Chương 12: Chim nhỏ không thích đi học

Edit: Manh Manh

Phượng Sâm cũng không thật sự bị đóng cửa nửa tháng, cậu mới quấy rối năm ngày, Yến Hồi liền đến gõ cửa tìm cậu.

Lúc đó cậu đang nằm ngủ trưa ở trên giường, nghe thấy tiếng đập cửa, tính khí lúc rời giường lập tức bộc phát, mắng to một tiếng. "Người nào không có mắt như vậy? Sao lại đi gõ cửa vào lúc này??"

Đang mắng được một nửa, lúc này mới nhớ tới đây không phải nhà của mình, mà người duy nhất đến tìm cậu ở Phượng Tê Tông chỉ có một người - Tiên tử - Sư phụ của cậu. Cậu lập tức bật dậy thay đạo phục của đệ tử nội môn, giả vờ là mình đang tu luyện thì bị quấy rầy.

Lúc mở cửa, Phượng Sâm tươi cười như hoa: "Sư tôn, sao hôm nay ngài lại rảnh rỗi đến đây tìm ta?"

Từ lúc bái nhập môn hạ của Yến Bắc Linh, cơ hồ không có lúc nào là hắn không bận, cứ tưởng sau khi bái sư cậu cùng tiên tử ngày ngày dán lấy nhau... kết quả căn bản vạt áo cũng không thấy. Phượng Sâm bây giờ đã quen với hình thức nuôi thả của Yến Hồi.

Yến Hồi nhìn một vòng trong nhà không thấy chó nhỏ đâu, dự kiến hôm nay không bắt được nhược điểm của cậu liền nói. "Mấy hôm nay Tề Hoài Nhân phát hiện ra bản truyền thừa của Phượng Hoàng đúng là có một tầng thâm ý khác, lúc trước là trách lầm ngươi. Ngày mai ngươi tiếp tục đến học lớp của Tề trưởng lão."

Tuy lúc trước ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng theo quan sát hai ngày nay thì yêu này vẫn chưa làm ra chuyện gì khác người, chỉ thấy Phượng Sâm ngủ no rồi chạy xuống chân núi trộm đồ ăn, ăn no rồi tiếp tục ngủ. Vậy mà cậu còn vừa ngủ vừa đột phá tới cảnh giới Kim Đan...

Thật là một việc kì lạ.

Phượng Sâm nghe được những lời này liền biết thời gian vui sướиɠ của cậu đã kết thúc, nhưng ở trước mắt tiên tử lại không dám biểu hiện ra ngoài, miễn cưỡng cười vui nói. "Này thật tốt quá, ha, ha."

Nhìn oán hận trên mặt Phượng Sâm sắp hóa thành thực thể, nội tâm Yến Bắc Linh bật cười, trên mặt lại giả ý hỏi: "Sao? Nhìn ngươi có vẻ không hài lòng."

"Ha, ha, không thể nào, ta thích nhất là nghe Tề trưởng lão giảng bài." Phượng Sâm giả cười hai tiếng, thuận miệng bịa ra một cái cớ.

"Ta chỉ tiếc nuối không được nghe sư tôn tự mình giảng bài thôi."

Bình thường nếu nói những lời này, Yến Bắc Linh chỉ biết nói mấy ngày nay hắn có chút việc bận, bảo cậu đi nghe giảng cho thật tốt. Ai biết hôm nay Yến Bắc Linh ăn trúng phải cái gì, thế mà nói.

"Khoảng thời gian trước vi sư xác thật không có thời gian dạy dỗ ngươi, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày giờ Mùi ngươi tới chủ điện luyện kiếm đi."

(Giờ Mùi: từ 13 giờ đến 15 giờ.)

"Ân, ta thông cảm cho sư tôn.... Cái gì?!" Phượng Sâm đến lời nói giải vây giúp sư tôn đều đã thốt ra, lúc này cậu mới phản ứng lại vừa rồi Yến Hồi nói cái gì. Vậy có nghĩa là từ mai cậu không thể ngủ trưa nữa???

Yến Hồi rất ít khi nói đùa, lúc này Phượng Sâm ý thức được lời hắn nói đều là sự thật.

