Chương 85.2

Đợi đến khi ăn cơm uống trà xong, thấy Trần Vương hậu lộ vẻ mệt mỏi, Thẩm Linh Chu kéo kéo tay áo Tả Doãn Tranh, chủ động nói cáo từ.

Trần Vương hậu vuốt tay tiểu cô nương dặn nàng ngày mai lại đến, Thẩm Linh Chu và Tả Doãn Tranh đều đồng ý.

Nhìn hai người rời đi, Trần Vương hậu rất có hứng thú phân phó cung nữ bên cạnh: "Vào trong khố phòng xem có chất liệu gì, làm cho Hoa Hoa mấy bộ xiêm y, lại chọn một ít trang sức tiểu cô nương có thể đeo..."

Hai người ngồi liễn đi ra khỏi cung, lên xe ngựa. Tả Doãn Tranh nhịn không được chờ mong hỏi: "Hoa Hoa, mẫu thân tốt không?"

Haiz, Thẩm Linh Chu không nhịn được thở dài trong lòng. Mỗi lần Tả Doãn Tranh nhắc đến Trần Vương hậu với nàng, đều gọi như nương ruột của nàng vậy.

Nàng vốn định sửa lại, nhưng thấy hắn đang vui vẻ, tâm tình tốt, Thẩm Linh Chu không đành lòng đả kích hắn, vì thế gật đầu: "Vương hậu nương nương thật dịu dàng."

Tả Doãn Tranh cười: "Ta đã nói muội sẽ thích nương mà. Nương cũng thích muội."

Thẩm Linh Chu nở nụ cười. Nàng cũng nhìn ra, Trần Vương hậu rất thích nàng. Được yêu thích luôn là một điều hạnh phúc.

Trở lại phủ Cửu Hoàng tử, Tả Doãn Tranh mời Thẩm Linh Chu đến sân của hắn chơi, Thẩm Linh Chu rảnh rỗi không có việc gì đi theo.

Ngồi ở trên giường, Thẩm Linh Chu ngắm nhìn bốn phía, khi nàng nhìn thấy các loại kỳ trân dị bảo trên giá Bác Cổ xen lẫn một bát cơm lớn bằng sứ Thanh Hoa, nàng tò mò nhìn thêm vài lần.

Nhìn theo ánh mắt của tiểu cô nương, Tả Doãn Tranh nở nụ cười: "Hoa Hoa, cảm ơn muội đã tặng bát."

Thẩm Linh Chu không hiểu, đưa tay chỉ chỉ mình: "Ta tặng sao? Tặng lúc nào?"

Thấy vẻ mặt tiểu cô nương bối rối, Tả Doãn Tranh đứng dậy lấy cái chén kia xuống, ôm ở trước ngực, cúi đầu, còn kéo một sợi tóc xuống che khuất nửa bên mặt, làm ra một bộ dáng vô cùng đáng thương.

Trong đầu Thẩm Linh Chu hiện ra linh quang, vỗ xuống bàn liền quỳ xuống ngồi dậy: "Ngươi là tên tiểu khất cái kia sao?"

Tả Doãn Tranh cười ha ha: "Hoa Hoa thông minh."

Thẩm Linh Chu không biết nói gì.

Vì tiếp cận nàng, giả bộ ăn mày, mặc nữ trang, giả vai nhạc công, làm ngư dân, cái tên Tả Doãn Tranh này thật đúng là co được dãn được.

---

Ngày Thẩm Linh Chu rời khỏi Phúc Châu, đến cảnh nội Trần quốc, mấy chục tên hộ vệ Ninh Dịch Trì phái thêm đều đã chạy tới Chu phủ.

Nghe nói Chu phủ gặp phải ám sát hai lần, Thẩm Linh Chu đã đi theo Cửu Hoàng tử Trần quốc đến Trần quốc, sắc mặt các hộ vệ cũng không tốt lắm.

Năm đó Cửu Hoàng tử Trần quốc trộm Thẩm cô nương đi, phần lớn hộ vệ hầu phủ đều theo Thế tử gia đuổi tới biên giới hai nước.

