Chương 30: Cậu chủ Quý làm sao vậy?

Hai phút trôi qua.

[Quý Thanh Triển: Đã trở lại.]

Lê Sở Hề tự nhận thấy cô và Quý Thanh Triển còn không thân, nhưng vẫn không kìm được hiếu kỳ, thật cẩn thận đánh một hàng chữ gửi đi.

[Lê Sở Hề: Đại lão, anh vừa rồi làm gì thế?]

[Quý Thanh Triển: Giáo huấn em trai.]

Lê Sở Hề thấy kỳ quái.

Quý Thanh Triển không phải con trai độc nhất nhà họ Quý sao? Từ bao giờ mà có thêm một em trai thế?

[Lê Sở Hề: Đại lão, tôi có một vấn đề rất quan trọng … Về sau tôi thật sự vẫn có thể hỏi bài anh sao?]

[Quý Thanh Triển: Ừ, lúc nào cũng được.]

[Lê Sở Hề: Anh… Sao lại muốn giúp tôi?]

Bên kia im lặng một lúc.

[Quý Thanh Triển: Lâu rồi không làm đề Olympic, vừa hay tìm lại cảm hứng.]

Lê Sở Hề: “?”

Dựa theo thời gian kiếp trước, lúc này, Quý Thanh Triển đã hoàn thành chứng nhận học vị của trường đại học kinh doanh đứng đầu thế giới, trở về tiếp nhận nhà họ Quý rồi nhỉ?

Anh ta làm đề Olympic tìm cảm hứng làm cái gì?

Chẳng lẽ, quản lý nhà họ Quý yêu cầu dùng đến kiến thức của Olympic sao?

Suy nghĩ một lúc không nghĩ ra liền không nghĩ nữa.

Lê Sở Hề vui vẻ hài lòng nhìn khung chat với Quý Thanh Triển, cười đến mặt mày đều cong lên.

Olympic thể loại này đúng là yêu cầu thiên phú, nhưng có một giáo viên tốt phụ đạo cho cũng tương đối quan trọng. Quý Thanh Triển đã từng đạt được nhiều giải thưởng các cuộc thi lớn, cả nước cũng rất khó tìm ra một người tốt như anh.

Hơn nữa, có ai mà ngờ được, đường đường là cậu chủ nhà họ Quý lại sẽ phụ đạo Olympic cho cô chứ?

Hôm nay tình cờ gặp được, quá đáng giá!



Lúc này, ở sân sau trang viên nhà họ Thịnh.

"Quý Thanh Triển, cậu cũng quá đáng quá đấy? Tôi đây chỉ đùa thôi mà? Đến mức cậu phải làm vậy đối với tôi sao? Hu hu hu… Chính Quân, có người bắt nạt anh trai sinh đôi yêu quý của em, chẳng lẽ em không giúp anh báo thù sao?”

Thịnh Chính Nguyên ngồi trên đất thương tâm muốn chết, lên án Quý Thanh Triển xong, lại tỏ vẻ vô cùng đáng thương nhìn về phía Thịnh Chính Quân ở bên cạnh.

Thịnh Chính Quân không cảm xúc ngồi uống trà.

"Bây giờ anh còn có thể tồn tại ở đây mà diễn kịch đã là Thanh Triển hạ thủ lưu tình lắm rồi. Thanh Triển, cậu còn giận không? Khi nào cần thiết, tôi có thể đoạn tuyệt quan hệ anh em với Thịnh Chính Nguyên, bảo vệ tính mạng.”

"Này, Thịnh Chính Quân! Bình thường lấy ba gậy gộc ra đánh cũng không kêu một tiếng, sao đến lúc chế nhạo anh trai, em lại hăng hái như vậy hả?”

"Anh quản được em à?”

"Em!”

Trong lúc Thịnh Chính Nguyên và Thịnh Chính Quân ồn ào, Quý Thanh Triển nhìn emoji cuối cùng Lê Sở Hề gửi tới [Cảm ơn đại lão.JPG], vẻ đạm mạc bên sườn mặt nhu hòa đi rất nhiều, trong mắt cũng hiện lên ý cười nhẹ nhàng.

Sao cô lại có nhiều emoji như vậy chứ?

Sau này, có phải anh cũng nên lưu trữ một ít, để lúc nào nói chuyện phiếm với cô thì dùng?

Lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

"Lý Vinh.”

"Cậu chủ Quý, có gì phân phó sao?”

"Sau này giúp tôi lưu một ít emoji …"Nghĩ nghĩ, Quý Thanh Triển lại bổ sung thêm: "Tìm loại bình thường, không phải loại cho người già.”

Nói xong liền tắt điện thoại.

"Lê Sở Hề…”

Đôi mắt dưới gọng kính viền vàng đạm mạc dưới ánh chiều tà, tiếng lẩm bẩm tiêu tán trong gió giữa không trung.



Mặt khác bên kia.

Lý Vinh nhìn cuộc điện thoại bị cắt đứt, cả người cảm thấy hỗn độn.

Cậu chủ Quý gần đây bị làm sao vậy?

Mấy hôm trước còn không hiểu kiểu gì bắt cậu ta điều tra cô chủ giả kia của nhà họ Lê, mà nay sáng sớm đang định tới công ty, kết quả đột nhiên lại bắt cậu ta dừng xe ở công viên gần nhà họ Lê, nói là muốn đi dạo một chút. Bây giờ, lại gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta tìm lưu mấy cái emoji???

Phải biết rằng, ngày thường Quý Thanh Triển không chỉ không dùng đến emoji, tin nhắn trả lời trên WeChat dài quá ba chữ còn là điều hiếm lạ!

Điên rồi điên rồi, thế giới này nhất định là điên rồi…