Chương 2: Ta là Phượng Hoàng

Edit: Manh Manh

"Không biết mẫu thân và phụ thân bọn họ khi nào mới chơi xong rồi trở về tìm mình nữa.... Bọn họ.... sẽ không quên mất mình còn có một đứa con chứ?" Phượng Sâm chúi đầu vào nước suối, thở hổn hển đem lông chim rửa từng cái thật sạch.

"Vì sao ngủ dậy ta lại trở thành một con chim xấu xí như này? Hức! Lông chim xinh đẹp hoa lệ của ta, thân hình cao to lực lưỡng hùng dũng của ta!! Huhu..."

"Hai chim bọn họ còn ném ta ở ngoài tộc môn, đêm nay ta còn chưa được ăn cơm no nữa." Nhớ đến mình vừa tỉnh dậy phải trải qua hai ngày vô cùng bi thảm cùng cái bụng đói đến bẹp dí, cậu khó chịu lấy cánh chụp chụp mặt nước "Khi nào trở về, ta sẽ cùng lão cha đánh một trận."

Cảm xúc của Phượng Sâm đến nhanh mà đi cũng nhanh, lực chú ý của cậu đã trôi đến con cá đang bơi ở đáy sông. Cậu ngưng thở, mõm chim thừa dịp cá bơi đến bỗng nhiên xuất kích.

Oh yeah! Có cơm tối để ăn rồi!

Cậu quả nhiên là Phượng Hoàng thông minh thứ hai trên thế giới.

Đó là chuyện đương nhiên, thứ nhất là mẫu thân đại nhân của cậu nha.

Việc đầu tiên khi cậu lên bờ là một ngụm nuốt luôn con cá này vào bụng.

Cậu đói bụng gần một ngày, vốn có thể chịu đói được, ai ngờ được nhân loại kia cho cái đồ vật trắng trắng nhân thịt vô cùng mĩ vị đem hồn phách của cậu câu đi luôn rồi.

Mỹ thực của nhân loại nhiều như vậy, không biết khi nào bọn chúng mới cống nạp cho cậu một ít nhỉ....

Tuy rằng cá này ăn cũng ngon, nhưng cậu vẫn còn nhớ hương vị của cái bánh trắng trắng nọ nha.

Nhưng cá này là do chính bản thân cậu tự kiếm được, đương nhiên hương vị cũng rất ngon, Phượng Sâm thoải mái nheo đôi mắt lại.

Cậu nhìn không được gào lên: "Ta là vô địch ha ha ha ha ha ha...."

Cười như heo chọc tiết được một lúc, Phượng Sâm lúc này mới muộn màng phát giác ra rằng khu rừng này hôm nay rất yên tĩnh, cậu lén lút mở mắt ra, nhìn thấy một tiên tử một thân bạch y đang đứng trước mặt cậu.

Ánh trăng lúc này chiếu lên quần áo bạch y tiên tử phát ra một ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người.

Nhưng cậu là chim nha....

Cậu vừa cười một trận thống khoái xong thì im bặt, phản ứng đầu tiên của Phượng Sâm là dò hỏi vị tiên tử này có đạo lữ chưa, phản ứng thứ hai là cậu vừa tắm rửa sạch sẽ đem đống lông chim xấu xí kia cọ sạch bị tiên tử xem hết rồi.. Tiên tử có ghét bỏ ta hay không nhỉ?

Thời điểm kết đạo lữ ở Phượng tộc, lông chim của tân lang và tân nương đều được chăm chút xinh đẹp nhất, lửa Phượng Hoàng bay ở xung quanh, lâu lâu lại phát ra ánh sáng lung linh.

Toàn bộ quá trình cực kỳ lóa mắt.

Đương nhiên đó cũng là cái mà Phượng Sâm hướng tới, cậu cũng muốn tìm một tiên tử đệ nhất mỹ nhân kết làm đạo lữ, nhưng cậu không nghĩ đến lần đầu gặp mặt lại ở trong tình huống này nha.

