Chương 40: Xui xẻo biến mất

Ban ngày ban mặt, Nhị Hoa Tử nghĩ rằng đối phương sẽ không dám làm loạn, hơn nữa anh cũng rất muốn mua bột mì về, cùng nương mình đổi lấy thịt chó với bột mì trắng, nên không chút do dự bèn đồng ý, "Được, vậy anh dẫn tôi đi xem xem."

"Được!" Người đàn ông cao gầy vui vẻ đáp lại, dẫn đường, dẫn anh với Linh Bảo từ khu chợ náo nhiệt đến một con hẻm vắng vẻ.

"Sao lại xa như vậy?" Nhị Hoa Tử cảm thấy có gì đó không ổn, "Nhà hàng buôn bán ở trong này có thể có khách?"

Người cao gầy tiếp tục đi về phía trước, "Thì đó, tôi không biết chọn vị trí, mà lúc ấy cũng hết vị trí tốt rồi, nếu không sao còn thừa nhiều lương thực như vậy?"

Nhị Hoa Tử càng nghĩ càng thấy kỳ quái, nếu là nhà hàng quốc doanh, chắc chắn phải mở ở địa phương náo nhiệt, đông đúc a, sao có thể ở chỗ này?

Chờ chút! Trên trấn có nhà hàng sao? Hầu hết những người đến trấn đi chợ phiên đều là nông dân, ai lại sẵn sàng vào nhà hàng tiêu tiền đâu? Hai người bọn họ muốn mua đồ ăn vặt hay tô mì bên đường đều phải suy nghĩ, cân nhắc kỹ lưỡng.

Ý thức được có vấn đề, anh nói với người đàn ông cao gầy: "Ai nha! Cửa hàng của anh ở xa quá, thôi, tôi không mua nữa."

Nói xong, liền nắm chặt tay Linh Bảo định quay người rời đi, đúng lúc này, ba người lạ mặt đột nhiên xuất hiện, mỗi người cầm một thanh gậy gỗ trên tay.

Mắt thấy mấy người kia định xông tới, Nhị Hoa Tử vội vàng đứng lên trước bảo vệ Linh Bảo, cắn răng giả vờ bình tĩnh nói: "Các người là ai? Các người muốn làm gì?"

"Thức thời lấy tiền giao ra đây, không thì..." Người đàn ông trên mặt đầy tàn nhan khẽ vung thanh gỗ, "Bọn tao chỉ còn cách cướp lấy!"

"Tôi, tôi cảnh cáo mấy người, vừa nãy tôi còn ở trong ngõ gặp được công an đấy, mấy người nhanh chóng chạy đi còn kịp, nếu không tôi mà hét lên "Cứu với", công an chắc chắn sẽ nhanh chóng tới đây..."

"Mày nghĩ bọn tao sợ chắc? Nhanh, tao đếm tới ba, mày muốn ngoan ngoãn giao tiền ra, hay phải ăn mấy đòn rồi mới giao tiền?"

Nhị Hoa Tử khẽ thì thầm, "Xong xong, mình chết chắc rồi! Nếu làm mất tiền, cha nhất định sẽ đánh mình nhừ xương, mình đã trưởng thành, làm cha rồi, cũng không thể còn bị cha đuổi đánh khắp thôn nữa."

Cho dù không bị cha đánh, anh cũng không nỡ giao mười tệ ra, đó không phải là số tiền nhỏ, anh làm việc quần quật trong đội sản xuất một tháng cũng chỉ có thể kiếm được mười hai, mười ba tệ, nếu làm việc không tốt, khả năng chỉ còn tám, chín tệ.

Thấy anh do do dự dự, người đàn ông mặt đầy tàn nhan bắt đầu đếm, "Một, hai, ba... Xem ra mày muốn bị đánh một trận?"

Tính cả người đàn ông cao gầy kia, bọn cướp có bốn người, bọn họ trông còn khá trẻ, lớn nhất có lẽ khoảng mười tám tuổi, nhỏ nhất tầm mười bốn tuổi.

Thanh niên tàn nhan có biệt danh là "Cẩu mặt rỗ"là người nhỏ tuổi nhất, còn người cao gầy, có biệt danh là "Khỉ còm", cũng là người lớn tuổi nhất, ra lệnh cho mấy người kia. Hai người còn lại lần lượt có biệt danh là "Tóc quăn" và "Cột đình"

"Cẩu mặt rỗ, cần gì nhiều lời với hắn, chúng ta trực tiếp bắt lấy hắn ta rồi cướp lấy tiền là xong!" Cột đình nói.

"Vậy làm theo lời Cột đình đi!"

Khỉ còm nói xong liền túm Linh Bảo sang một bên.

Nhị Hoa Tử sắc mặt tái nhợt, lo lắng la lên: "Đừng làm tổn thương đứa nhỏ! Tôi đưa tiền cho mấy người là được rồi chứ gì? Bỏ Linh Bảo ra!"

"Sớm giao tiền ra không phải là tốt sao? Lề mà lề mề, lằng nhà lằng nhằng," Khỉ còm nói to, "Nhanh lên, giao hết tất cả ra đây!"

Nhị Hoa Tử cầm hai tệ ra, "Từng này được chưa, thả chúng tôi ra! Đều là nông dân, bọn tôi kiếm được cũng không dễ dàng gì."

"Nãy ở cửa hàng ngoài kia tao thấy mày cầm mấy tờ lận, còn có một tờ năm tệ, giao hết ra đây!"

Đối mặt với sự đe dọa từ bọn cướp, Nhị Hoa Tử bất đắc dĩ đành móc trong túi ra hết số tiền còn lại.