Chương 3: Khảo hạch

Edit: Manh Manh

Rất nhanh Phượng Sâm đã bay đến chân núi, cậu biến thành nguyên hình đợi ở đây mất mấy ngày mới thấy Phượng Tê Tông bắt đầu tuyển đệ tử mới.

Để được nhận làm đệ tử của Phượng Tê Tông mọi người phải trải qua ba lần khảo hạch, đầu tiên là kiểm tra đo lường linh căn, tiếp theo là thử thách lên thang trời, cuối cùng là thăm dò bí cảnh.

Lúc này bên dưới chân núi có rất nhiều người, Phượng Sâm tìm một góc khuất rồi biến thân đi đến hàng cuối cùng của đội ngũ.

Kiểm tra đo lường linh căn rất nhanh, qua một khắc đã có rất nhiều người mặt mày thất vọng rời đi, những người qua phần kiểm tra linh căn thì đi đến chỗ thang trời đứng.

Phượng Sâm đã từng một lần trải nghiệm kiểm tra tư chất, lúc đó cậu còn rất nhỏ, tất cả các đồ dùng của tiểu Phượng Hoàng cậu đều là thượng phẩm. Nương cậu vất vả lắm mới bắt được bé Phượng Hoàng nghịch ngợm bay nhảy khắp nơi, từ giữa trán cậu lôi ra một giọt máu ném vào viên linh thạch.

Sau đó linh thạch phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, nhưng ngay sau đó liền nổ tung tại chỗ. Việc này làm cho bé Phượng Hoàng sợ hãi không nhẹ, nương cậu muốn cậu làm lại kiểm tra một lần nữa đã phải dỗ cậu một hồi lâu, kết quả viên linh thạch vẫn nổ tung.

Lúc đó tộc trưởng liền công bố cậu chính là Phượng Hoàng có tư chất tốt nhất trong ngàn vạn năm trở về đây, sau này chắc chắn sẽ đắc đạo thành tiên Phượng. Chính vì thế mà trong tộc mở yến hội ăn mừng bảy ngày bảy đêm.

Nhưng đấy đã là việc của cả ngàn năm trước rồi, hơn nữa giờ cậu đang dùng hình người để kiểm tra, không biết cái tư chất ngàn năm có một kia có còn kiểm tra được không nhỉ?

Thắc mắc - ing

Kiểm tra đo lường ở nhân tộc đơn giản hơn nhiều, chỉ cần cậu đặt tay lên viên linh thạch, Phượng Sâm cẩn thận truyền vào nó một chút linh lực.

Linh thạch lập tức phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, linh lực bên trong viên linh thạch vẫn chuyển càng lúc càng nhanh, Phượng Sâm nhìn thấy tình cảnh quên thuộc, giống y đúc lần trước kiểm tra ở trong tộc, cậu liền buông tay lùi nhanh về sau vài bước.

"Đùng"

Một tiếng vang thật lớn vang lên khiến cho đệ tử phụ trách kiểm tra đo lường khϊếp sợ, Đoạn Thanh Sương buông bỏ tờ giấy đăng ký trong tay, tiến lên kiểm tra thấy viên linh thạch đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Xác nhận được không phải do cậu ra tay đập vỡ, Đoạn Thanh Sương thì thầm nói: "Sao viên linh thạch này lại hỏng nhanh thế?"

Hắn từ trong túi càn khôn lấy ra một viên nữa, rót linh lực của bản thân vào xác nhận không có vấn đề gì liền bảo Phượng Sâm qua kiểm tra lại. Cậu một lần nữa đem linh lực rót vào thật cẩn thận, kết quả giống hệt lần trước, linh thạch nháy mắt liền nổ tung.

Mảnh linh thạch bay khắp nơi, lăn đến dưới chân Đoạn Thanh Sương, hắn nhìn Phượng Sâm một cái phát hiện cậu có chút chột dạ cúi mặt.

Hai đệ tử phụ trách khác đều trừng to mắt nhìn xem kẻ nào lại có thể làm nổ tung tận hai viên linh thạch.

Đoạn Thanh Sương quay người phân phó một đệ tử khác đang đứng nhìn: "Vị nào là người phụ trách tuyển đệ tử ngày hôm nay? Ngay bây giờ ngươi lên mời ngài xuống."

Đệ tử kia nghe xong liền tức tốc ngự kiếm dời đi.

