ lực duy trì giọng nói cho vững vàng: "Vậy đợi chút đi đến phòng cậu lại nói, chỉ nói cho một mình ta thôi."
Hạ Lan Giác cũng có chút hơi xấu hổ, nhưng lời nói đều đã nói ra nên gật đầu: "Được."
Tóm lại y đã sớm nghĩ tới thẳng thắn với Tư Thần Diệu, vừa lúc có cơ hội, nói thì nói vậy.
Truy nguyên nhân chuyện tới nơi đây thì tạm thời dừng lại, tuy rằng đối với Tư Thần Diệu không hiểu sao có chút đắc ý xem quá ngứa mắt, mọi người vẫn tiếp tục thảo luận chính sự.
"Nếu cái biện pháp kia chỉ hữu dụng với lão đại, hơn nữa hiệu quả rất tốt, đó có phải là chỉ cần Hạ Lan Giác ở bên cạnh lão đại về sau sẽ không có việc gì?"
Mộ Dung Lam hỏi.
Liễu Ngọc Tố nói: "Trên lý luận trước mắt là có thể, có Tiểu Giác nói, năng lượng dao động của lão đại có thể vẫn luôn duy trì ở khu an toàn. Nhưng đây chỉ là lý luận, thực tế phỏng chừng còn tồn tại một ít vấn đề."
Chử Minh Tú hỏi: "Ngoại trừ bảo vệ tốt Tiểu Giác, không cho y và lão đại tách ra, còn có vấn đề gì nữa?"
Liễu Ngọc Tố nói: "Vạn nhất tình huống của lão đại xuất hiện biển hóa, hoặc là đối với trị liệu của Tiểu Giác từ từ sinh ra kháng thể " hoặc là hoàn cảnh bên ngoài đột biến, nháy mắt năng lượng của lão đại bùng nổ, Tiểu Giác không thể chữa trị.. ngay. Tình huống thực tế sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề."
Liễu Ngọc Tố nhìn về phía Hạ Lan Giác.
"Chị cảm thấy chị cần phải biết cái biện pháp chữa trị này nhất định phải từ cậu làm mới có hiệu quả hay có thể căn cứ theo nguyên lý lấy ra kết luận hữu hiệu, về sau những người khác cũng có thể làm không?"
Hạ Lan Giác: ".. Cái này đại khái chỉ có em mới làm được."
Liễu Ngọc Tổ nhíu mày.
"Vậy về sau phiền đến cậu nhiều rồi."
Chử Minh Hi nói: "Mặc kệ nói như thế nào, có thể có được Hạ Lan Giác, rốt cuộc lão đại cũng được cứu rồi, hơn nữa về sau cẩn thận một chút sẽ không có việc gì. Đây đã là tin vui rất lớn rồi đúng không? Còn muốn cái gì nữa?"
Liễu Ngọc Tố nghe vậy buông mày, cười than thở.
"Cậu nói đúng, là chị tham lam."
Tư Thần Diệu nhìn nhìn Hạ Lan Giác, nói với những người khác: "Về sau cậu ấy hành động cùng chúng ta không có vấn đề gì chứ?"
Thấy bọn họ đã suy ra kết luận đại khái, Hạ Lan Giác có chút ngốc.
"Các người.. Đều không thương lượng một chút về sau làm thế nào để chữa khỏi cho anh ấy sao?"
Mấy người kỳ quái: "Không phải đã nói xong sao? Chỉ cần cậu có thể kịp thời dùng cái phương pháp kia giúp anh ấy giảm bớt là được mà phải không?"
Hạ Lan Giác: "Đó chỉ là loại bỏ một ít tạp chất trong thân thể anh ấy, hơi chải vuốt nguyên lực một chút mà thôi nhưng vấn đề lớn nhất vẫn chưa có giải quyết nha."
Mộ Dung Lam nghe vậy trong lòng hơi kinh ngạc: "Cậu có biện pháp có thể giải quyết vấn đề lớn nhất trên người lão đại sao?"