Tiếng chim cùng tiếng của nhân loại không giống nhau, tuy Phượng Sâm có thể nói tiếng người nhưng lại có chút không quen.

Vậy nên Phượng Sâm khi hóa hình vẫn sẽ dùng tiếng chim để nói chuyện, trong mắt Yến Hồi là một con gà màu xám không biết vớt được cái gì từ đáy sông lên, ăn xong liền vui vẻ kêu pi pi pi.

Yến Hồi nhìn một lúc cũng không nhìn ra được đây là chủng loại gì, đành phải phân loại cậu thành một con gà, hắn nghi hoặc mở miệng: "Sao ở đây lại có một con gà?"

Hơi thở của Phượng Hoàng còn chưa tiêu tan hết, không biết có phải do phong ấn của cấm địa Phượng Hoàng bị nới lỏng nên mới xảy ra dị động hay không. Tóm lại nhóm chim thú đều tản đi, bốn phía không lưu lại manh mối gì, một khu rừng từng là nơi ầm ĩ nhất giờ chỉ còn một con gà con.

Phượng Sâm vừa chuẩn bị thò cẳng lại dán gần mỹ nhân nghe được những lời này liền ngốc lăng tại chỗ.

"Mệt cho ta vừa rồi còn khen ngươi! Ta còn đang muốn hỏi ngươi có muốn cùng bổn Phượng Hoàng ta đây kết thành đạo lữ hay không! Ánh mắt của ngươi sao lại mù như vậy???" Phượng Sâm đang muốn bay đến vai hắn mổ cho cái miệng ngu này một cái, kết quả lông chim còn chưa chạm được vào người, hắn liền phi không bay lên tránh.

Lửa giận chiếm cứ đại não của cậu, Phượng Sâm quên mất cậu có thể sử dụng lửa Phượng Hoàng để hong khô lông, cậu xông lên muốn dùng mỏ mổ vào chân của Yến Hồi.

"Nhìn không được thông minh cho lắm, sao nó lại còn tức giận với ta? Đây không phải là gà con sao?"

Tiên tử này thật không lẽ phép chút nào, còn chưa thèm tính hắn ta chê cậu xấu, hiện tại còn mắng cậu ngu? Phượng Sâm nghe xong câu này, mỏ chim mổ càng thêm hăng say.

Yến Hồi lấy ra một cái pháp khí phòng ngự, lúc đầu cho là con gà này nháo một chút, ai ngờ lúc sau mổ quả thật có hơi đau. Ánh mắt hắn đảo qua, thấy vạt áo bị mổ rách ra vài cái lỗ.

"Ta lần đầu tiên thấy con gà mổ lợi hại như vậy, nhưng nay ta không có thời gian chơi cùng ngươi." Yến Hồi phất tay qua, hong khô lông giúp bé gà. Tiếp đó lấy từ trong túi càn khôn ra hai viên tiên linh quả đặt trước mặt cậu để tạ lỗi, sau đó ngự kiếm dời đi.

Cơn tức của Phượng Sâm vốn còn chưa hết, nhưng với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ nho nhỏ của cậu tất nhiên không đánh lại tiên tử có tu vi Đại Thừa kia. Tức!

Nể mặt hắn hong khô lông giúp cậu, còn để tiên linh quả ra cho cậu. Ừm mặc dù so với quả của cái cây cậu thích nhất kia còn kém xa, nhưng cũng được coi là thượng phẩm.

Túm cái lông lại, hắn ta là một tiên tử tốt?

