"Triệu đội, anh cứ thế mà thả cậu ta đi?" Hai người ngồi xổm vừa nãy giờ đã đứng lên, nói, "Cấp trên nói, đến cuối năm phải bắt được ít nhất mười người mua bán lương phiếu trái phép, chúng ta ở đây vất vả như vậy..."
Triệu Cương ngắt lời: "Không nhìn thấy cậu ta mang theo bé gái sao? Nếu bắt cậu ta, đứa bé kia phải làm sao ?"
Hai thuộc hạ của anh sửng sốt một chút, sau đó "Phốc" một tiếng, cười, "Ha ha, Triệu đội, anh thật lương thiện, người khác đều nói anh là Bao Công không có chút tình cảm nào, không ngờ anh còn có mặt này, cư nhiên vì một bé gái mà thiên vị cho cậu trai vừa nãy."
"Vì cô bé ấy thật sự rất xinh xắn lại đáng yêu, còn gọi Triệu đội mặt lạnh của chúng ta là "Anh trai" nha, đổi lại tôi, tôi nhất định cũng không đành lòng."
Triệu cương bị nói đến mặt đỏ bừng, giơ hai tay lên khẽ đánh vào đầu hai người kia, "Nói đủ chưa? Còn ở đây nói nhảm nữa, tối nay liền phạt hai người đứng ở đây theo dõi!"
Nhị Hoa Tử nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, thở hổn hển, nói với Linh Bảo: "May mắn thay... May mắn Linh Bảo đi cùng anh, nếu không hôm nay anh thảm rồi, làm anh sợ muốn chết..."
Đôi mắt to tròn của Linh Bao chuyển sang ánh vàng, bé quan sát tỉ mỉ giữa mi tâm của anh hai, thấy hắc khí đã trở nên nhạt đi không ít.
Nhạt nhưng không có nghĩa là hoàn toàn biến mất, chứng tỏ tai họa vẫn còn. Linh Bảo cảm thán, anh hai hôm nay thật xui xẻo.
Lần này, Nhị Hoa Tử không có chú ý tới đôi mắt của Linh Bảo đã chuyển màu, anh ta vỗ ngực mấy cái, nhớ lại tình huống vừa nãy, vẫn còn cảm thấy hoảng sợ.
Thật vất vả bình tĩnh lại, anh ta nhìn tiền trong tay, "Làm sao bây giờ? Xem ra giờ không thể mua lương phiếu ở chợ đen nữa rồi, không biết đi chỗ nào để mua lương phiếu đây a? Ôi, đến giờ vẫn còn thấy sợ, không thể đi nổi luôn. Cuối năm kiểm soát chặt quá."
Anh ta tự nhủ một lúc rồi bất lực thở dài: “Quên đi, anh cố gắng hết sức rồi, giờ cũng không còn cách nào a. Linh Bảo, đi, anh hai dẫn em đi dạo quanh đây một lát, mua em ít kẹo mạch nha, sau đó hai anh em mình về nhà thôi."
"Dạ!" Linh Bảo gật nhẹ đầu.
Hai người bước tới một cửa hàng, thấy bên ngoài treo một tấm bảng, ghi," Giá lương thực hôm nay: Gạo tẻ 14.3 tệ/100 cân, gạo phổ thông 16.4 tệ/100 cân, bột mì Sản Xuất 0.18 tệ/cân, bột mì Kiến Thiết 0.21 tệ/cân."
Nhìn cửa hàng này một hồi, Nhị Hoa Tử nhịn không được lấy tiền trong túi ra, "Nếu không cần dùng lương phiếu để mua thì tốt biết bao!"
Trong đám người, vài người đã sớm chú ý tới anh, lúc này đều nháy mắt ra hiệu cho nhau. Một người cao gầy trong đó bước nhanh đến bên cạnh Nhị Hoa Tử, nhỏ giọng: "Đồng hương, cậu muốn mua gạo hay mua bột mì?"
"Ý anh là sao? Anh bán?"
"Bán chứ," người cao gầy nói, "Tôi làm việc tại một nhà hàng quốc doanh trong thị trấn, mấy tháng trước tôi mua nhiều bao gạo với bột mì về quá mà kết quả khách thì chả có mấy người, thấy chúng sắp hết hạn, nên tôi đành bán rẻ vậy."
Nhị Hoa Tử nghe vậy lập tức sáng mắt: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, tại sao tôi phải nói dối cậu?" Người đàn ông cao gầy nói: "Nhà hàng tôi ngay đằng trước, cậu không tin thì đi với tôi, kiểm tra chất lượng chút, nếu muốn mua, đến lúc đó chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng. Dẫu sao tôi cũng chẳng lừa được cậu."