Chương 11: Bại lộ

Edit: Manh Manh

Phượng Sâm ở trên núi nấp sau cục đá, nhìn thấy Tề trưởng lão quẫn bách, bật cười lăn lộn trên mặt đất.

Cậu còn biết dùng cánh nhỏ che miệng, sợ có người nhìn thấy cậu trốn ở chỗ này.

Đợi Tề lão nhân tức giận rời đi, Yến Hồi cũng vội vàng xuống núi đi công chuyện, chỉ còn lại hai đệ tử đứng ở đó, lúc này Phượng Sâm mới dám cười ra tiếng.

"Ha ha ha ha ha, này cũng thật là buồn cười quá đi mất, ta con cho rằng lão ta ngụy trang tốt như thế sẽ rất lâu sau mới bị phát hiện, kết quả gặp sư tôn đã lập tức bị chọc thủng ha ha ha ha..."

"Cái gì thế, ta không nhìn thấy gì hết." Tiểu Dung ghé trên tảng đá, duỗi cổ cũng không nhìn thấy được cái bóng huống chi là người. Rõ ràng có chuyện hay ở trước mặt, nhưng cố tình nó lại không nhìn thấy, thật là gấp chết cẩu rồi.

Phượng Sâm vốn là bé Phượng Hoàng có thiên chất đứng đầu trong tộc, ngàn năm trước đã tu luyện tới cảnh giới Đại Thừa, hống chi cậu còn có lửa niết bàn trong người, ngụy trang của Tề trưởng lão căn bản không giấu được đôi mắt của cậu. Cho dù Tiểu Dung có nhìn thấy sự việc này, thì nó cũng không hiểu gì hết, dù sao nó mới tu luyện đến Kim Đan tiền kỳ nha.

(Mỗi một cảnh giới có ba kỳ: tiền - trung - hậu.)

Tiểu Dung không thể hiểu được niềm vui sướиɠ của Phượng Sâm.

"Đừng buồn." Phượng Sâm vỗ vỗ tiểu huynh đệ Tiểu Dung an ủi. "Chờ lần sau ông ta đến trước mặt ngươi, ta lén lút mở Thiên Nhãn cho ngươi, ngươi sẽ thấy được đầu của ông ta."

Cái Thiên Nhãn này không phải yêu nào cũng mở ra được, một là do thân thể không đủ tốt, hai là không có linh lực để chịu đựng Thiên Nhãn, Thiên Nhãn tiêu hao rất nhiều linh lực. Cho nên cậu chỉ có thể mở Thiên Nhãn cho Tiểu Dung được hai giây.

Hôm nay Phượng Sâm dậy rất sớm, chuẩn bị đi nhìn Tề trưởng lão bị chê cười. Quả nhiên không phụ mong đợi của cậu, không uổng công cậu dậy sớm hơn cả gà.

Nhưng mà chính vì dậy quá sớm, vậy nên Phượng Sâm lại cảm thấy đói bụng.

Trước kia một ngày cậu chỉ cần ăn một bữa là đủ, không nghĩ đến ngàn năm sau, cậu lúc nào cũng cảm thấy đói... Cũng may Phượng Sâm không cần phiền não việc tu luyện, cho nên trở thành một con chim ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi lại ăn.

Cuộc sống thật vui sướиɠ a.

"Ta cảm thấy đồ ăn đi ăn trộm rất ngon, không biết còn có cơ hội để ăn lần nữa không." Phượng Sâm lấy chân gạt gạt mỏ chim, vẫn nhớ thương hương vị gà nướng trộm được tối hôm qua.

"Cái này dễ." Vừa nhắc đến làm chuyện xấu, chó nhỏ liền phấn khởi. "Nhà ăn cung cấp đồ ăn cho các đệ tử nội môn và đồ ăn của các trưởng lão là khác nhau, bọn họ dùng các loại linh thảo thượng phẩm để chế biến, hương vị ngon hơn rất nhiều! Hôm nay chúng ta đi ăn mấy cái này đi."

Nghe nói có đồ ăn ngon hơn, Phượng Sâm liền nổi lên hứng thú, sau đó lại lo lắng. "Làm sao để ăn? Chúng ta chặn đường cướp đồ ăn hả?"