Mấy người xếp hàng phía sau có chút sốt ruột, hai viên linh thạch kia vỡ rồi, vậy bọn họ có được kiểm tra tư chất nữa không?

Thấy đội ngũ phía sau bất an nôn nóng, Đoạn Thanh Sương lấy từ trong túi càn khôn ra một viên linh thạch nữa, bảo Phượng Sâm đứng qua một bên chờ, tiếp tục kiểm tra tư chất của đội ngũ phía sau.

Rất may đội ngũ phía sau không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa.

Người phụ trách hôm nay chính là Chung Nam Tiêu, sau khi nghe đệ tử bẩm báo là có người kiểm tra tư chất nhưng lại làm vỡ hai viên linh thạch, lập tức hứng thú đứng lên "Nhanh nhanh nhanh, đưa ta qua đó xem."

Vậy nên Phượng Sâm chờ mãi liền chờ được Chung Nam Tiêu cười tủm tìm từ trên núi bay xuống.

"Chính là bạn nhỏ này sao? Để ta kiểm tra tư chất ngươi một lần nữa nhé."

Phượng Sâm liền cảnh giác nhìn hắn, Chung Nam Tiêu có chút sốt ruột, nói xong cũng cảm thấy lời nói của mình có chút đường đột. Vì thế hắn nói: "Phượng Hoàng ở trên trời, nếu ta đối với ngươi có nửa phần ác ý, trong lúc kiểm tra tư chất động tay động chân thì ta sẽ bị thiên lôi đánh chết."

Thần thức của Phượng Sâm kiểm tra thấy Chung Nam Tiêu không có ý xấu, lúc này mới vươn tay ra cầm lấy tay hắn.

Nếu tên này dám dùng Phượng Hoàng làm lời thề, chắc chắn hắn không phải kẻ xấu.

Linh lực của Chung Nam Tiêu đi vào trong kinh mạch toàn thân cậu một vòng, làm xong hắn quay qua Đoạn Thanh Sương phân phó: "Biến dị Hỏa linh căn, ngươi ghi vào đi."

Với cái tư chất này thì có thể giải thích được vì sao viên linh thạch kia vỡ vụn, chỉ là do người này có tư chất quá cao!

Đoạn Thanh Sương không che giấu được vẻ mặt kinh ngạc, lập tức hỏi: "Vị đạo hữu này tên là gì?"

"Ta danh Phượng Sâm"

"Tên hay" Chung Nam Tiêu từ tận đáy lòng khen một câu "Đi theo ta, ta dẫn ngươi đến chỗ thang trời."

Gọi là lên trời nhưng chẳng qua chỉ là một đường dẫn từ chân núi lên đến đỉnh núi, ở đây hạ một trận pháp dùng nó để khảo nghiệm tâm tính của các đệ tử.

Thang trời này có hơn trăm bậc thang, liếc mắt lên có thể nhìn thấy bóng dáng đại điện của Phương Tê Tông. Bây giờ trên bậc thang đang có hơn mười đệ tử mới đang đi lên, có những người lộ ra vẻ mặt hưởng thụ vui vẻ, có người lại đau khổ giãy giụa, vẻ mặt căm hận...

Các ảo cảnh bình thường này không có tác dụng với Phượng Hoàng, nhưng nếu cậu muốn thấy ảo cảnh thì chủ động tiến vào trong ảo cảnh là có thể nhìn thấy.

Bước đi được mấy bậc thang, sự vật xung quanh cùng với tạp âm đều biến mất. Đi thêm hai bậc nữa thì bậc thang biến thành đất liền, quang cảnh xung quanh đã có chút biến hóa, trước mặt Phượng Sâm xuất hiện một cái cây cao ngất, xung quanh là một rừng cây.

Phượng Sâm cũng từ hình người trở lại nguyên hình, không phải con chim nhỏ xám xịt kia mà là nguyên hình hàng ngàn năm trước của cậu, hình thể cao chừng tám thước, ánh mặt trời chiếu lên lông chim phát ra ánh sáng lấp lánh.

(1 thước bằng 1/3 mét -> tám thước gần bằng 2.5 mét)

"Wow, cái ảo cảnh này có thể biến ra nhà của ta luôn nè! Đây không phải là nguyên hình của mình sao? Thích quá đi! Thật là xinh đẹp quá đi mất."

