Chương 7: Lê Nguyệt Nghi Tức Giận

Biểu cảm của Lê Nguyệt Nghi trong chớp mắt đông cứng.

“Mẹ, con….”

Cô ta còn chưa nói xong, Cố Vân Phương đã gật đầu nói: “Tiểu Hề nói đúng. Con là thiên kim tiểu thư của nhà họ Lê, làm sao có thể mặc lại quần áo của người khác được? Phòng của con ở ngay bên cạnh phòng tiểu Hề, tuy căn phòng đó không bằng căn phòng này nhưng đều do một tay mẹ sắp xếp… Được rồi, mẹ đưa con đi xem!”

“Vâng, mẹ.”

Một lần nữa, Lê Nguyệt Nghi ngoan ngoãn nở nụ cười, chẳng qua nhìn thế nào cũng thấy có chút miễn cưỡng.

Nhìn thấy Lê Nguyệt Nghi bị Cố Vân Phương kéo sang căn phòng bên cạnh, Lê Sở Hề ngả người lên chiếc giường lớn mềm mại, lăn lộn qua lại cười lớn.

Căn phòng rộng lớn, thoải mái cùng với những bộ quần áo cao cấp tinh xảo này đều là nhà họ Lê cho cô. Ban đầu, những thứ này vốn dĩ nên thuộc về Lê Nguyệt Nghi. Nhường cho Lê Nguyệt Nghi cũng không sao, cô cũng không có gì để luyến tiếc.

Nhưng nhìn thấy Lê Nguyệt Nghi tức giận thật sự vô cùng sảng khoái.



Buổi tối.

Lê Nguyệt Nghi nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, nhìn xung quanh căn phòng tinh xảo, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.

Cuộc sống sinh hoạt ở thôn Sơn thật sự khổ sở.

Chỉ có thể miễm cưỡng đủ ăn đủ mặc, ngày thường cũng không có hoạt động giải trí nào.

Rõ ràng hai người bằng tuổi nhau, một người mặc những bộ quần áo, sử dụng đồ vật cao cấp, còn cô ta lại chỉ có thể mặc những bộ quần áo chắp vá cũng chưa từng dùng qua đồ trang điểm.

Cô ta cũng từng ảo tưởng nghĩ mình là thiên kim nhà giàu nhưng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi… Không nghĩ đến, vậy mà thành sự thật!

Sau khi biết thân phận thật sự của mình, cô ta vô cùng sung sướиɠ, mừng rõ chỉ hận không thể bay đến nơi này ngay lập tức

Mọi thứ ở nhà họ Lê đều vô cùng phù hợp với những gì mà cô ta mong đợi.

Được ba mẹ yêu thương, cưng chiều, sống ở biệt thự nguy nga lộng lẫy, có thể ăn những thứ trước đây không được ăn còn có tiền tiêu xài.

Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là….

Trong đầu cô ta hiện ra căn phòng của Lê Sở Hề so với căn phòng trước mắt, khuôn mặt Lê Nguyệt Nghi lập tức trở nên u ám.

Căn phòng lớn nhất cùng những bộ quần áo xinh đẹp lẽ ra phải là của cô ta!

Thiên kim thật là cô ta đã trở về, Lê Sở Hề chỉ là đồ giả, dựa vào đâu mà vẫn được ở lại nhà họ Lê? Tất cả đều do Lê Sở Hề khiến cô ta phải ở bên ngoài chịu khổ mười sáu năm.

Mà cũng không sao, cô ta nhìn ra được ba mẹ đều hướng về mình. Dù sao thì hiện tại cô ta cũng đã trở về, có rất nhiều thời gian để đối phó với loại hàng giả kia…

Chỉ đuổi Lê Sở Hề ra khỏi nhà họ Lê cũng còn quá nhẹ, cô ta muốn từ từ tra tấn, hành hạ người đã chiếm thận phận của cô ta mười sau năm, mới có thể khiến cô ta hả giận.

Nghĩ đến tương lai, trong mắt Lê Nguyệt Nghi hiện lên sự chờ mong cùng hưng phấn.



Khiến Lê Nguyệt Nghi tức giận, tâm trạng của Lê Sở Hề vô cùng tốt. Mang tâm trạng tốt đi ngủ khiến cô ngủ vô cùng ngon, mới sáng sớm đã dậy.

Cô vui vẻ đi vệ sinh cá nhận chọn quần áo để thay, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy chiếc cặp sách ở trong góc, vẻ mặt tươi cười trên mặt trong nháy mắt biến mất.

“Từ từ…. Năm nay cô mười sáu tuổi, vẫn đang học cấp ba?”

Nghĩ đến chương trình học nặng nề, đại não Lê Sở Hề bắt đầu đau.

Tại sao không để cho cô trở lại sau khi kết thúc kì thi đại học?



Lê Sở Hề ủi xìu bước xuống cầu thang, Cố Vân Phương, Lê Gia Minh và Lê Nguyệt Nghi đã ngồi chờ ở bàn ăn từ lâu. Lê Nguyệt Nghi đã thay bộ quần áo tồi tàn này hôm qua mặc bộ quần áo hàng hiệu mà Cố Vân Phương vì cô ta mà chuẩn bị.

Cô ta vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, mặc vào bộ quần áo hàng hiệu khiến bản thân càng thêm xinh đẹp hơn vài phần.

Cố Vân Phương đang nói đùa cùng với Lê Nguyệt Nghi.

Thấy Lê Sở Hề đi xuống, bà cau mày không hài lòng.

“Con làm sao lại chuẩn bị chậm như thế? Nguyệt Nghi đã chuẩn bị xong từ lâu, vì chờ con mà phải chịu đói.”