"Không không không." Tiểu Dung ra vẻ cao thâm: "Chúng ta trực tiếp cướp ở trong bếp luôn."

Nói là làm, chó nhỏ ngựa quen đường cũ đem theo Phượng Sâm chui đầu vào một bụi cỏ, chậm dãi đi đường vòng xuống chân núi rồi chạy đi.

Một chén trà nhỏ sau, Yến Hồi đứng ở hòn đá mà hai yêu bọn họ vừa mới trốn, ngón tay thon gầy nhặt cọng lông chim màu nâu đỏ dưới mặt đất lên.

Hắn vuốt ve vài cái, cảm nhận được sự mềm mại của cọng lông chim này, liền đem cọng lông để vào trong tay áo. Chợt phát hiện trên tảng đá và mặt đất còn xuất hiện vết chân chó, dấu vết hướng vào trong bụi cỏ rồi biến mất.

Yến Hồi chắm chú nhìn một lúc lâu rồi mới quay lại nhìn về phía trắc điện Cực Túc Sơn, trong miệng nỉ non. "Phượng Sâm?"

****

Chó nhỏ dẫn cậu đi vòng vèo qua bảy tám cái bụi cây, đến lúc sự kiên nhẫn của Phượng Sâm sắp hết thì nó mới hô một tiếng, nhìn lên ---- đây là phía sau nhà bếp.

Đây không phải nhà bếp mà Phượng Sâm hay đến ăn cơm, nơi này chuyên cung cấp đồ ăn cho các vị trưởng lão, các vị chấp sự thậm chí cho cả tông chủ. Nguyên liệu nấu ăn đều dùng các linh thảo thượng phẩm mới thu hoạch từ vườn vào.

Tuy nhưng người có tu vi cao đều không cần thỏa mãn du͙© vọиɠ ăn uống như người bình thường nữa, nhưng nếu dùng linh thảo, linh dược làm đồ ăn thì đối với việc tu luyện rất bổ ích. Lại không gây ra tác hại gì, thì tại sao không làm?

Tiểu Dung trốn ở trong góc, cái mũi không ngừng ngửi ngửi, chợt ngửi được một hương vị thơm ngon, hưng phấn vẫy vẫy tay gọi Phượng Sâm đang đứng trông coi ở xa lại gần.

Nó hạ giọng: "Hôm nay có thịt thương lang, thịt nhím, còn có xích linh chi, mấy lão già này thật biết ăn a."

Xích linh chi sinh trưởng ở gần dung nham núi lửa, sau khi những người tu luyện Hỏa linh căn ăn xong, linh lực sẽ càng thêm nồng đậm, là một vật cực phẩm.

Ở các tông môn khác, xích linh chi sẽ được dùng làm vật hiến tặng cho các vị trưởng lão độ kiếp thành công, nhưng ở Phượng Tê Tông, nó bị tùy tiện lấy làm nguyên liệu nấu ăn.

Dù ai nhìn thấy đều sẽ phải thốt lên. "Xa xỉ."

Ở gần cấm địa Phượng Hoàng do Phượng Tê Tông bảo vệ có một mảng dung nham núi lửa, xích linh chi ở đó sinh trưởng rất thuận lợi. Huống hồ người tu luyện Hỏa linh căn trong tông môn rất nhiều, sử dụng chúng làm thức ăn cũng không thấy đau lòng.

Phượng Sâm thò qua, cũng ngửi thấy cỗ hương vị thơm ngon, tức khắc hứng thú. "Ăn nó có tác dụng tốt như vậy? Tại sao không đem chúng cống hiến cho ta? Mấy người xấu xa này ở nhà của ta, còn ăn đồ trong nhà của ta, ta muốn mổ cho bọn chúng một trận ghê."

"Sao lại nhà của ngươi?" Tiểu Dung nghi hoặc hỏi.

Phượng Sâm phát hiện mình lỡ miệng, liền hỏi thêm vài ba câu đánh trống lảng.

Ở Phượng Tê Tông một thời gian, cậu đã không còn nhận ra đây chính là nơi cậu từng la lối, khóc lóc, lăn lộn. Bên này có dung nham núi lửa, bên kia là Phượng Tê Mộc đã héo khô, từng nơi từng nơi đều nói rõ cho cậu biết đây không phải ngôi nhà quen thuộc của cậu nữa.