Phượng Sâm bay lên cành cây lăn lộn một vòng, thoải mái đến mức lông ở cổ xù lên một vòng.

"Cái cây này làm mình nhớ nhà quá." Phượng Sâm biến về hình người, đứng ở dưới gốc cây nhìn nhánh cây cậu vừa lăn lộn xong đã mọc ra mầm lá xanh tốt. "Đợi ta tìm được nơi để ăn cơm no xong sẽ quay trở về tìm ngươi."

"Gặp lại sau nhé." Cậu vừa nói xong áo cảnh xuất hiện một vài vết rách, sau đó dần dần khuếch tán. Cuối cùng một tiếng "Xoạch" vang lên, Phượng Sâm mở mắt ra đã thấy mình đang đứng ở bậc thang cao nhất, ngay trước mắt là đại điện Phượng Tê Tông.

"Mời vị đạo hữu đi bên này."

Phượng Sâm vừa xuất hiện, các đệ tử lúc này liền hồi hồn đi đến, còn tưởng phải chờ mấy canh giờ nữa mới có người thoát ra ảo cảnh, không nghĩ đến lứa đệ tử mới này có tâm tính thật là kiên định.

Mỗi người chỉ có sáu canh giờ để đi lên thang trời. Nếu sau sáu canh giờ chưa thoát ra khỏi ảo thì sẽ bị đưa xuống chân núi.

Các đệ tử trước lên thang trời ít nhất cần một canh giờ, tông chủ Phượng Tê Tông - Yến Bắc Linh năm đó cũng cần hai khắc mới thoát được ảo cảnh.

(1 canh giờ = 2 giờ đồng hồ, 1 khắc = 15 phút)

Cái tư chất này của Phượng Sâm hẳn đã truyền đến tai các vị trưởng lão, tính toán chờ cậu qua khảo hạch bí cảnh lập tức chạy qua tranh giành.

Dù cho hiện tại các đệ tử hay trưởng lão có mưa to gió lớn gì thì Phượng Sâm cũng không quan tâm, giờ trong đầu cậu chỉ có suy nghĩ không biết đỉnh nào của Phượng Tê Tông có đồ ăn ngon nhất nhỉ.

"Đây là nơi để đạo hữu nghỉ ngơi trong hai ngày tới, buổi sáng ngày thứ ba chúng ta sẽ bắt đầu thăm dò bí cảnh." Đệ tử dẫn đường cung kính báo cho Phượng Sâm biết, này là đã xác định đem cậu thành một vị sư huynh trong tông môn.

"Cảm ơn." Phượng Sâm thuận miệng đáp một tiếng, đợi đệ tử dẫn đường rời đi cậu liền biến về nguyên hình ở trong phòng la lối lăn lộn om òm.

"Ha ha ha! Có giường sạch sẽ nè!!"

Mấy ngày nay ở ngoài còn có chuẩn bị thức ăn cho các đệ tử chưa tích cốc, tuy so với đệ tử nội môn kém hơn rất nhiều nhưng Phượng Sâm bày tỏ mình thật là hài lòng.

Cậu cả ngày ở trong phòng, đến bữa ăn liền nhanh chóng chạy đến phòng ăn, người phụ trách múc cơm thấy một đạo hữu mặc quần áo màu đỏ đi đến, cũng đã nghe nói đây chính là đệ tử có thiên chất cực kì cao, không biết sau này là vị trưởng lão nào sẽ tranh giành được nữa. Hơn nữa, Phượng Sâm lớn lên rất xinh đẹp thế nên người kia múc cơm cho cậu lúc nào cũng múc nhiều hơn một chút.

Phượng Sâm nhàn nhã ung dung so với đoàn người khẩn khẩn trương trương tương phản rất lớn, cậu mấy ngày nay ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy lại ăn tu vi đã đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn, làm cho những người khác ghen tị đỏ cả mắt.

Rất nhanh qua hai ngày nghỉ ngơi, sáng ngày thứ ba Phượng Sâm không tình nguyện phải dậy sớm tham gia thí luyện cuối cùng.

"Lần thí luyện này kéo dài mười hai canh giờ, trong bí cảnh có năm cái lá cờ cấp ba, chín cái cấp hai, mười một cái cấp một, ba người có thành tích cao nhất sẽ được vào nội môn ưu tiên bái sư, mọi người nghe dõ quy tắc rồi chứ?" Đoạn Thanh Sương đứng ở cửa bí cảnh, dùng linh lực làm cho âm thanh lan rộng, đảm bảo tất cả mọi người đều nghe thấy.