Sau khi tra xét trong đan điền của mình, đám người Mộ Dung Lam kỳ thật rất nhanh đã nghĩ tới Tư Thần Diệu mất đi Nguyên Tinh, nghĩ cũng có thể phỏng đoán ra, vấn đề thân thể anh hiện giờ xác thật là do không có Nguyên Tinh lại mạnh mẽ hấp thu năng lượng nên mới vậy.
Nếu nói muốn giải quyết thì biện pháp dễ dàng nghĩ đến nhất tất nhiên là đi tìm Nguyên Tinh của Tư Thần Diệu về, chỉ cần có thể tìm được Nguyên Tinh tất cả các vấn đề trên người Tư Thần Diệu đều có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng đây cũng là cái ý tưởng không có khả năng thực hiện nhất.
Mà ngoại trừ biện pháp này, bọn họ hoàn toàn không tìm ra biện pháp gì có thể giải quyết vấn đề tận gốc. Cho nên có Hạ Lan Giác làm thuốc giảm đau có hiệu quả cực tốt, bọn họ đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
Mấy người thậm chí còn không bàn luận về chuyện tinh hạch và nguyên anh trong cơ thể, điều này phá bỏ ý tưởng ngày thường của họ, chính là không muốn kí©h thí©ɧ đến Tư Thần Diệu cái gì cũng không có.
Chính Tư Thần Diệu kỳ thật cũng không có kỳ vọng nhiều vào nó.
Chỉ là nghe được lời Hạ Lan Giác nói, Mộ Dung Lam vẫn là nhịn không được truy vấn thêm. Mà nhìn Tư Thần Diệu như không có phản ứng, cũng cảm giác được tim mình đập hơi nhanh.
Nhanh đến mức không rõ ràng, nhưng cùng với Tư Thần Diệu bình thường đổi với chuyện tìm về Nguyên Tinh này khinh thường nhìn lại đã là cách biệt một trời một vực, chứng minh hằn chung quy đối với chuyện này có chờ mong. Cho dù chỉ có một tia hy vọng.
Mà tất cả chuyện này, đều là do Hạ Lan Giác mang đến.
"Tôi cũng không chắc chắn ý tưởng trước mắt có thể dùng được?"
Hạ Lan Giác hơi chần chờ, nhưng nhìn thoáng qua Tư Thần Diệu nói: "Bất quá tôi sẽ tận lực, nhất định có thể tìm được biện pháp hữu dụng."
Nháy mắt lại yên tĩnh, tiếp theo Hạ Lan Giác đã bị Chử Minh Tú bên kia đột nhiên xông tới ôm lấy.
"A a a Tiểu Giác cậu quá tuyệt vời!"
Chử Minh Tú hưng phấn kêu lên.
Hạ Lan Giác biết Chử Minh Tú không có ác ý, cho nên ngay từ đầu không có né tránh, nhưng y vẫn không thích ứng được cái ôm nhiệt tình như vậy, mặt lập tức đỏ.
Mấy người khác thấy thế đều mỉm cười, duy độc Tư Thần Diệu cách gần nhất đen mặt, không chút khách khí mà đem hai người xách ra.
"Ai cho ngươi ôm?"
Tư Thần Diệu tức giận.
"Nam nữ khác biệt có biết không?"
Ngày thường Chử Minh Tú rất sợ hẳn lúc này lại trực tiếp phản bác lại: "Lão đại anh là đồ phong kiến cổ hủ sao? Hơn nữa Tiểu Giác còn chưa có thành niên đâu, ôm một chút thì đã làm sao?"
"Lại không phải là ngươi nghĩ biện pháp, ngươi ôm cái gì?"
Tư Thần Diệu không phân xanh đỏ đen trắng mà nói.
Chử Minh Tú xem như đã hiểu, nỗ lực khống chế không có cho Tư Thần Diệu một cái ánh mắt xem thường.
"Được được được, em sai rồi. Người ta nghĩ biện pháp cho anh, chỉ anh mới có thể ôm. Anh ôm đi anh ôm đi."
