Chương 26: Chim nhỏ không tỉnh táo

Edit: Manh Manh

Yến Bắc Linh đang đánh cờ cùng Cung Tứ Dật bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh, cảm giác ngày càng nghiêm trọng. Cảm giác này làm cho Yến bắc Linh cảm thấy sợ hãi, tựa hồ ở nơi nào đó... đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết.

Thời điểm Cung Tứ Dật đánh xuống một quân cờ trắng, làm cho cục diện ban đầu hoàn toàn phá vỡ, quân đen nháy mắt lâm vào tình cảnh nguy cấp.

Suy nghĩ Yến Bắc Linh bị gián đoạn, nhìn cục diện trên bàn cờ lâm vào trầm tư. Thật lâu sau đó hắn mới đánh ra một quân cờ đen, nhìn qua có chút giống như đang đau khổ giãy giụa.

Căn phòng nháy mắt lại yên tĩnh, Yến Bắc Linh lúc này mới chậm rãi mở miệng hỏi. "Đến tột cùng thân phận của Phượng Sâm là gì?"

Cung Tứ Dật đánh ra một quân cờ, không có ý định trả lời câu hỏi này, đem lời ném về cho Yến Bắc Linh. "Hắn vô hại đối với ngươi, vì sao ngươi còn tìm ta muốn một đáp án chính xác?"

Nhìn dáng vẻ chính là dù ngươi có hỏi thì ta cũng không trả lời.

Ván cờ đến giai đoạn cuối, Yến Bắc Linh đánh xuống một quân cờ đen, nguyên bản quân đen đang rơi vào thế yếu nháy mắt xoay chuyển. Quân trắng đã thua.

Cung Tứ Dật đã sớm biết được kết quả ván cờ, cười cười nói. "Chúc mừng Yến tông chủ. Lần này ngươi thắng ta, tự nhiên ta muốn nói cho ngươi một tin tức."

Yến Bắc Linh khó hiểu. "Nếu ngươi thật sự dùng hết toàn lực, ta làm sao có thể thắng ngươi?"

Trình độ chơi cờ của Cung Tứ Dật giống như trình độ kiếm thuật của Yến Bắc Linh vậy, Tu Chân giới không có người địch lại. Làm sao có thể thua ván cờ bởi Yến Bắc Linh hắn?

"Dù gì cũng phải có một lý do." Cung Tứ Dật chậm rãi đứng dậy, đi đến cửa số chưa được đóng kín. "Nhàn đàm vân ảnh ngày từ từ, vật đổi sao dời mấy độ thu. Ba ngày sau, nhớ rõ mang chim của ngươi đến đây, bây giờ ngươi có thể về rồi."

Đây là có ý đuổi khách, cứ nghĩ là đến đây sẽ biết được đáp án, lại không nghĩ tới đoán không ra. Hôm nay trời sắp tối, cũng nên đem chim nhỏ đi về rồi.

Yến Bắc Linh lấy ra thù lao mà Cung Tứ Dật yêu cầu --- hai cọng lông chim rơi xuống từ trên người Phượng Sâm.

Ánh nắng chiếu vào lông chim phát ra nhàn nhàn kim quang, Yến Bắc Linh cũng không nhìn kĩ. Đây là do hai ngày trước trong lúc Phượng Sâm chơi đùa rơi xuống bị hắn nhặt lên, hiện tại đặt trên bàn cờ.

Làm xong, Yến Bắc Linh liền cảm ứng vị trí của khóa nhỏ treo trên móng vuốt Phượng Sâm rồi đi đến.

Đợi đến khi hơi thở Yến Bắc Linh hoàn toàn biến mất, Cung Tứ Dật mới đi đến cầm lông chim thưởng thức. "Hai cái tin tức đổi được hai cọng lông chim của tộc trưởng Phượng tộc, thật là sinh ý không tồi. Bất quá thế đạo bây đúng thật là, sơn vũ dục lai phong mãn lâu a...."

**_**

"Ặc ặc, ỏng ỏng .... Cứu mạng! Suối nước nóng muốn ăn chim a! Ọc ọc..." Phượng Sâm mấy lần cố gắng đứng dậy đều thất bại.