Phượng Sâm đứng ở hàng cuối cùng, đầu gật gà gật gù ngủ gật.

Đợi cho mọi người đi vào gần hết cậu mới khôi phục tinh thần, Đoạn Thanh Sương thấy bộ dạng mơ màng như vừa tỉnh ngủ của cậu, bất đắc dĩ đưa túi càn khôn qua "Đã nghe dõ quy tắc chưa?"

"Rõ rồi" Phượng Sâm vừa nhận túi càn khôn vừa ngáp một cái "Ta am hiểu nhất là đánh nhau đó."

Đi vào bí cảnh, Phượng Sam miễn cưỡng lên tinh thần, đeo túi càn khôn vào hông, tìm một cái cây thích hợp để làm tổ rồi trèo lên.

Quả nhiên ở trên cây có một cái tổ chim, cậu nhẹ nhàng lại gần vậy mà cũng không khiến cho con chim bói cá tỉnh ngủ.

"Này này! Ngươi mau tỉnh ngủ đi, tổ tông của ngươi tìm ngươi có việc!" Phượng Sâm không dùng tiếng người để nói chuyện mà phát ra âm thanh chim hót uyển chuyển vô cùng êm tai.

Chim bói cá đang ngủ bị lắc tỉnh, nghe thấy chim khác dám tới địa bàn của nó giương oai, lập tức tỉnh ngủ, quan sát xung quanh thấy một người đang ngồi cạnh tổ nó, không thấy con chim nào khác nó đành tức giận gào lên với Phượng Sâm: "Cái người xấu xí này từ đâu đến đây? Dám đến rình coi bổn chim ngủ, đồ không biết xấu hổ!"

Phượng Sâm trợn mắt lên nói: "Có chuyện muốn nhờ ngươi giúp, đợi khi thành công ta cho ngươi một cọng lông chim Phượng Hoàng."

Lúc trước muốn lấy lông chim của cậu so với lên trời còn khó hơn, nhưng bây giờ cậu chính là một con Phượng Hoàng nghèo rách mùng tơi, đành phải dùng cách này ra điều kiện.

"Ui ta ta, người xấu xí này nói được tiếng chim hả?" Lần đầu tiên thấy người nói được tiếng chim, chim bói cá hứng thú nói: "Ngươi chắc là yêu hóa hình hả? Nhưng ta không ngửi được hơi thở Yêu tộc trên người ngươi."

"Ngươi nói nhiều như vậy làm gì, chỉ cần nói có giúp ta hay không thôi, không để ta còn đi tìm chim khác."

"Ngươi chắc là đệ tử của Phượng Tê Tông đi vào thí luyện, mang cái đống long có hơi thở của gà này đến để gạt ta, việc này ta thấy nhiều rồi nhé." Chim bói cá vẻ mặt khinh thường nhìn cậu "Đi ra đi ra đi ra, chỉ là người lừa đảo nói được tiếng chim thôi."

Phượng Sâm gấp đến mức muốn dùng mỏ chim mổ nó một cái, kết quả mặt vừa mới đυ.ng vào lông chim bói cá liền bị nó mổ một cái vào mặt. Mặt cậu tức giận đến đỏ cả lên, từ trong tay áo lấy ra lông chim bị rớt tối hôm qua: "Điêu dân to gan."

"Ta phi! Lông chim xấu như thế mà dám nói là lông Phượng Hoàng! Hôm nay ta phải đánh chết ngươi!!!"

Con chim chết bầm này dám chê lông cậu xấu, việc này đã hoàn toàn chọc giận Phượng Sâm, nhưng cậu sợ bên ngoài bí cảnh có người theo dõi, cố nén xúc động muốn biến thành nguyên hình đánh nhau một trận với con chim kia, duỗi tay muốn bứt mấy cọng lông cánh của của chim bói cá.

Con chim bói cá này có màu xanh lam khá đẹp, nó đương nhiên không dễ chọc, giang cánh ra bay lên cao làm cho Phượng Sâm mất đà suýt chút nữa gã sấp xuống, cậu rống giận: "Đợi đến lúc ta ra khỏi cái bí cảnh này, ta muốn rút hết lông chim của ngươi! Cái đồ không có mắt!"

