Chương 85.1

Nghe Tả Doãn Tranh nói một tiếng "Nương", Thẩm Linh Chu quả thực nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Ở bên ngoài hung tàn như vậy, nói gϊếŧ người là gϊếŧ, về nhà vậy mà lại giống như một đứa trẻ, vào cửa liền gọi nương?

Điều khiến Thẩm Linh Chu càng giật mình chính là, khi Trần Vương hậu ra đón, Tả Doãn Tranh lại nhào tới ôm lấy Trần Vương hậu.

Người cao như vậy, còn khom người, để Trần vương hậu sờ đầu hắn.

Cái này còn chưa tính, hắn còn cọ cọ đầu trên vai Trần Vương hậu, quả thực giống như Hoa Hoa nhà nàng cọ xát nàng vậy.

Đây thật đúng là, nhìn người không thể nhìn bề ngoài mà.

Nàng vẫn cho rằng, cái loại có tính cách táo bạo như tiểu biếи ŧɦái, ở nhà có lẽ cũng là phản nghịch hỗn trướng.

Không ngờ tới, ở trước mặt Trần Vương hậu, hắn lại ngoan như vậy.

Cung nữ thái giám hầu hạ trong điện nhìn thấy một màn dịu dàng thắm thiết này, mặt đều lộ ra ý cười.

"Tranh nhi, đã ăn cơm chưa?" Trần Vương hậu yêu thương xoa đầu Tả Doãn Tranh, cười hỏi, giọng nói dịu dàng như nước.

"Ăn rồi." Tả Vân Tranh đứng thẳng dậy, đưa tay chỉ vào Thẩm Linh Chu, nở nụ cười: "Nương, đây là Hoa Hoa."

Trần Vương hậu nhìn về phía Thẩm Linh Chu, cười vươn tay với nàng: "Đứa bé ngoan, lại đây cho ta xem một chút."

Thẩm Linh Chu đi tới, hành lễ với Trần Vương hậu, ngoan ngoãn khéo léo thỉnh an: "Vương hậu nương nương an."

Tả Doãn Tranh táo bạo dễ giận, âm tình bất định, gϊếŧ người không chớp mắt. Thẩm Linh Chu ngàn đoán vạn đoán, cũng không đoán được, Trần Vương hậu lại là một người dịu dàng như thế.

Trần Vương hậu dịu dàng như vậy, tình cảm mẹ con hai người thoạt nhìn lại đặc biệt tốt, vậy tính tình thối tha, thối nát của Tả Doãn Tranh được dưỡng thành như thế nào vậy?

Trong lòng Thẩm Linh Chu tràn đầy nghi hoặc, nhưng trên mặt cũng không hiện, chỉ ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Trần Vương hậu.

Trần Vương hậu nắm tay tiểu cô nương, đánh giá một phen, cuối cùng cười nói: "Thật là động lòng người."

Đôi mắt to ngăm đen xinh đẹp của tiểu cô nương chớp chớp, có chút ngượng ngùng nở nụ cười.

Nhìn tiểu cô nương xinh đẹp lại đáng yêu, lại tưởng tượng một chút bộ dáng mập mạp của tiểu cô nương khi còn bé, Trần Vương hậu xem như hiểu được vì sao nhi tử nhà mình lại muốn trộm người về.

Tiểu cô nương này hơi nhỏ một chút, lại béo một chút, thật đúng là có vài phần giống với Tiểu Thập của bà.

Tạo hóa trêu người. Nếu Tiểu Thập của bà thật sống tốt, cũng nhất định xinh đẹp được người ta yêu thích như vậy.

Trần Vương hậu dùng ánh mắt từ ái đánh giá Thẩm Linh Chu, Tả Doãn Tranh ở một bên nhìn chằm chằm vào bà, giống như sợ bà không thích tiểu cô nương.

Nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của nhi tử mình, Trần Vương hậu dắt Thẩm Linh Chu đi vào bên trong: "Con mong ta gọi con là Chu Chu, hay là Hoa Hoa?"

Thẩm Linh Chu đã đồng ý với Tả Doãn Tranh, muốn giúp hắn dỗ Trần Vương hậu vui vẻ, một cái tên mà thôi, gọi thế nào, nàng đều thấy không sao cả.

Vì thế cười nói: "Đều tốt, Vương hậu nương nương gọi thuận miệng như thế nào thì gọi như thế đó."

Trần Vương hậu nhìn Tả Doãn Tranh, trưng cầu ý kiến của hắn: "Tranh nhi?"

Thấy hai người ở chung tốt, Tả Doãn Tranh rất là vui vẻ, không sao cả khoát tay: "Tùy nương thích."

Hắn đã sớm biết tên thật của tiểu cô nương, nhưng hắn đã quen gọi "Hoa Hoa", hơn nữa hắn cũng không muốn gọi giống lão thất phu Ninh Dịch Trì kia.

Tất cả mọi người đều hô "Chu Chu", chỉ có một mình hắn hô "Hoa Hoa", thật tốt biết bao.

Trần Vương hậu phân phó cung nữ dâng trà và điểm tâm, dắt Thẩm Linh Chu đi tới bên giường, lôi kéo nàng ngồi, dịu giọng tán gẫu việc nhà: "Vậy ta cũng giống như Tranh nhi, gọi con là Hoa Hoa được không?"

"Tất nhiên là tốt." Thẩm Linh Chu cười đáp. Cái tên Hoa Hoa giả này, đã sớm bị Tả Doãn Tranh gọi quen rồi.

Tả Doãn Tranh bệ vệ ngồi ở một bên trên ghế, tươi cười nhìn hai người nói chuyện, cả người giống như một con chó lớn vừa mới được xoa lông, ngoan ngoãn dị thường.