Cậu bất đắc dĩ nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi phát ra mấy chữ: "Vậy, vất vả cho sư tôn rồi."

Thấy Phượng Sâm đã đáp ứng, trong mắt Yến Hồi hiện lên ý cười: "Quyết định như vậy đi, vi sư còn có việc, gặp lại ngươi sau."

"Gặp lại sư tôn." Phượng Sâm hướng tới phía Yến Bắc Linh nói, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên cứng đờ.

Chờ khi sư tôn đi rồi, cậu buồn bực đóng của phòng lại, thần sắc uể oải mà gục ở trên giường.

Tuy mỗi ngày thấy tiên tử sẽ rất vui vẻ, nhưng mà phải học tập nghiêm túc thì cậu tình nguyện không gặp tiên tử nữa.

"A a a a a! Ta ghét đi học, đốt đốt đốt ta muốn đem cái học đường kia đốt cháy sạch luôn!"

"Thời gian vui sướиɠ của ta vẫn luôn ngắn ngủi như vậy, vì sao không thể ăn vặt trong giờ học? vì cái gì không thể ngủ trong lúc nghe giảng??"

"Đáng giận, đáng giận, chờ ta khôi phục được chân thân, chuyện đầu tiên ta làm chính là hủy bỏ việc đi học đáng ghét kia."

Ngoài mặt Yến Hồi đã rời đi, trên thực tế tâm tư của hắn còn lưu lại chỗ ấn ký mà hắn đặt lên người chim nhỏ vào hai ngày trước.

Trên ấn ký hắn để một mạt thần thức, vì vậy hắn liền thấy được Phượng Sâm ghé vào giường lăn lộn vì ngày mai phải đi học.

Nghe mấy lời nói của cậu, vốn hắn đang muốn an bài chút nhân thủ để phòng ngừa Phượng Sâm thật sự đem học đường của Phượng Tê Tông đốt sạch, hiện tại xem ra không cần lắm.

Không nghĩ đến nhóc này đến lúc cường đại rồi suy nghĩ đầu tiên không phải phá hủy tông môn mà là hủy bỏ việc đi học.

Yến Bắc Linh liền bật cười khe khẽ.

Thật sự là tâm tính của tiểu hài tử.

*****

Tuy rằng cực kỳ không tình nguyện, nhưng Phượng Sâm vẫn phải gian nan từ trên giường bò dậy. Cả người vẫn còn mơ mơ màng màng đi đến lớp học, mấy đệ tử nhìn thấy đều sợ giây tiếp theo cậu liền té ngã.

Con đường nhỏ này còn có mấy nhóm đệ tử nữa không nhanh không chậm mà đi đến lớp học.

Đi ở phía trước Phượng Sâm có hai nữ đệ tử đang thì thầm to nhỏ.

"Ngươi biết gì chưa, mấy hôm nay tính tình Tề trưởng lão trở nên ác liệt như vậy là bởi vì ông ấy không có tóc!"

"A? Ngươi nghe tin tức này ở đâu vậy?"

Nữ tử kia liền vội vàng che miệng nàng lại. "Ngươi nói nhỏ chút, nhỡ để cho Tề lão nhân nghe thấy thì hai chúng ta liền xong đời."

"Mặc kệ, ngươi nghe tin tức từ đâu thế?"

"Nghe đệ tử quét sân ở Cực Túc Sơn nói, mấy ngày trước Tề lão nhân tìm tông chủ, kết quả bị ngài ấy liếc mắt một cái nhìn thấu được."

"Khó trách mấy ngày nay tính tình của ông ấy ngày càng xấu."

Phượng ~ đầu sỏ gây tội ~ mai danh ẩn tích ~ Sâm lặng lẽ đi theo phía sau nghe thành tích vĩ đại của mình, dọc đường đi đều phải nghẹn cười rất vất vả.

Thời điểm đi đến cửa lớp học, Phượng Sâm sửa lại bộ dạng kiêu ngạo của mình, khom lưng đi vào, đảm bảo Tề Hoài Nhân không nhìn thấy cậu. Mấy đệ tử đi đằng sau không hiểu Phượng Sâm đang làm gì, ánh mắt như đang nhìn tên ngốc nhìn chằm chằm vào cậu.