Nước suối chui vào miệng chim nhỏ, lông chim cũng vì bị ướt mà trở nên nặng nề. Cố tình linh lực ở trong suối còn hướng đến linh phủ của cậu.

"Pi pi pi oa...ọc ọc.." Phượng Sâm đang không ngừng nhảy nhót ở đáy sông.

Hơi thở trong l*иg ngực càng ngày càng ít, Phượng Sâm nỗ lực nhảy lên để trồi lên khỏi mặt nước, nhưng móng vuốt của cậu lại không nghe theo cậu sai bảo, đứng thẳng lên còn không đứng được.

Trên cánh cũng như đang treo cả nghìn cân, toàn bộ người chim giống như bị vô số bàn tay gắt gao nắm chặt dưới đáy, không thể động đậy.

Kha Quân cùng Lương Chiêu ngồi cách đó không xa lại không chịu ảnh hưởng gì, động tĩnh ngay bên cạnh một chút cũng không nghe thấy, hai người càng thêm chuyên tâm tu luyện.

Thích tu luyện? Các ngươi cứ tu luyện để mặc chim nhỏ chết đuối đi, đồ tồi!

Ngày thường Phượng Sâm rất chán ghét hình người của mình. Phải đi giày tất, móng vuốt tự do bay nhảy đều bị trói buộc lại. Mấy lễ nghi phải tuân thủ còn nhiều hơn đống lông chim trên đầu cậu. Lại có, mấy thoại bản đa số đều viết phàm nhân là loại hai mặt, dối trá, mỹ nhân tiên tử so ra đơn thuần hơn rất nhiều.

Ngày thường không muốn cũng phải biến thân, hiện giờ ước ao biến về hình người thì cậu lại không biến được. Chỉ cần vận chuyển một chút linh lực, toàn người Phượng Sâm đều ẩn ẩn đau nhức, làm cho thân chim cậu không động đậy được.

Chim còn chưa chết chìm, suýt chút nữa vì linh mạch đau đớn mà té xỉu ở trong suối.

Không muốn đâu! Chẳng lẽ một đời anh dũng của ta lại bị hủy ở đây sao?

Ai có thể đến cứu chim nhỏ đáng thương này với! Huhuhu

***_***

Yến Bắc Linh theo tung tích của khóa khấu tìm tới lối vào Lưu Vân tuyền.

Nơi này không phải địa bàn của Phượng Tê Tông, Yến Bắc Linh sẽ không hành sự lỗ mãng, trực tiếp dùng kiếm phá vỡ kết giới. Hắn đứng ở cửa vào, một bộ nếu ngươi không cho ta đi vào thì ta sẽ phá vỡ kết giới cho ngươi xem.

Quản sự thấy hắn muốn đi vào, đánh giá thân phận người này trên dưới một phen, xác nhận là tông chủ Phượng Tê Tông, lập tức cung kính hành lễ. "Yến tông chủ, ngài muốn đi vào sợ là không có phương tiện để đi."

Không biết vì sao, càng đi đến gần Lưu Vân tuyền nội tâm Yến Bắc Linh càng thêm mãnh liệt bất an. Hắn không có thời gian tranh chấp cùng vị quản sự này, từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bội ném cho quản sự. "Ta chỉ đi vào tìm người, sẽ không quấy nhiễu đến người khác, nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ chịu trách nhiệm."

Quản sự chỉ cảm thấy ngọc bội trong tay chính là củ khoai lang phỏng tay.

Đây không phải vấn đề trách nhiệm ngài hiểu không!!!

Quản sự còn muốn ngăn cản một phen, ai ngờ ngẩng đầu liền thấy Yến Hồi trực tiếp triêu ra Thần Sơn Kiếm, nhất kiếm hoành phách phá vỡ kết giới!

Cũng may hắn sử dụng không nhiều linh lực, kết giới khó khăn mở ra một đường nhỏ cho hắn đi vào. Động tĩnh nhỏ này cũng không quấy rầy đến các đệ tử đang tu luyện.

Yến Bắc Linh lại dùng cách đó mở ra tầng kết giới thứ hai mới đi đến được chỗ của Kha Quân. Nội tâm nóng nảy nhìn một vòng lại một vòng, lúc này mới nhìn thấy Phượng Sâm đã té xỉu trôi đến một góc suối.

