Nhìn giữa không trung, ở trong quả bóng nước nhỏ là tứ chi mèo con không có sức lực mà rũ xuống.
Hai tay Cố Nặc Nhi làm chút động tác, quả bóng nước mang theo mèo con đi đến trước mặt bé.
Bé vươn bàn tay nhỏ trắng nõn, sờ sờ lên mèo con đáng thương này.
Trong phút chốc quả bóng nước tiêu tán thành bọt nước, rơi vào trong đất, một chút cũng không dính ướt vào xiêm y của Cố Nặc Nhi.
Mèo con trong tay lông màu trắng thuần, trên trán có ba dấu chấm tinh tế màu xám.
Mèo con nhìn không đủ tháng này so với cánh tay nhỏ của Cố Nặc Nhi còn lớn hơn nhiều.
Cố Nặc Nhi ôm mèo con vào trong ngực, giọng nói bập bẹ mà trấn an: “Mèo con mèo con, chớ sợ chớ sợ.”
Mèo con được bé vuốt ve dần dần tỉnh lại.
Tròng mắt của nói màu xanh băng, đang có chút khϊếp đảm cùng sợ hãi mà nhìn Cố Nặc Nhi.
Đột nhiên, dường như bị kinh hách mà vụt ra khỏi cái ôm của Cố Nặc Nhi.
Trực tiếp bò lên một cây hoa mai đại thụ gần hồ.
Mèo con đứng ở trên nhánh cây, run bần bật không dám xuống dưới.
Cố Nặc Nhi đứng ở dưới tán cây, ngửa đầu chớp đôi mắt to tròn của mình, âm thành mềm mại nói với mèo con: “Mèo con mèo con, ngươi đừng sợ, ta đến đây là để cứu ngươi nha.”
Vừa nói xong, chân tay của tiểu gia hoả cùng sử dụng, trong miệng hì hà hì hục mà leo lên.
Không bao lâu, Cố Nặc Nhi liền bò đến ngọn cây.
Nhánh cây này chỉ to hơn cánh tay trẻ con một chút, mà lại đang treo một con mèo, cùng một đứa bé nhỏ.
Mèo trắng nhỏ nhìn phía dưới là nước, lại nhìn thấy Cố Nặc Nhi đang muốn bò lại đây, càng run thêm.
Theo động tác bò của Cố Nặc Nhi thì nhánh cây đong đưa càng thêm dữ dội!
Bé con không thể mà không dừng lại, tay nhỏ cây nhỏ ôm chặt ngọn cây, chờ khi đong đưa giảm dần.
Lúc này, dưới tàng cây truyền đến một âm thanh cực kỳ mát lạnh dò hỏi.
“Leo cây như thế, không sợ ngã xuống sao?”
Cố Nặc Nhi không nghĩ đến sẽ có người đột nhiên xuất hiện.
Bé vội vàng quay đầu nhỏ của mình nhìn xem là ai.
Đột nhiên, bàn tay nhỏ của bé không nắm chặt nhánh cây, trực tiếp rớt xuống dưới!
Mắt thấy phải rơi vào trong hồ nước lạnh như băng!
Cố Nặc Nhi chỉ cảm thấy có người đột nhiên duỗi một cánh tay đến.
Bé đã bị ôm vào một cái ôm ấm ấp.
Cố Nặc Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên mấy ngày không gặp, mặt mày trầm lạnh thanh thuý gần trong gang tấc.
Thiếu niên cười lạnh: “Nếu ta không tới, chẳng phải là ngươi sẽ bị rơi vào trong nước sao?”
Tiểu gia hoả bạch bạch quai hàm, mềm mềm mà nói: “Ta là bị tiểu ca ca doạ cho rơi xuống!”
Cố Nặc Nhi bị hắn đặt ở trên mặt đất.
Tay nhỏ của bé đào đào trong túi nhỏ của mình, lấy ra viên kẹo đường hôm nay được mẫu phi phát cho.
Thiếu niên cúi đầu nhìn viên kẹo đường trước mặt mình, hắn nhướng mi: “Vì sao lại đưa cho ta kẹo đường?”
Âm thanh mềm mại của Cố Nặc Nhi truyền đến: “Bởi vì ngươi đã cứu ta nha!”
Thiếu niên thầm ngâm một lát, vẫn cầm lấy viên kẹo đường bỏ vào trong miệng.
Lại cực nhanh mà vài tiếng kẽo kẹt nhấm nuốt, hắn nuốt vào viên kẹo đường ngọt ngào.
Lại phát hiện, bé con kia lại lấy ra một viên nữa mà đưa đến.
Cố Nặc Nhi ngượng ngừng chỉ chỉ mèo con trên cành cây.
“Tiểu ca ca, có thể lại giúp ta hay không, mèo con kia cũng không xuống được nha…”
Thiếu niên nhíu mày: “Phiền phức.”
Tuy là nói như thế nhưng hắn vẫn trực tiếp đi đến dưới tang cây.
Nhìn mèo con đang run bần bật trên ngọn cây, thiến niên đột nhiên nhe răng.
Cố Nặc Nhi chỉ có thể nhìn thấy sau lưng hắn, không biết hắn làm biểu tình gì.
Chỉ thấy mèo con kia sợ đến mức hai mắt đăm đăm, móng vuốt đẫm không được ngọn cây mà rơi thẳng xuống dưới.
Trong phút chốc, liền lọt vào lòng bàn tay của thiếu niên.
Thiếu niên xoay người, khuôn mặt khuôn phục lại lạnh tanh, hắn cầm theo mèo con ném cho Cố Nặc Nhi.
Sau đó cầm đi viên kẹo đường trong lòng bàn tay trắng trắng mềm mềm của bé.
Cố Nặc Nhi ôm lấy mèo con đã chịu hoảng sợ, tay nhỏ vuốt ve trấn an.
Bé còn không quên dùng giọng nói bập bè của mình nói: “Tiểu ca ca, hôm nay ngươi mang giày nha, càng xinh đẹp hơn…”