Phượng Sâm mặc kệ tất cả, vất vả đi đến chỗ ngồi của mình, phát hiện bàn trống bên cạnh đã có người ngồi.

Thật trùng hợp, cậu biết người này. Đoạn Thanh Sương dời ánh mắt khỏi cuốn sách, nhìn qua cậu rồi nhợt nhạt cười. "Phượng sư đệ, hôm nay đệ rất có tiến bộ, chỉ đến muộn có một khắc."

Ngày thường cậu với Đoạn Thanh Sương rất ít khi gặp nhau, theo hiểu biết của cậu thì nhất định có người ủy thác hắn ta đến để giám sát cậu. Nội tâm Phượng Sâm thầm kêu không ổn, trên mặt lại cười cười nói. "Đoạn sư huynh, huynh cũng thích nghe Tề trưởng lão giảng bài à, ta sẽ tìm chỗ ngồi khác để không quấy rầy đến huynh."

"Thật không khéo, nay ta là đến tìm đệ." Đoạn Thanh Sương kéo lại cổ áo cậu, ngăn cản Phượng Sâm đang chuẩn bị chạy trốn, từ từ nói. "Tông chủ rất yêu quý đồ đệ của ngài, sợ đệ lầm đường lạc lối, đặc biệt phái ta tới chiếu cố sư đệ."

Cậu nhìn quyển sách trên bàn, nội tâm bất an nói. "Cái này không cần đâu... Sư huynh, sao ta có thể lầm đường lạc lối được? Bài giảng của Tề trưởng lão huynh đã nghe qua rồi, không cần lãng phí thời gian ở cạnh ta đâu. Huynh yên tâm, ta sẽ không nói cho sư tôn cùng sư bá."

"Cái này không phiền sư đệ phải lo lắng." Đoạn Thanh Sương đem cuốn sách đã chịu Phượng Sâm chà đạp rất nhiều lần mở ra, mở đến trang mà Tề trưởng lão đang giảng đặt trước mặt Phượng Sâm nói.

"Hiện giờ ta đã ở Nguyên Anh viên mãn, chỉ thiếu một cơ hội liền có thể bước lên Hóa Thần, ở bên cạnh sư đệ cũng không lo quấy rầy ta tu luyện."

Nhìn dáng vẻ quyết tâm ở lại bên cạnh cậu của Đoạn Thanh Sương, Phượng Sâm cảm thấy rất bất lực. Cậu đánh không lại hắn ta, hơn nữa nếu thật sự đánh nhau, phía sau có sư phụ của Đoạn Thanh Sương, Tề lão nhân, còn có cả mỹ nhân tiên tử nữa.

Nghĩ kỹ tình cảnh hiện tại của mình, Phượng Sâm không tình nguyện mà ngồi im nghe Tề lão nhân giảng bài.

Thật ra mà nói, Tề lão nhân giảng bài khá hay, ngôn từ thâm sau, lôi cuốn học sinh vào bài giảng. Đáng tiếc là mấy bài học pháp thuật gì đó, ngàn năm trước Phượng Sâm đã được học qua rồi, nghe lại chỉ khiến cho cậu cảm thấy buồn ngủ.

Mỗi khi cậu chuẩn bị ngủ gục xuống bàn, Đoạn Thanh Sương đều duỗi tay gõ vào đầu cậu một cái, khiến cho cậu tỉnh ngủ nghiêm túc nghe giảng. Chỉ trong một buổi sáng, Phượng Sâm ngủ gật không dưới mười lần, mỗi lần cậu sắp gặp được mộng đẹp đều bị Đoạn Thanh Sương gõ tỉnh.

Mỗi lần Phượng Sâm bị gõ tỉnh đều sẽ nghiêm túc nghe giảng, một lúc sau lại bắt đầu mệt rã rời rồi ngủ gục. Cứ như vậy mấy lần, phương pháp học ma quỷ này khiến cho Phượng Sâm càng thêm chán ghét học tập.

Thật vất vả mới đến lúc tan học, Phượng Sâm lập tức gục xuống bàn ngủ một giấc, không muốn động đây một chút nào hết, đến cả cơm trưa cũng không muốn ăn.