Nghĩ thế, cậu liền không có gánh nặng tâm lý gì, cầm lấy tiên linh quả gặm, đêm nay cậu chưa ăn no nữa cơ.

~~~~~~~

"Yến Hồi, sao đi ra ngoài một chuyến đệ lại cười vui vẻ như vậy? Đệ lại thấy được con gì có lông xù xù hả?" Chung Nam Tiêu đứng ở cửa điện, liếc mắt thấy tâm tình của Yến Hồi không tệ lắm hỏi.

Yến Hồi khó có khi tốt tính mà đáp lại: "Không phải con gì lông xù xù, là một bé gà con nhỏ thôi."

Ngay sau đó ý cười trên mặt hắn liền biến mất, ngữ khí bình bình mà báo cáo: "Sư huynh, vừa rồi ở dưới chân núi đệ cảm nhận được hơi thở của Phượng Hoàng."

"Đệ có tìm được manh mối gì không?"

Yến Hồi lắc đầu "Hơi thở rất nhanh đã tiêu tán hết."

Chung Nam Tiêu biết tốc độ ngự kiếm của sự đệ rất nhanh, thắc mắc hỏi "Chẳng lẽ phong ấn tại cấm địa Phượng Hoàng bị buông lỏng rồi? Hơi thở tiêu tán nhanh như vậy huynh thấy giống như có người cố ý làm ra."

"Huynh lập tức đi thông báo cho các đệ tự đi kiểm tra phong ấn cấm địa, nhắc nhở bọn họ đừng cảm nhận được hơi thở Phượng Hoàng liền ngu ngốc xông lên."

Tên của Phượng Tê Tông này là do năm đó lão tổ được Phượng Hoàng truyền thừa, có thể dùng nó cứu được bá tánh đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng. Ngày nay trên dưới tông môn, các đệ tử đều sẽ được học pháp thuật độc nhất của tộc Phượng Hoàng, đặc biệt là với các đệ tử có hỏa linh lực.

Vậy cho nên hơi thở của Phượng Hoàng đối với tông môn bọn họ rất quen thuộc, đồng thời, cũng dễ chịu tổn thương nhất.

Với quyết định này của Chung Nam Tiêu, Yến Hồi không có phản đối: "Đều nghe sư huynh sắp xếp."

"Được rồi, đệ đi tu luyện đi, đừng quên khảo hạch các đệ tử nhập môn năm nay nhé."

Chung Nam Tiêu ngáp một cái, quay về vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Đang ngủ ngon còn phải dậy để làm việc, ngày mai quyết định phạt mấy đệ đệ đi niệm khẩu quyết."

~~~~~

"Ông ơi, sao hôm nay không có ai cho ta đồng tiền nào nhỉ?" Thanh âm rầu rĩ của Phượng Sâm vang lên, tay đang bứt bứt mấy cọng cỏ dại ở ven đường, người sáng suốt đều nhìn ra được cậu đang cực kỳ không vui.

"Hôm nay ngươi trang điểm xinh đẹp như vậy đương nhiên không có ai cho ngươi tiền rồi, hôm qua mặt mày ngươi xám tro bẩn thỉu, như vậy mới dễ làm cho người ta đau lòng." Lão nhân gia ngắm ngắm hai đồng tiền hôm qua quay qua hỏi: "Hôm nay ngươi làm sao vậy? Từ sáng đến giờ cứ rầu rĩ không vui."

Phượng Sâm trầm tư một chút, cậu cho rằng lão nhân gia này không phải người xấu, chỉ là hôm qua ông lão kể chuyện thật khó nghe.

Vì thế cậu liền nói: "Hôm qua lúc ta vừa mới tắm rửa xong, có người nhìn lén ta tắm không những thế hắn còn chê ta xấu...."

Nhìn Phượng Hoàng kiểu gì mà thành một con gà? Đây không phải chê cậu xấu như gà sao?

"Ta với hắn đánh nhau một trận, hắn giúp ta hong khô lông... hong khô quần áo, còn cho ta hai tiên linh quả." Tiên linh quả hương vị cũng được coi là thượng thừa, ăn xong linh lực của cậu lại được lấp đầy, vậy cho nên hôm nay bụng Phượng Sâm vẫn còn cảm thấy hơi no no.