Trần Vương hậu nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu, Thẩm Linh Chu bất tri bất giác cũng nhẹ giọng theo, luôn cảm giác nếu mình nói lớn tiếng, đều có thể dọa Trần Vương hậu.

Nàng vừa trả lời Trần vương hậu, vừa nhịn không được nhìn thoáng qua Tả Doãn Tranh.

Lại một lần nữa cảm thán, nương ôn nhu như vậy, sao lại có một nhi tử táo bạo như vậy chứ.

Hai người nói chuyện trong chốc lát, thấy sắc mặt Trần vương không được tốt, Thẩm Linh Chu bưng trà cho bà: "Vương hậu nương nương, người uống trà."

"Đứa trẻ ngoan." Trần Vương hậu cười tiếp nhận, quay đầu nhìn thoáng qua cung nữ bên cạnh.

Cung nữ yên lặng lui ra ngoài, một lát sau, cầm một cái hộp tiến vào, đưa vào trong tay Trần Vương hậu.

Trần Vương hậu mở hộp ra, bên trong là một bộ đồ trang sức tinh xảo, lộng lẫy mạ vàng điểm thúy.

Trần Vương hậu đưa cái hộp tới trước mặt tiểu cô nương: "Hoa Hoa, nghe Tranh nhi nói con thích vàng. Bộ đồ trang sức này chắc con sẽ thích, cầm đi đeo chơi đi."

Thẩm Linh Chu thích trang sức, nhất là trang sức xinh đẹp. Nhưng lần đầu gặp mặt đã nhận đồ quý giá như vậy, hình như có chút không tốt lắm.

Lần này vừa đặt chân tới phủ Cửu Hoàng tử, còn chưa kịp thu dọn hành lý, đã bị Tả Doãn Tranh lôi kéo vào cung, nàng còn chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì cho Trần Vương hậu.

Thấy tiểu cô nương do dự, Trần Vương hậu nhìn thoáng qua Tả Doãn Tranh, Tả Doãn Tranh tiến lên nhận lấy hộp nhét vào trong lòng tiểu cô nương: "Nương ban thưởng, muội cầm đi."

Đúng rồi, Trần Vương hậu là quốc mẫu Trần quốc, ban thưởng cho nàng thứ gì đó, đây là vinh hạnh.

Thẩm Linh Chu ôm hộp đứng dậy, cung kính cảm ơn Trần Vương hậu: "Đa tạ Vương hậu nương nương."

Thanh âm mềm mềm của tiểu cô nương thanh thúy dễ nghe, giống như một con chim hoàng oanh, nghe vào trong tai khiến cho tâm tình người ta sung sướиɠ.

Trần Vương hậu nhịn không được đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của nàng: "Ở lại cùng ta ăn bữa cơm được không?"

Thẩm Linh Chu gật đầu, cười nói: "Được ạ."

Cơm tối rất phong phú, ba người ngồi vây quanh bàn. Đối mặt với Trần Vương hậu dịu dàng lại đoan trang, Thẩm Linh Chu vẫn còn chưa buông thả được, gắp từng miếng từng miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.

Nghĩ đến tiểu cô nương bình thường ăn cơm hào sảng ở trước mặt hắn kia, Tả Doãn Tranh nhịn không được lắc đầu cười, bào Thẩm Linh Chu muốn ăn như thế nào liền ăn như thế đó.

Trần Vương hậu cũng cười khuyên, nói bà thích nhìn hài tử ăn cơm, rất ngon.

Thẩm Linh Chu cũng không đoan trang nữa, cả người yên tĩnh lại, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Tiểu cô nương gắp một miếng thịt xiên nước mật tươi mới nhiều nước bỏ vào trong miệng, khuôn mặt phồng lên khẽ động, giống như một con sóc nhỏ đáng yêu.

Thấy tiểu cô nương ăn vui vẻ, Tả Doãn Tranh cũng động ngón trỏ, vươn đũa gắp thịt xiên nướng, học bộ dáng của nàng nhét miệng phồng lên.

Một bàn đồ ăn, món ăn phong phú, nhưng phân lượng mỗi một loại đồ ăn lại không nhiều. Chiếc đũa lớn của Tả Doãn Tranh gắp xuống, một đĩa thịt xiên mật ong cũng không còn lại mấy miếng.

Thẩm Linh Chu không nhịn được trừng hắn.

Trần Vương hậu thấy buồn cười, giơ tay vỗ tay Tả Doãn Tranh một cái, sẵng giọng: "Bao nhiêu tuổi rồi, còn tranh giành với Hoa Hoa, ngày xưa cũng không thấy con thích ăn."

Tả Doãn Tranh cười hì hì, thu đôi đũa đã vươn ra về.

Trần Vương hậu đưa đĩa tới trước mặt Thẩm Linh Chu: "Những thứ này đều là của Hoa Hoa."

Được thiên vị, Thẩm Linh Chu đắc ý lắc lắc đầu với Tả Doãn Tranh.

Chọc cho Trần Vương hậu và Tả Doãn Tranh đều nhịn không được cười.

Người Thẩm Linh Chu không lớn, nhưng lượng cơm ăn không nhỏ. Từ nhỏ đã có thể ăn hơn những đứa trẻ khác, một bữa cơm ăn đến ngon lành.

Tâm tình Trần Vương hậu tốt, cũng ăn nhiều hơn non nửa chén cơm so với ngày xưa, cung nữ và ma ma hầu hạ bên cạnh thấy được đều vui mừng không thôi, Tả Doãn Tranh cũng rất là cao hứng.

*

Cảm ơn bạn Cao Đỗ Quyên đã donate cho truyện ạ .