Không còn cách nào khác, bà ta cầm lấy cánh tay trắng mềm của tiểu công chúa, muốn dùng sức kéo bé xuống.
Nhưng lại không nghĩ rằng, sức lực của tiểu công chúa còn lớn hơn bà ta!
Nhóc con mới ba tuổi, tại sao có sức mạnh lớn như vậy?
Liền thấy Uyển Âm nhanh chóng đi đến gần ma ma.
Bà ta liền lựa chọn cá chết lưới rách!
Một bàn tay nắm khuôn mặt nhỏ của Cố Nặc Nhi, bàn tay còn lại móc ra bột phấn từ trong túi thơm!
Mọi người đều kêu lên kinh hãi.
Sắc mặt của Cố Dập Hàn trong nháy mắt trở nên xanh mét.
“Điêu nô muốn làm cái gì? Mau thả công chúa ra!”
Ma ma cầm bột phấn cười lạnh: “Ngươi thân là Hoàng Thượng, lại tàn bạo máu lạnh, hôm nay ta vốn định lấy tính mạng của ngươi! Nhưng không nghĩ tới lại bị một đứa trẻ ba tuổi khám phá ra huyền cơ. Nếu ngươi còn muốn giữ lại mạng sống cho con nhóc này, đừng để cho bất kì ai đến đây!
Nếu không, độc dược này của ta là kiến cho tắt nghẽn đường thở, trong khoảng khắc là có thể lấy đi tính mạng của công chúa!”
Cố Dập Hàn cắn răng, sắc mặt âm trầm: “Cho ngươi biết nếu công chúa có một chút tổn thương thì trầm không chỉ muốn đem ngươi đi lột da lóc thịt. Mà còn nghiền xương ngươi thành tro? Nếu ngươi có gan, mau buông công chúa ra, muốn điều kiện gì thì ngươi nói cùng trẫm!”
Tim của Kiều quý phi muốn nhảy ra ngoài.
Tiểu Nặc Nhi bị ma ma kiềm chế ở trong tay, nhưng bé một chút cũng không sợ hãi.
Chỉ có phồng cái miệng nhỏ lên, giống như chú cá vàng phun ra nước miếng.
Bé nhăn nhăn cái mũi nhỏ, bỗng nhiên có cảm giác ngứa.
Đột nhiên!
Cố Nặc Nhi phát ra một tiếng ‘Hắc xì’.
Thân hình bé con cũng run theo.
Đây là điều ma ma không nghĩ tới.
Khi Cố Nặc Nhi thở ra, làm cho bột phấn trong tay bà ta bay lên!
Không được, đây là độc được vô cùng mãnh liệt!
Kiều quý phi sợ đến mức hoa dung thất sắc, nàng la lên: “Nặc Nặc.”
Đột nhiên Uyển Âm nhào ra, đem tiểu công chúa ôm vào trong ngực, che lại cái mũi nhỏ của Tiểu Nặc Nhi, liên tục lui về sau.
Chỉ thấy ma ma này, lúc đầu thần sắc còn bình thường, chỉ trừng đôi mắt hoảng sợ ra.
Nhưng mà chỉ qua hai cái chớp mắt.
Bỗng nhiên đôi tay ma ma che lại cổ của mình, dường như hô hấp bị khó khăn.
Dần dần sắc mặt bà ta biến thành tím đen.
Sau đó ngã trên mặt đất, tứ chi bắt đầu không chịu khống chế mà run rẩy.
Trong miệng mũi cùng chảy ra máu đen!
Thị vệ cùng thái giám đứng gần bà ta cũng vội vàng tránh xa một chút!
Tay nhỏ của Cố Nặc Nhi cầm lấy vạt áo của Uyển Âm, tò mò mà nhìn ma ma đang lăn lộn.
Cho đến khi ma ma bắt đầu đổ máu thì Uyển Âm nhanh chóng che lại đôi mắt to như quả nho của Cố Nặc Nhi lại.
Uyển Âm xoay người, ôm tiểu công chúa giao vào trong tay Hoàng Thương.
Kiều quý phi cũng vội vàng đến gần xem xét.
Trong mắt nàng rưng rưng, cực kỳ sợ hãi.
“Nặc Nặc, đừng sợ, có mẫu thân ở đây!”
So sánh với tiểu gia hoả Cố Nặc Nhi thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Bé con duỗi cái đầu nhỏ, chớp đôi mắt hồn nhiên sáng ngời, bởi vì lúc lắc đầu nên tạo nên âm thanh len ken thanh thuý ở lục lạc được treo trên đầu.
Cố Nặc Nhi vươn ngón tay tròn giúp Kiều quý phi lau nước mắt.
“Mẫu thân, không khóc không khóc.”
Bé đoán, nhất định mẫu thân cũng rất sợ hãi cái vật xấu xa đen thui kia.
Cố Nặc Nhi vỗ vỗ bụng nhỏ của mình: “Mẫu thân baba, Nặc Nặc sẽ bảo vệ hai người.”
Cố Dập Hàn ấn đầu nhỏ của nữ nhi, không cho bé nhìn tình trạng thảm hại của ma ma đã chết trên mặt đất.
Mọi người trong đại điện, bởi vì biến cố xảy ra mà sợ đến mức im như ve sầu mùa đông.
Ma ma này là đến ám sát hạ độc Hoàng Thương.
Bà ta ở vị trí phụ trách truyền đồ ăn.
Nói cách khác, nếu hôm nay trong yến tiệc sinh nhật của tiểu công chúa. Hoàng Thương không để ý một chút thì sẽ lập tức ăn đồ ăn có độc!
Thậm chí ngay cả tiểu công chúa, hoặc Kiều quý phi đều tránh không được!
Làm sao mà tiểu công chúa có thể phát hiện ra ma ma đó đáng nghi?