Cậu muốn mai danh ẩn tích, từng chút từng chút bí mật trở thành lão đại ở đây, để cho lũ nhân loại kia hiểu rõ chiếm lĩnh địa bàn của người khác là tội ác tày trời!

Nhưng mà hiện tại cậu vẫn chỉ là một con gà nhỏ yếu ớt, đành phải nén giận, không thể để cho người khác biết được mục đích của cậu

Tiểu Dung nghe thấy bên trong có tiếng bước chân, vội vàng nhắc nhở: "Chuẩn bị này, có người đang đi ra."

Quả nhiên, trong nháy mắt, cánh cửa mở ra, có hai đệ tử bưng hộp thức ăn đem đi.

Thừa dịp cửa mở ra, hai yêu lén lút chui vào trong. Không gian bên trong vô cùng rộng lớn, có vài người đang đứng ở bếp nấu nướng cùng vài người đang xử lý sạch thịt thương lang để chế biến.

Phượng Sâm ỷ vào bản thân biến thành chim nhỏ, không dễ bị người khác phát hiện. Cậu bay lên trên mặt bàn, cúi xuống chọn món mình thích một ngụm ăn hết, móng vuốt chim cũng không quên huynh đệ tốt của mình, nắm lên vài miếng thịt vứt xuống.

Đầu bếp cùng đệ tử đưa cơm ở đây đều là hạ đẳng, so với người bình thường thì có nhiều ưu thế hơn như biết một chút phép thuật nhưng tu vi lại không cao. Vậy nên không ai phát hiện ra hai con vật đang đứng ở góc trộm đồ ăn.

Phượng Sâm ăn hết những món mà mình thích, những món còn lại hoặc là đạp hỏng hoặc là ném xuống cho chó nhỏ ăn.

Hai tiểu yêu phối hợp ăn ý, lúc đệ tử đưa cơm lại đến đem cơm đi giao, cửa nhanh chóng được mở ra lần nữa. Thừa dịp không ai để ý, Phượng Sâm cùng Tiểu Dung liền chạy ra ngoài.

Đầu bếp ở gần cửa cảm thấy vừa rồi có cái gì đó xẹt qua, nhưng quay ra nhìn kỹ thì lại không thấy gì cả, chỉ cho là bản thân vừa rồi bị hoa mắt.

Thật ra Phượng Sâm cùng chó nhỏ chưa có rời đi, hai bọn họ trốn ở góc tường chuẩn bị nghe náo nhiệt.

Trần Nhã Quân đi đến lấy hộp đồ ăn, đang định theo yêu cầu của các trưởng lão bưng mấy đĩa đồ ăn đặt vào. Ai ngờ thời điểm bưng đĩa lên, nàng cảm thấy trọng lượng trên đĩa có chút không đúng, tập trung nhìn vào liền phát hiện tất cả thịt trong đĩa đều không cánh mà bay, chỉ còn lại một ít đồ trang trí trên mâm.

"Vương quản sự!" Nàng kinh ngạc kêu lên. "Đồ ăn đâu hết rồi? Tại sao trong đĩa lại không có?"

Nghe nàng nói vậy, mấy đầu bếp đang bận rộn lập tức chạy lại, thấy một bàn đồ ăn đều bung bét, hư hỏng hết liền tức giận: "Bàn này chúng ta vừa mới nấu xong! Là ai ăn?"

Ánh mắt Vương quản sự nhìn qua mọi người một lượt, không phát hiện ai khả nghi, hắn rống giận: "Ai ăn? Các trưởng lão vẫn còn đang chờ đấy! Các ngươi không ai phát hiện ra chút manh mối gì hả?"

Mọi người đều nghi hoặc lắc đầu, chỉ có một đầu bếp trẻ tuổi yên lặng giơ tay lên, giương giọng nói. "Vừa rồi lúc Trần tỷ đi vào có một hình bóng màu vàng chạy xoẹt ra bên ngoài, có khi nào là do mấy con vật đã khai thông linh trí ăn trộm hay không?"

"Tất cả yêu trong tông môn đều biết không được động vào đồ vật ở đây, rốt cuộc là con yêu nào?" Trần Nhã Quân xách theo hộp cơm, vô cùng tức giận nói:

"Nếu nó dám chạy đến đây trộm lần nữa, để ta bắt được nhất định sẽ cho nó nhịn đói mười ngày nửa tháng."