Hạ Lan Giác: "..."
Tư Thần Diệu không thèm để ý Chử Minh Tú, nói với Hạ Lan Giác: "Về sau đυ.ng tới loại gia hỏa đột nhiên xông tới này nhớ phải né tránh, dù không phải công kích, cũng phải cẩn thận bị ngã."
Hạ Lan Giác tùy ý gật đầu, thấy Tư Thần Diệu thật sự không tính toán tới ôm y, còn có một chút thất vọng.
Bất quá y không thất vọng lâu lắm, sau khi trở về phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Hạ Lan Giác đã bị Tư Thần Diệu trực tiếp ấn ở trong lòng ngực.
"Cảm ơn."
Tư Thần Diệu không có nhiều lời, bất quá hai chữ này lại bao hàm nhiều năm áp lực và mong đợi của hắn, mang đi thống khổ đã từng bị dày vò và tuyệt vọng.
Khi nghe được Hạ Lan Giác nói sẽ vì hắn tìm biện pháp, hắn nhìn như không có chút kích động nào, trên thực tế trong lòng cuồn cuộn cảm xúc lại thiếu chút nữa đã trực tiếp dâng trào.
Hạ Lan Giác bị hơi thở của Tư Thần Diệu vây quanh, phảng phất trọn vẹn một khối, cơ hồ có thể cảm nhận được những nỗi lòng phức tạp đó của anh, nhịn không được cũng vì anh cảm thấy chua xót, duỗi tay ôm lại đối phương.
Trải qua một cái ôm dài, Hạ Lan Giác và Tư Thần Diệu chỉ cảm thấy hơi thở của nhau càng thêm thân cận, lần này Hạ Lan Giác hướng Tư Thần Diệu thẳng thắn lai lịch của chính mình, không còn chần chờ nữa.
Hạ Lan Giác vốn tưởng rằng lai lịch kỳ quái như vậy sẽ làm Tư Thần Diệu khϊếp sợ thậm chí hoài nghi, nhưng mà đối phương lại không có phản ứng như vậy, ngược lại sau khi y nói xong, có chút chột dạ nói: "Kỳ thật.. Lúc trước ta đã biết rồi."
Tư Thần Diệu cũng thẳng thắn với Hạ Lan Giác, tuy rằng chuyện này so với kế hoạch ban đầu của hắn hơi muộn một chút.
Đối với hành vi theo dõi đối phương của mình, Tư Thần Diệu vẫn có chút lo lắng Hạ Lan Giác sẽ tức giận, đã nghĩ kỹ chuẩn bị nhận lỗi rồi. Nhưng mà Hạ Lan Giác lại giống như không chú ý tới chuyện này, ngược lại còn chột dạ hơn so với hắn.
"Hóa ra anh đã sớm biết a.. Vậy, tôi và Đại Hoàng nói chuyện, có phải anh cũng biết rồi hả?"
Hạ Lan Giác ngữ khí hơi mang cảm thấy hổ thẹn hỏi.
Lúc Đại Hoàng và y thương lượng vẫn luôn giấu giếm tình huống chân thật, còn suy nghĩ cái lý do trăm ngàn chỗ hở lừa gạt Tư Thần Diệu. Kết quả bị người ta phát hiện thì thôi đi thế nhưng ngay cả quá trình lên kế hoạch cũng bị đối phương biết rõ ràng..
Nghĩ đến Tư Thần Diệu cái gì cũng đã biết, mà bọn họ còn hao tổn tâm tư đi lừa gạt đối phương, cho rằng mình thông minh, biết nhiều hơn so với đối phương, nghĩ ra biện pháp hay, có thể đem người khác lừa đến xoay quanh...
Chuyện này, chuyện này..
Thật là quá mất mặt!
Không không không, y vẫn có chút tự hiểu lấy mình. Tự cho mình là thông minh chủ yếu là Đại Hoàng mới đúng.
Hạ Lan Giác ưu sầu mà nghĩ đến.
Ôi, thật là quá mất mặt mèo rồi!