Lông chim của Phượng Sâm bị rơi xuống, chim bói cá không thèm nhìn một cái chuẩn bị bay qua mổ cho Phượng Sâm vài cái: "Ai bảo ngươi lấy lông gà ra lừa gạt ta.....Ơ?"

Bói cá có chút không dám tin quay qua nhìn cọng lông chim xám xịt ở gốc cây, cảm thụ hơi thở một phen, còn cố ý dùng móng vuốt dẫm dẫm vài cái.

"Đợi chút? Đây vậy mà lại là đồ thật?" Biểu tình chim bói cá trong nháy mắt liền biến từ khinh thường thành kinh hách, sợ tới mức bay thẳng đến bên cạnh lông chim bái lạy: "Phượng Hoàng tha tội! Là tiểu nhân không có mắt đã mạo phạm ngài.... Tội lỗi tội lỗi."

"Đây là lông vũ của vị Phượng Hoàng nào nhỉ? Khí tức bị che giấu làm cho tiểu nhân thiếu chút nữa không nhận ra huyết mạch Phượng Hoàng."

Chim bói cá quỳ lạy với lông chim một hồi lâu, lấy cánh thương tiếc phủi đi chút bụi bám ở trên, miệng chim ngậm lấy cọng lông cắm vào đuôi của mình.

Phượng Sâm ở trên cây vất vả lắm mới ổn định cơ thế thấy một màn như thế thì gào lên: "Con chim thối! Vừa rồi còn mắng ta xong, ai cho ngươi cầm lông chim của ta lên hả?"

"Ngươi quản ta!!!" Chim bói cá nhìn cái đuôi màu xanh lam cắm thêm cọng lông xám không hợp nhau chút nào cười tươi như hoa, nghe thấy Phượng Sâm gào lên mới bố thí ánh mắt liếc qua "Ta có thể giúp ngươi lấy được rất nhiều cái cờ kia, nhưng cái lông chim này ngươi phải cho ta."

Trong lòng Phượng Sâm vẫn rất tức giận, nhưng cậu muốn thông qua con chim này để đi lối tắt, dù sao mấy hôm nay cậu bị rụng rất nhiều lông, những cọng lông đó đều được cậu cất giữ rất cẩn thận.

Mặt cậu khó chịu nói: "Dẫn đường đi. Ngươi dám nói linh tinh nữa ta rút sạch đống lông của ngươi. Sau đó ta sẽ đi nói cho tất cả các chim biết ngươi là một con chim trọc, xem xem ngươi còn có thể kiếm được nương tử nữa hay không."

Nói xong cậu chậm dãi từ trên cây bò xuống.

Phượng Sâm từ nhỏ nghịch ngợm thích nhất là trèo lên cây chơi đùa, nhưng cậu chỉ biết trèo lên chứ không biết trèo xuống, vấn đề này làm cho bé Phượng Hoàng đau đầu suy nghĩ một thời gian khá lâu.

Sao đến tận ngàn năm rồi mà cậu vẫn chưa biết trèo xuống....

Cậu đang suy nghĩ thì con chim bói cá ân cần bay lên vai cậu ríu rít : "Đây là lông chim của vị đại nhân nào? Tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng trong đó có huyết mạch cực kỳ cường đại, chỉ là cơ thể còn nhỏ lông chim chưa phát triển màu sắc xinh đẹp mà thôi."

Hai câu vuốt mông ngựa này làm Phượng Sâm ngẩng cao đầu mà đi "Đây là lông chim của con trai Phượng Kinh Hồng huyết mạch thứ mười bảy của Phượng tộc."

"Kinh Hồng tổ tiên có con trai hả? Sao trong gia phả không đề tên nhỉ? Nhưng mà Phượng tộc ngã xuống đã ngàn năm rồi chắc là do có thiếu sót..."

Chim bói cá lâu lâu lại quay xuống ngắm lông đuôi được cắm thêm lông Phượng Hoàng của mình, thấy Phượng Sâm đi vào mọt ngã ba vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Sai rồi sai rồi, đi bên này cơ."

~~~~

Chim bói cá: Ha ha ha lông gà mà đòi sóng sánh với lông Phượng hả

.......

Chim bói cá: Phượng Hoàng tha tội