Tuy đã tìm được chim nhưng hơi thở của Phượng Sâm lại hết sức mỏng manh, bụng chim nhỏ căng phồng, cũng không biết là đã uống bao nhiêu nước.

Chỉ mới khuất khỏi tầm mắt hắn hai canh giờ, sao lại để bản thân chật vật như thế, lại có thể chết đuối ở trong linh tuyền?

Trong lòng Yến Bắc Linh nảy lên một tia đau lòng.

Nhưng lúc này hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng vớt chim nhỏ lên, dùng hai ngón tay mở miệng chim, một tay khác không ngừng ấn lên l*иg ngực Phượng Sâm, muốn giúp cậu nôn hết nước trong bụng ra.

Không biết là bước nào có hiệu quả, không đến nửa khắc, Phượng Sâm liền khôi phục một chút ý thức, không ngừng ho khan.

"Huệ... Tên tiểu tạp chủng nào dám đối với tiểu gia ta làm chuyện này... Huệ, lớn lên ngu si không muốn sống nữa đúng không..." Phượng Sâm mê mê hoặc hoặc mở miệng mắng, trong miệng lại không nôn ra được chút nước suối nào. Cũng không chú ý đến bản thân đang dùng tiếng người nói chứ không phải tiếng chim.

Tảng đá trong lòng Yến Bắc Linh cuối cùng cũng buông xuống, bất quá nghe thấy chim nhỏ dùng tiếng người để mắng chửi, hắn có điểm hứng thú mà nhướng mày.

Ngày thường kêu pi pi ở sau lưng hắn là đang mắng chửi người?

Tuy Phượng Sâm đã tỉnh nhưng lại chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu mơ hồ hất tay đang đỡ mình của Yến Bắc Linh, nhảy lên trên mặt đất nhưng cánh chưa mở ra, suýt chút nữa thì hôn đất mẹ. May mắn Yến Bắc Linh nhanh tay đỡ được.

Bụng Phượng Sâm vì thế mà lay động, ọc ọc tiếng nước.

Không biết vừa rồi chim nhỏ đã uống bao nhiêu nước suối mà bây giờ vẫn chưa tỉnh táo lại.

Chẳng lẽ ở trong suối này có rượu?

Lăn lộn một hồi cuối cùng Phượng Sâm cũng nhìn thấy rõ mặt Yến Bắc Linh, cậu vui sướиɠ tròn mắt. “Ấy, tiểu mỹ nhân từ nơi nào đến đây? Họ tên là gì? Nhà ở đâu? Có đạo lữ chưa?”

“…?” Yến Bắc Linh không thể hiểu nổi ý tứ của con chim nhỏ này là gì.

“Ai da, thì ra ngươi là một tiểu mỹ nhân thẹn thùng. Ngươi yên tâm, ta không phải là người xấu đâu.”

Phượng Sâm thấy Yến Bắc Linh không để ý đến mình, cậu rầm rì. “Mỹ nhân… Tiên tử, tiên tử, sao ngươi không để ý đến ta? Ta khó chịu quá.”

“Khó chịu ở đâu?” Trạng thái của chim nhỏ hiện tại rất không được, Yến Bắc Linh nghe Phượng Sâm nói tâm lại treo lên một lần nữa.

“Hừ hừ…” Phượng Sâm không trả lời, dựa vào ngực Yến Bắc Linh cọ loạn lên, cuối cùng cậu còn bình luận. “Wow, dáng người sờ lên không tồi, rất thích hợp để sinh trứng nhỏ luôn. Tiên tử ngươi chờ chút, ta lập tức cho ngươi xem lông chim xinh đẹp nhất của ta.”

“…” Ta thấy ngươi không hề khó chịu, chắc chắn là thiếu nước, cho ngươi uống thêm chút nước suối nữa, tốt nhất là uống đến mức đầu đầy nước.