Tất cả thị vệ Trấn Viễn Hầu phủ đều không có ấn tượng tốt với tên Cửu Hoàng tử Trần quốc trộm trẻ con kia.

Nhưng mọi người cũng biết, dựa theo lời cữu cữu Chu gia nói tình hình lúc đó vô cùng mạo hiểm, cũng nhờ có Cửu Hoàng tử Trần quốc ở đây, Thẩm cô nương mới có thể bình an vô sự, Tề Trạch và tám vị huynh đệ kia cũng mới có thể bình an vô sự.

Không có văn thư của Đại Sở, không có lời mời của Trần quốc, những thị vệ Trấn Viễn Hầu này không có cách nào đi Trần quốc đón tiểu cô nương trở về, đành phải tạm thời ở lại Chu phủ Phúc Châu, cũng lập tức truyền tin tức cho Ninh Dịch Trì ở Kinh thành xa xôi.

Nhiều ngày sau, Ninh Dịch Trì nhận được mật thư.

Khi nhanh chóng quét xong nội dung trên thư, sắc mặt hắn âm trầm, giơ tay đánh vỡ một cái bàn.

Vừa nghĩ tới tiểu cô nương có thể rơi vào trong tay Thái tử, hoặc là xảy ra sai lầm gì đó, trái tim Ninh Dịch Trì tựa như có một bàn tay lớn đang dùng sức bóp chặt, đau nhức từng đợt.

Tự trách, nghĩ mà sợ, lại ảo não do mình sơ sẩy. Ngực Ninh Dịch Trì buồn bực đến không thở nổi.

Thường Sơn biến sắc: "Thế tử gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ninh Dịch Trì đưa thư cho hắn xem, bản thân ngồi ở trên ghế, đưa tay không ngừng ấn mi tâm, nhưng lông mày lại vẫn nhíu chặt như cũ, làm thế nào cũng không dãn ra được.

Thường Sơn xem thư xong, sắc mặt cũng khó coi: "Thế tử gia, cần thuộc hạ an bài cái gì không?"

Ninh Dịch Trì khoát tay: "Tạm thời không cần, có Mai di nương và Tùng Lam đi theo, Tề Trạch cũng đi theo, cứ để cho nàng ở Trần quốc chơi một thời gian đi."

Tuy rằng không thích tiểu cô nương ở gần tiểu tặc Tả Doãn Tranh kia, nhưng Ninh Dịch Trì cũng rõ ràng, giờ phút này tiểu cô nương ở Trần Quốc còn an toàn hơn so với ở Đại Sở.

"Mài mực." Ninh Dịch Trì trầm tư một lát, phân phó.

Một lát sau, một phong thư cứng cáp có lực, lưu loát viết xong.

Chờ mực khô, Ninh Dịch Trì gấp thư nhét vào phong thư, tự tay đóng kín, giao cho Thường Sơn: "Phái người ra roi thúc ngựa đưa cho Thẩm Chi Uyên."

Khi Thẩm Chi Uyên nhận được thư Ninh Dịch Trì tự tay viết, đã là hai mươi ngày sau.

Lúc ấy hắn đang so tài luyện binh, xem xong thư, lúc này đen mặt, rút kiếm chém đứt một loạt cọc hoa mai.

Tỉnh táo lại, Thẩm Chi Uyên vừa đi vào trong doanh trướng, vừa mặt lạnh phân phó: "Thẩm Thất, điểm năm trăm tinh binh, lập tức xuất phát chạy tới Phúc Châu, trông coi Chu phủ!"

"Vâng." Thẩm Thất biến sắc, đáp xong lại hỏi: "Tướng quân, cô nương xảy ra chuyện sao?"

"Cũng may không sao." Thẩm Chi Uyên nói: "Triệu tập tất cả tướng lĩnh, ta có chuyện quan trọng tuyên bố."

Hai canh giờ sau, năm trăm thân binh của Thẩm Chi Uyên trang bị nhẹ ra trận, nhanh như chớp, trực tiếp lao tới Phúc Châu.

