Chương 11: Ta có tên, Dạ Tư Minh

Sau khi thiếu niên đi cùng với Bạch Nghị tướng quân.

Bạch đại tướng quân thật sự lo lắng cho hắn, giúp hắn chỉnh chu lại gương mặt.

Cắt đi đầu tóc lộn xộn của hắn, thay cho hắn một thân áo mới chỉnh tề.

Hôm nay hình dáng bên ngoài khác trước rất nhiều, mặc một bộ đồ lông cừu màu bạc, lạnh nhạt bất phàm, ánh mắt nguy hiểm mang theo ý tứ người sống chớ đến gần.

Đại tướng quân Bạch Nghị không có con của bản thân mình, nên hắn cùng thê tử liền xem thiếu niên này như là con ruột mà đối đãi.

Chỉ là thiếu niên này trời sinh có tính tình lạnh nhạt.

Cho dù đến gần như thế nào cũng không thân mật được.

Thiếu niên mở to đôi mắt màu nâu của mình nhìn chằm chằm Cố Nặc Nhi: “Ta có tên, Dạ Tư Minh.”

Cố Nặc Nhi chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên vẫy vẫy tay nhỏ.

“Tư Minh ca ca, ngươi cúi đầu xuống đi.”

Dạ Tư Minh nghi ngờ mà nhíu mày, Cố Nặc Nhi bắt lấy tay áo của hắn, nhón chân, tay nhỏ cố gắng muốn chạm đến đỉnh đầu của hắn.

Tiểu gia hoả nhảy qua nhảy lại đều không có với tới.

Không có cách nào, Dạ Tư Minh đàng phải hơi hơi cúi đầu xuống.

Chỉ cảm thấy tay nhỏ của Cố Nặc Nhi ở trên đầu hắn phất qua.

Sau đó, trong lòng bàn tay trắng mềm của bé liền có một đoá hồng mai nhỏ.

Đây là mới vừa rồi Dạ Tư Minh giúp bé đem mèo con xuống rớt ở trên đầu.

Cố Nặc Nhi đem hồng mai này đặt vào trong lòng bàn tay hắn, mềm mại mà cười: “Tư Minh ca ca, ta phải đi rồi, tạm biệt, bạch bạch…”

Bé con ôm mèo, vui vẻ mà tung tăng nhảy nhót, hai má như bánh bao run lên.

Nhìn thân ảnh nho nhỏ của bé Dạ Tư Minh lâm vào trầm tư.

Lúc này, đại cung nữ Uyển Âm của Kiều quý phi cũng dẫn người tìm đến lân cận.

Liếc mắt một cái liền thấy tiểu công chúa đứng bên hồ cùng với một thiếu niên tối tăm.

Uyển Âm vội vàng nắm váy chạy như bay đến: “Công chúa điện ha!”

Cố Nặc Nhi ngẩng đầu, thấy là người quen.

Bé con lập tức cong môi, cười sáng lạn, còn có một cái đồng tiền đáng yêu hiện lên: “Uyển Âm đại tỷ tỷ.”

Uyển Âm chạy đến bên người bé, nhìn tiểu công chúa một lượt từ trên xuống dưới.

Xác định bé không có bị thương, Uyển Âm mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại nhìn thấy mèo con trong lòng ngực Cố Nặc Nhi, Uyển Âm có chút giật mình: “Ủa? Cái này không phải hổ trắng con mới được đưa đến từ Sư Hổ Viên sao?”

Không thể dò hỏi được công chúa làm sao mà ôm được hổ trắng nhỏ này ra được.

Uyển Âm bế Cố Nặc Nhi lên đi trở về: “Công chúa, ngài trộm chạy ra ngoài, nương nương rất lo lắng.”

Tiểu gia hoả ở trong lòng ngực Uyển Âm, cố gắn cúi đầu nhìn con hổ nhỏ.

“Là mèo con mèo con.”

Uyển Âm không biết Dạ Tư Minh, sau khi bế tiểu công chúa lên, hơi hơi gật gật, liền đi khỏi.

Bé con ở trong lòng ngục tỳ nữ, lộ ra cái đầu nhỏ, cầm lất móng vuốt của mèo con, cùng vẫy vẫy với Dạ Tư Minh.

Trong mắt Dạ Tư Minh có ánh sáng lập loè, đột nhiên cười một cái.

Uyển Âm mang theo Cố Nặc Nhi trở về Điện Thu Thuỷ.

Vừa thấy Kiều quý phi, Cố Nặc Nhi lập tức vươn một bàn tay nhỏ ra: “Mẫu nhân ~”

Kiều quý phi bước nhanh tới, ôm bé vào trong lòng ngực.

“Nặc Nặc, con làm sao lại nghịch ngợm như thế chứ, đi ra ngoài cũng không nói với mẫu thân, làm hại mẫu thân cực kỳ lo lắng!”

Tay nhỏ của Cố Nặc Nhi ôm hổ trắng nhỏ cho Kiều quý phi xem.

“Thân lạnh quá, Nặc Nặc muốn mèo con.”

Nhìn biểu tình của bé con, Kiều quý phi liếc mắt một cái là có thể hiểu được ngay.

Nàng cúi đầu nhìn: “Đâu phải là mèo con, đây là hồ con đó Nặc Nặc, không thể muốn, nến không sau này nó trưởng thành, sẽ làm con bị thương.”

Trong mắt Cố Nặc Nhi có nước mắt luân chuyển, tức khắc tràn đầy uỷ khuất.

Bé con bẹp bẹp cái miệng nhỏ, còn không có khóc nhưng nước mắt đã chứa đầy ở hốc mắt.

Nhìn vô cùng đáng thương.

Đúng lúc này, ở cửa truyền đến âm thanh của Cố Dập Hàn.

“Nặc Nặc, phụ hoàng vừa xong việc là đến với con này.”

Lập tức trong mắt của Cố Nặc Nhi sáng ngời, động đậy thân mình xuống đất.

Ôm hổ trắng nhỏ, nghiên ngả lảo đảo mà đi qua, chân nhỏ còn hơi vấp.

“Baba, baba!”

Chờ đến trước người Cố Dập Hàn, không cẩn thận lại ngã ngồi một cái.

Cũng may trong Điện Thu Thuỷ khắp nơi đều trải thảm mềm như bông, nếu không thật sự sẽ làm cho tiểu công chúa mềm mại này ngã đau.