Nhưng Đoạn Thanh Sương cố tình kéo cậu dậy, chạy về phía nhà ăn, trong miệng còn lải nhải. "Nghe nói tiểu sư đệ tuy đã tích cốc, nhưng rất thích đến nhà ăn, hôm nay lại vì ta mà từ bỏ sở thích. Như vậy không được, đây chính là tội lỗi đó."

Phượng Sâm bị kéo đi: "..." Không, thật ra không phải cậu từ bỏ sở thích, mà là căn bản không có tâm tình ăn uống.

Trong lòng nghĩ như thế nhưng khi đến nhà ăn rồi cậu liền thay đổi 180 độ. Phượng Sâm chạy đến cửa sổ phát thức ăn mà cậu thích nhất: "Tỷ tỷ, cho ta bốn cái bánh bao nhân thịt, hai cái chân vịt, cùng mấy món ăn kia nữa."

"Ai, Tiểu Phượng, vài ngày rồi mới gặp lại ngươi." Thượng bà bà cười hiền từ nhưng trên mặt không giấu được vẻ ưu sầu.

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại buồn thế?" Là một bé Phượng Hoàng nhiệt tình, lúc cầm lấy đĩa đồ ăn còn hỏi thêm một chút.

Bà bà thở dài một hơi, giải thích: "Ngươi hẳn chưa biết, dạo gần đây sau bếp xuất hiện mấy tiểu yêu chuyên trộm đồ, mọi người đang rất hoang mang đây."

"A, thì ra là vậy....Ơ?" Biết ngọn nguồn sự việc, Phượng Sâm gật gật đầu, không dám hỏi thêm gì nữa, ai ngờ thời điểm xoay người lại bắt gặp Tiểu Dung đang ngậm bánh bao ở trong góc.

Bà bà nhìn theo ánh mắt của cậu, phát hiện ra đầu sỏ gây tội, nàng lập tức hô to."Ngươi lại đến?"

Phía sau có mấy đầu bếp cầm chày cán bột đuổi theo. "Thì ra chỉ là một con chó nhỏ, lần trước ta còn tưởng là hồ ly lông đỏ cơ."

"Mau lên, bắt lấy nó!" Vài người vây đến bày ra tư thế, chờ cơ hội tới tất cả liền ùa lên.

Tuy cậu rất muốn phản bác rằng không phải là hồ ly mà là Phượng Hoàng, nhưng lúc này không phải thời cơ tốt để mở miệng. Cậu lén làm một thuật pháp giúp Tiểu Dung chạy trốn, sau đó bưng mâm đồ ăn đi tìm Đoạn Thanh Sương.

Đoạn Thanh Sương không thích ăn uống, chỉ ngồi đó nhìn Phượng Sâm từng miếng từng miếng ăn hết mâm đồ ăn.

Các đệ tử khác cũng chú ý đên trò khôi hài ở nhà ăn, hào hứng thảo luận:

"Nghe nói con tiểu yêu này ăn trộm đồ ăn ở nhà ăn rất nhiều lần rồi, hình như còn có yêu khác nữa."

"Ta đang hỏi sao lượng đồ ăn lại thiếu mất một nửa, thì ra là có tận hai yêu."

"Rốt cuộc là còn kẻ nào ăn trộm nữa?"

Phượng Sâm nghe thấy mấy lời nói tràn đầy căm phẫn của các đệ tử, đầu cậu ngày càng vùi thấp xuống ăn cơm, như sợ người khác chú ý đến cậu.

Đoạn Thanh Sương chú ý đến hành động dị thường của cậu nhưng lại không phát hiện ra việc gì. Thấy cậu ăn xong một bàn đồ ăn thì hảo tâm nhắc nhở: "Sắp đến giờ Mùi rồi, đệ nhớ đến chỗ tông chủ luyện kiếm đấy."

Phượng Sâm đang định đi ngủ bù: "..."

Không! Ta ghét nhất là đám nhân loại ngày nào cũng liều mạng học tập!!!

~~~~~~~~~~~~~

Phượng Sâm: "Huhu, ta cũng có mỗi ngày là mỗi ngày, nhưng sao mỗi ngày của ta lại khác thế này?"

Phượng Sâm: "Thương thiên phụ ta aaaaaa."

Yến Hồi: "Mỗi ngày là mỗi ngày của ngươi nói về cái gì?"