Phượng Sâm quay người nhìn ngắm cái mông của mình một vòng, lại không nhìn thấy lông đuôi lấp lánh kim quang của mình đâu. Cậu không thể tin được mình bị biến thành con chim nhỏ xám xịt này, thậm chí còn dùng mỏ mổ vào mông một cái, xác nhận xem đây có thật là mông của mình hay không.

Không phải chứ, lông chim lấp lánh kim quang của ta bị phai màu ư?

Cậu không thể chấp nhận được, đặt mông lên lòng bàn tay của Yến Bắc Linh gào khóc. “Lông chim của ta đâu? Huhuhu, một thân lông chim ngũ sắc thần quang của ta biến đi đâu mất rồi? Ta chăm nó lâu như vậy, ai dám trộm của ta? Ta lập tức kêu mẫu thượng đánh chết hắn huhuhu…”

Ai ngờ chỉ là một việc nhỏ như vậy mà chọc cho chim nhỏ khóc thở không nổi, Yến Bắc Linh biết rõ hiện tại chim nhỏ chưa thanh tỉnh, vì thế vỗ nhẹ sau lưng chim nói. “Lông chim lúc trước ngươi đưa cho ta rồi mà.”

“Thật ư?” Phượng Sâm lập tức ngừng khóc ngẩng đầu nhìn hắn.

Đối mặt với ánh mắt uỷ khuất của Phượng Sâm, Yến Bắc Linh chỉ có thể căng da đầu lên đáp. “Đương nhiên là thật.”

Hắn từ trong tay áo lấy ra cọng lông chim rớt hồi sáng lúc rời giường của chim nhỏ. “Lông chim của ngươi đây.”

Chim nhỏ duỗi cổ ngửi ngửi lại nhìn nhìn, xác nhận đây chính là lông chim của mình, lúc này mới vui vẻ ra mặt.

Cậu yên tâm dựa cái thân toàn nước vào l*иg ngực Yến Bắc Linh, thích ý nói. “Không hổ là đạo lữ xinh đẹp của ta a, thật tinh mắt.”

“Khoan đã…” Phượng Sâm bắt được một lỗ hổng, lớn tiếng nghi ngờ. “Ta đã Đại Thừa, ngươi lại lấy lông chim Kim Đan ra để lừa ta?”

“Này…” Yến Bắc Linh nào biết thì ra dỗ một con chim nhỏ còn nhiều cái như vậy, vắt hết óc mới nghĩ ra được một lý do. “Bởi vì ngươi đã phong ấn tu vi của mình để rèn luyện, ngươi không nhận ra bản thân bây giờ là Kim Đan kỳ sao.”

“Không đúng nha, ta sắp đạt đến Nguyên Anh kỳ rồi.” Chim nhỏ rung đùi đắc ý, tuy không biết vì sao bản thân lại đi phong ấn tu vi, nhưng cậu cũng lười rối rắm, tạm chấp nhận lý do Yến Bắc Linh đưa ra.

Tiên tử mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại là đạo lữ của mình. Làm sao cậu có thể nghi ngờ hắn chứ, ta thật là đáng đánh.

Nội tâm Phượng Sâm suy nghĩ cẩn thận, mở cánh ra ôm lấy tay Yến Bắc Linh, ngọt nị nói. “Nương tử, ta sai rồi. Vậy bao giờ chúng ta tổ chức đại điển kết đạo lữ? Phượng tộc ta tuy không nhiều chim lắm, nhưng mỗi chim đều sẽ cho ngươi rất nhiều lễ vật phong phú. Ta cũng sẽ cho ngươi rất nhiều sính lễ….”

Yến Bắc Linh đang muốn thuận theo lời nói của chim nhỏ để dỗ dành cậu, ai ngờ Phượng Sâm nói toàn chuyện tào lao. Hắn thật sự không nhịn được nữa, dùng hai ngón tay kẹp lại mỏ chim đang ríu rít không ngừng của cậu.

Ngươi tốt nhất là sau khi thanh tỉnh vẫn nhớ rõ bản thân đã nói những lời này.

~~~~~

Phượng Sâm: “Nương tử ngươi yên tâm chắc chắn ta sẽ cho ngươi thật nhiều sính lễ luôn.”

Yến Hồi: “Một con chim nghèo rớt như ngươi thì lấy ra được cái gì?”