Mà Thẩm Chi Uyên sau khi bố trí tỉ mỉ chặt chẽ ở quân doanh xong cũng suốt đêm mang theo mười vạn đại quân, lao thẳng về kinh thành.

Thân làm võ tướng Đại Sở, thứ hắn phải bảo vệ chính là giang sơn Đại Sở, bách tính Đại Sở, việc Hoàng tử tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, Thẩm gia hắn từ trước đến nay không muốn tham dự.

Nhưng tên Thái tử ngu xuẩn kia, lại dám đánh chủ ý lên Chu nhi của hắn.

Hắn biết vì sao, chỉ vì Thái tử liên tục hạ lệnh cho hắn xuất binh bao vây tiễu trừ Tam điện hạ, nhưng hắn vẫn kéo dài không làm.

Tên ngu xuẩn kia muốn bắt Chu nhi tới ép hắn, nhưng tên ngu xuẩn kia đã quên, cho tới bây giờ Thẩm Chi Uyên hắn cũng không phải là kẻ mặc cho người ta nắm bắt.

Trước khi xuất phát, Thẩm Thất nhắc nhở: "Tướng quân, có cần đưa tin tức về phủ Tướng quân không?"

Thẩm Thất không nói rõ, nhưng hai người đều biết ý của hắn là có nên đưa tin tức cho Lâm Tĩnh Thư ở phủ tướng quân hay không.

Dù sao nhiều năm như vậy, Lâm Tĩnh Thư là nữ nhân duy nhất bên cạnh tướng quân.

Tuy nói đến nay tướng quân cũng không cho nàng ấy danh phận gì, nhưng từ sự thân thiện mỗi tháng phải về bốn năm chuyến của tướng quân, tướng quân hẳn là rất yêu thích nữ tử này.

Nghĩ đến nữ nhân cả người mềm mại như không có xương trong phủ Tướng quân, Thẩm Chi Uyên im lặng một lát, lập tức nói: "Đi truyền đi, nói cho nàng biết mà thành thật ở nhà đợi."

Biết Thẩm Chi Uyên lại phải đi xa nhà, Lâm Tĩnh Thư hỏi thân binh đưa thư: "Có biết khi nào tướng quân về không?"

Ngày xưa, nếu Thẩm Chi Uyên ra ngoài lâu hơn, cũng sẽ truyền tin cho nàng.

Nhưng nàng nhớ kỹ thân phận của mình, tránh hiềm nghi cũng tránh không kịp, chưa bao giờ hỏi thêm một chữ.

Nhưng lần này thì khác, nàng có chuyện muốn nói với hắn, muốn biết khi nào hắn về.

Thân binh khách khí đáp: "Lâm cô nương, tiểu nhân cũng không biết."

Chờ thân binh rời đi, Lâm Tĩnh Thư trở về phòng, nhìn căn phòng trống rỗng, hai tay Lâm Tĩnh Thư đặt ở bụng bằng phẳng, đôi mày thanh tú nhíu lại, thấp giọng thì thào: "Tướng quân, mặc kệ ngài đi nơi nào, Tĩnh Thư chỉ chờ ngài hai tháng thôi đấy."

---

Thẩm Linh Chu nhìn Tả Doãn Tranh đột nhiên gọi nàng tới: "Cửu ca, có chuyện gì?"

Tả Doãn Tranh đánh giá tiểu cô nương còn chưa cao tới ngực hắn, thử hỏi: "Nếu Phúc Châu bên kia có người có thể che chở cho muội, muội còn có thể ở lại nơi này của Cửu ca không?"

Ánh mắt Thẩm Linh Chu sáng lên: "Tam điện hạ của Đại Sở thắng sao?"

Tả Doãn Tranh thở dài: "Muội cho rằng tranh ngôi vị Hoàng đế cũng giống như tranh kẹo đường sao, nào có nhanh như vậy."

Thẩm Linh Chu khó hiểu nói: "Vậy tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"

Tả Doãn Tranh do dự một lát, không tình không nguyện nói: "Thế tử ca ca của muội lại phái người đến Phúc Châu, thúc thúc của muội cũng phái thân binh đến Phúc Châu."