Phượng Sâm đã hóng được đại khái diễn biến trong bếp liền nhanh chân vỗ cánh chuồn mất, không để bản thân làm chuyện xấu bị tóm được.

Tiểu Dung cũng chạy vội theo sau, chờ đến khi cả hai chạy đến Cực Túc Sơn, cậu mới biến thành người, lăn lộn trên mặt đất cười to: "Không bắt được ta đâu ha ha ha ha ha, ai bảo các ngươi viết truyền thừa linh ta linh tinh, đây chính là báo ứng ha ha ha ha ha!"

Cậu chính là một chim Phượng Hoàng mang thù.

Nhưng mà bữa cơm hôm nay so với trước kia xác thật rất ngon. Phượng Sâm nằm trên mặt đất, xoa xoa bụng nhỏ quay đầu nhìn về phía Tiểu Dung đang phơi nắng trong sân hỏi: "Chó nhỏ, ngươi ăn no chưa?"

Tiểu Dung không trả lời, chỉ từ nằm bò lật ngang ra thành nằm nghiêng, lộ ra cái bụng tròn vo, ý bảo bản thân ăn no rồi.

"Vậy tốt rồi." Phượng Sâm lại biến thành chim nhỏ, bay đến chỗ bụng Tiểu Dung, nằm xuống híp mắt phơi nắng.

Nhưng hôm nay hình như có chút kì quái, sao cậu cứ có cảm giác bị nhìn chằm chằm nhỉ?

*****

Yến Hồi đứng ở ngoài cổng, thu hồi thần thức vừa vào phòng Phượng Sâm để thăm dò.

Chuyện lúc sáng hắn đã nhận thấy có chút kì quái, do Tề trưởng lão còn phải giảng bài, nên một mình hắn đi đến nơi phát sinh sự việc tối hôm qua kiểm tra.

Bụi cây ở trong sân và trong ổ gà còn xót lại một ít xương gà, trên bùn đất còn có vài vết máu khô, đều nói rõ tối hôm qua ở đây phát sinh sự việc gì.

Làm người ta nghi hoặc nhất là, trận pháp bên trong căn phòng không có dấu hiệu bị phá hủy.

Mà Cực Túc Sơn nằm dưới tầm mắt của hắn, nếu có người ra vào không có khả năng hắn không biết. Nhưng Tề Hoài Nhân một mực khăng khăng chắc chắn là do Phượng Sâm quấy rối.

Trong lòng Yến Hồi nổi lên nghi ngờ, hơn nữa ghi chép trong sách cổ thật sự có chút sai sót, hắn liền nhân cơ hội tìm đến vị đồ đệ không mấy quen thuộc của mình.

Chỉ là lúc đến thì phát hiện Phượng Sâm không có ở phòng, vốn tưởng cậu còn nhỏ ham chơi, chạy đến núi khác chơi đùa. Không nghĩ tới... hắn lại tận mắt chứng kiến một con gà nhỏ màu nâu đất đứng dưới mái hiên, lắc mình một cái hóa thành Phượng Sâm.

Mà con chó nhỏ hôm qua bị lạnh chết ở trong lòng cậu, đang chạy theo ở phía sau....

Mất công hôm qua đồ đệ của hắn khóc thương tâm như vậy...

Cũng khó trách bên trong phòng Tề Hoài Nhân không tìm được dấu vết của con người, nguyên lai là do chim nhỏ đi làm chuyện xấu.

Xác nhận cậu đã về, hắn hạ một ấn ký lên người chim nhỏ rồi rời đi.

Yến Bắc Linh đứng ở trên đỉnh núi nhìn về phía trắc điện, lẩm bẩm: "Ta vậy mà không phát hiện Phượng Sâm là yêu hóa hình. Rốt cuộc nó đến đây để làm gì?"

Bất quá nó chỉ là một tiểu yêu đạt tu vi Trúc Cơ kỳ, đặt ở dưới tầm mắt trông chừng, nó cũng không quậy ra sóng gió gì.

~~~~~~~

Yến Hồi: "Rốt cuộc đó là con gì? Gà hay chim???"

Phượng Sâm: "Ắt xì... Ắt xì... ai đang nói xấu ta?"