"Ồ, là nam hay nữ?" Ông lão cảm thấy hứng thú liền chủ động hỏi.

"Là nam tử, dung mạo hắn đẹp lắm, có thể so với thần tiên luôn, hắn nhìn ta một cái, ta liền muốn cùng hắn kết đạo lữ. Ai ngờ hắn lại chê ta xấu." Phượng Sâm đầu gục xuống dưới "Vất vả lắm mới tìm được người mà ta thích, cuối cùng hắn còn chê ta ngu."

Ông lão ngồi ở chỗ này, ngày thường thích nghe nhất là mấy việc tình cảm yêu đương nhăng nhít "Nghe ngươi nói như vậy, có khi nào là người tu tiên không? Huống hồ chúng ta đang ở chân núi Phượng Tê Tông, có lẽ đó là tiên nhân nhà ai đi ngang qua đấy."

"Có đạo lý! Ông thật thông minh!" Phượng Sâm nghe được thế liền cao hứng, nhảy nhảy trên nền tuyết vài cái.

"Ai ai ai, ngươi đã không đi giày rồi còn chơi trên mặt tuyết, chờ đến lúc ngươi già rồi sẽ hối hận không kịp." Ông lão kéo Phượng Sâm ngồi lại đống vải trên mặt đất.

"Sao các ngươi thích đeo giày lên chân thế? Móng vuốt nên để nó được tự do tự tại, không nên trói buộc bất cứ thứ gì lên nha."

"Hơn nữa, ta không thấy lạnh, ông xem." Tay phải của Phượng Sâm duỗi ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa nhỏ. Cậu còn duỗi tay chạm vào ngọn lửa một cái, nó gấp gáp chờ không nổi vội dán lên ngón tay của cậu.

Ông lão nhìn ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, hiểu rõ gật gật cái đầu: "Thì ra ngươi là người tu tiên, có nhập tông môn nào chưa? Nếu ngươi với tiên tử kia nhất kiến chung tình, ta khuyên ngươi tốt nhất là gia nhập Phượng Tê Tông, biết đâu lại tìm được hắn."

"Mấy nay ta nghe ngóng được Phượng Tê Tông sắp tuyển đệ tử mới, tu vi của ngươi có cao không? Ta thấy tư chất của ngươi không tồi, chắc hẳn có thể vào được tông môn này đấy."

Phượng Sâm cúi đầu trầm tư, tự hỏi xem bản thân có được thể gặp lại mỹ nhân kia hay không.

Ông lão liền ném cho cậu một tin tức chấn động: "Nghe nói bên trong Phượng Tê Tông sẽ cung cấp cho các đệ tử rất nhiều mỹ thực nhân gian, ngươi hôm qua thích bánh bao nhân thịt thế, nếu ngươi gia nhập Phượng Tê Tông chắc chắn sẽ được ăn no luôn."

Cậu nghe những lời này xong đôi mắt liền sáng lên: "Thật? Phượng Tê Tông ở chỗ nào? Hôm nay ta đến đó đăng ký luôn."

Ông lão chỉ cho cậu hướng đến tông môn, Phượng Sâm đang định hóa hình bay đi, vừa đi được vài bước cậu quay lại biến ra ngọn lửa rồi nói "Lửa này của ta không bao giờ tắt được, đến mùa hè cũng không làm bỏng tay ông, ông cũng không phải lo lắng bị người khác cướp mất."

Cậu nói xong liền cười; "Ông ơi, hẹn ngày khác gặp lại."

Ông lão cười cười nhìn cậu vội vàng chạy đi mất, cúi đầu nhìn trong cái chén bị vỡ một lỗ của cậu, thấy bên trong có một ngọn lửa to bằng nắm tay.

Lão duỗi tay chạm vào ngọn lửa cảm thấy thật sự rất ấm áp.

~~~~~~

Mỹ thực, mỹ thực, mỹ thực ta tới đây~